Ta Chỉ Muốn Yên Ổn Tu Tiên

Chương 4: Bị bắt làm lô đỉnh

Lê Thanh Tùng thông qua thần thức nhìn bóng dáng mơ hồ đang chễm trệ ngồi giữa đài sen bên trong cơ thể, mặt đầy vạch đen nói:

"Mày cũng có cơ thể nữa sao?"

[Tất nhiên, bản hệ thống đến từ vị diện cao cấp, không chỉ có thân thể mà còn có thể xuất hiện ở bên ngoài nữa cơ.]

Ghê vậy luôn, Lê Thanh Tùng thầm trợn mắt: "Đừng bảo là mày còn có hình dáng con người đấy."

[Sao kí chủ biết?] Hệ thống tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tao đoán bừa thôi."

[...]

Có tiếng gõ cửa vang lên, Lê Thanh Tùng thu hồi ý thức đang giao lưu với hệ thống, bước về phía cửa phòng. Bên ngoài là thiếu niên nhà giàu nọ, y trông thấy cậu mở cửa liền tươi cười hỏi:

"Huynh đệ, ngươi có muốn đi tham quan thành Huyền Vũ này không? Chúng ta cùng đi."

Lê Thanh Tùng nghĩ cậu còn chưa chân chính được ngắm thành trấn ở thế giới tu tiên đâu, vì vậy liền gật đầu đồng ý:

"Được, Trương công tử chờ ta một lát, ta thay y phục cái đã." Nói rồi nhanh chóng đóng sập cửa lại.

Lúc sau từ trong phòng bước ra một thiếu niên mặc thanh y, tóc buộc đuôi ngựa, mặt mày tinh xảo như hoạ, chỉ là ấn kí hoa sen giữa trán đã bị thứ gì đó che đi.

Hai mắt thiếu niên nhà giàu sáng lên, nói: "Chúng ta đi thôi."

Thành Huyền Vũ nằm ở phía Bắc đại lục Bách Việt, đối với cái tên đại lục này, Lê Thanh Tùng có cảm giác gần gũi khó tả, bởi vì quốc gia nơi cậu ở trong hiện thực cũng có nguồn gốc từ tộc người mang cái tên Bách Việt này.

"001, ngươi nói thế giới này là do một cường giả ở vị diện của ngươi tạo ra, vậy cái tên đại lục này cũng là do người kia đặt ra sao?"

[Đúng vậy, thưa kí chủ.]

"Vậy ngươi có biết người kia vì sao lại lấy cái tên này không?" Lê Thanh Tùng hỏi tiếp, dù biết người ta có lẽ cũng không biết đến sự tồn tại của địa cầu, chứ đừng nói là tộc người châu Á cổ xưa này. Nhưng mà trong lòng không hiểu sao vẫn có chút mong đợi.

Đáng tiếc hệ thống lại bình tĩnh dập tắt ý tưởng mới manh nha của cậu:

[Xin lỗi kí chủ, câu hỏi này nằm ngoài sự hiểu biết của tôi. Vì vậy không thể trả lời cậu được.]

"Ừm... không sao, tao chỉ hỏi chơi thôi."

Thật là đáng tiếc!

Thành Huyền Vũ là một tòa thành phồn hoa và đông đúc. Lê Thanh Tùng một bên đi theo thiếu niên nhà giàu nọ nhìn ngắm khung cảnh phố xá với những chiếc đèn l*иg nhiều màu, người dân đi lại nhộn nhịp xung quanh, một bên âm thầm giao lưu với hệ thống.

"Nơi này liệu có thể trông thấy người tu chân ngự kiếm phi hành không nhỉ?"

Hệ thống nghe cậu hỏi thì lập tức khinh bỉ:

[Đương nhiên là có thể, thành trấn này là một trong những thành trì lớn nhất, nơi tọa lạc của rất nhiều tông môn. Vì vậy, thường xuyên có thể thấy được tu tiên giả bên trong thành.]

"Thế à? Sao tao nhìn người nào người nấy đều giống dân thường vậy nhỉ."

[Khí chất trên người tu tiên giả sẽ bất đồng với người thường, chỉ cần là người thức tỉnh linh căn thì đều có thể cảm nhận được, tuy nhiên, muốn biết rõ tu vi của một người thì bản thân phải có tu vi cao hơn bọn họ. Kí chủ hiện tại chỉ mới là Luyện khí tầng 1, vẫn còn nhỏ yếu lắm. ]

Lê Thanh Tùng: "..."

"Tao thật muốn đi làm nhiệm vụ ngay và luôn." Cậu phải mau chóng đề cao tu vi.

Hệ thống: [Kí chủ biết giác ngộ như thế là tốt.]

[Sắp tới, những tông môn ở này sẽ tổ chức ngày hội tuyển chọn đệ tử có thiên phú tu luyện nhập tông, bởi vậy mấy hôm nay trong thành có rất nhiều người trẻ tuổi từ khắp các quốc gia tìm đến thử thời vận. Nếu kí chủ không nhanh chóng tu luyện, vậy cơ hội được chọn sẽ rất ít.]

"Vậy hiện tại có nhiệm vụ gì mà tao có thể làm không?"

Hệ thống trầm mặc một chút rồi đáp: [Có một nhiệm vụ, nếu hoàn thành kí chủ sẽ đủ điểm để đổi một chiêu thức cấp thấp.]

Lê Thanh Tùng hưng phấn: "Nhiệm vụ gì?"

[Làm mồi nhử dụ một tên ma tu chuyên bắt thiếu niên thiếu nữ làm lô đỉnh, dẫn hắn đến chỗ mai phục của các tu tiên giả.]

Lê Thanh Tùng: "... Hay là thôi đi."

Cái loại lô đỉnh này chả phải thứ tốt đẹp gì, nhỡ không may bị bắt đi thật, vậy cậu còn tu tiên méo gì được nữa.

[Tùy kí chủ lựa chọn thôi.]

Trong lúc Lê Thanh Tùng đang mải mê suy nghĩ, bên tai chợt vang lên giọng nói của một thiếu niên:

"Lê huynh, ngươi đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

Trương Quân Giao đi bên cạnh thấy cậu không nói chuyện liền cất tiếng hỏi. Từ lúc bọn họ rời khỏi quán trọ, ánh mắt của y vẫn luôn dừng tại trên người Lê Thanh Tùng, người đẹp như vậy, quả thực ngắm bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Lê Thanh Tùng nghe y hỏi mới bất đắc dĩ hoàn hồn, quay sang phía y cười đáp: "Ta chỉ là cảm thấy choáng ngợp thôi, thành Huyền Vũ này đẹp thật đấy... Haha!"

Trương Quân Giao cũng không nghi ngờ gì, kéo cậu chỉ về phía trước: "Bên kia hình như có gì đó rất thú vị, chúng ta đến xem thử đi."

Lê Thanh Tùng để mặc y kéo mình chạy đi, tới nơi mới thấy đó là một tòa lầu các tinh xảo, bên trong đang ngồi một đám nam thanh nữ tú, tiếng nói cười rộn rã vang vọng xung quanh.

Lê Thanh Tùng hơi nhíu mày: "Chỗ này có gì đặc biệt đâu."

Trương Quân Giao cũng rất xấu hổ, y ho nhẹ một tiếng: "Ta thấy đông người vây xem như vậy, còn tưởng là có trò vui gì, ai biết..."

Thực ra, người bên trong lầu đều là tuấn nam mỹ nữ, nếu là bình thường, y hẳn sẽ vô cùng hứng thú ngắm nhìn. Nhưng hiện tại bên cạnh còn có mỹ nhân cực phẩm hơn, y cảm thấy mấy người kia bất quá cũng chỉ như vậy, hoàn toàn không thể so được với người trước mặt.

Lê Thanh Tùng cảm thấy nhàm chán, đang tính quay đầu rời đi, lại nghe thấy một loạt tiếng hô vang, theo sau đó là từng đợt ma khí màu đen tràn tới, gió mạnh nổi lên tứ phía.

"Ma tu đến rồi, chạy mau đi." Không biết là ai hô to, đám đông đang tụ tập lập tức tan tác như ong vỡ tổ.

Lê Thanh Tùng ngệt mặt đứng đó.

"Hệ thống, đây phải chăng là...?"

[Đúng vậy, đây là kế hoạch vây bắt ma tu mà tôi đã nói với kí chủ lúc nãy đó.]

Lê Thanh Tùng: "Hẳn là nó không liên quan đến tao... phải không?"

Cậu vừa dứt lời, thân thể đã bị người quắp đi, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn đầy dâʍ ɖu͙©:

"Khà khà, không ngờ hôm nay lại vớ được một mỹ nhân tuyệt sắc như ngươi. Ngoan ngoãn làm lô đỉnh của bản tôn đi."

Lê Thanh Tùng: "..." Đúng là chạy trời không khỏi nắng, đẹp quá cũng là một cái tội.