Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 6: Chịu thua chưa?

Từ công chúa trở thành người hầu là chuyện ngang trái đến mức nào? Chính là từ một người có thể tùy ý làm những gì mình muốn trở thành người không có tự do, từng giây từng phút đều phải sẵn sàng để làm theo yêu cầu của chủ nhân. Bây giờ nó có chút đồng cảm với An Nhu rồi. Tuy nó lạnh lùng, ít khi nổi nóng hay hành hạ người làm, nhưng cảm giác nơm nớp lo sợ không biết giây tiếp theo sẽ bị sai bảo làm chuyện gì đúng là rất khó chịu.

"Đây, pizza của anh."

Chua chát hơn nữa là nó phải làm người hầu một năm cho kẻ mà nó ghét cay ghét đắng. Mặc dù hắn điển trai thật, nhưng tính cách đúng là tệ y như lời đồn. Chỉ mới làm chân sai vặt của hắn một tuần thôi mà nó muốn gục ngã. Chẳng ai giữa trưa nắng chói chang thế này, bắt nó xếp hạng hai tiếng đồng hồ chỉ để mua một chiếc Pizza cả!

"Này, bọn mày ăn đi. Tao mất hứng rồi!"

Lục Nam Phong nhìn cô gái nhỏ kia đứng một góc thở hổn hển, giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài bên tóc mai. Dáng vẻ nhếch nhác là thế nhưng ánh mắt vẫn kiên cường, không khóc lóc ỉ ôi, cũng chẳng than vãn nửa lời. Quả là người đúng như tên. Hàn Mai? Đóa hoa mai trong tiết trời giá lạnh?

"Hàn Mai. Tôi khát rồi."

Lục Nam Phong nhìn bọn bạn cười khoái chí, hắn vênh mặt ra lệnh: "Cô đi mua cà phê đi." Hàn Mai lườm hắn một cái sắc như dao, trong lòng ngùn ngụt lửa giận. Từ nhỏ, nó đã được học quy tắc đối nhân xử thế rằng thân là công chúa phải có lòng bao dung, trắc ẩn, biết cách tiết chế cảm xúc nhưng vẫn phải có trái tim đồng cảm với nhân dân, vậy mà giờ phút này nó phải cắn răng nhẫn nhịn, thậm chí còn thề với lòng một ngày nào đó nó trở về với thân phận cao quý, người đầu tiên nó muốn ra lệnh bắt nhốt chính là cái tên Lục Nam Phong này.

"Được. Chờ một chút."

Cuộc đời đúng là vạn sự khó lường, rốt cuộc cũng có ngày công chúa Nadalia vì 24 tỷ mà phải lăn lộn làm chân sai vặt cho người khác. Hàn Mai không phản kháng, nó biết nếu càng cãi thì hắn sẽ càng kiếm cớ hành hạ hơn mà thôi.

* * *

Công viên trò chơi.

Hàn Mai chưa bao giờ đến công viên trò chơi, nên nó rất chật vật để tìm cách mua vé, xếp hàng. Nó siết chặt tay, áp lên ngực cố gắng trấn an lòng mình giữa tiếng la hét của những người xung quanh:

"Không sao. Người ta chơi được, mình cũng chơi được."

Người trên tàu lượn: Áaaaaaaaaaaaaa!

"Không có gì hết. Làm gì có ai chết vì chơi công viên nhỉ."

Người trên tàu lượn (+1): Áaaaaaaaaaaaaa!

"Sao mà mấy người đó la dữ vậy? Ghê đến vậy ư?"

Người trên tàu lượn (+n): Áaaaaaaaaaaaaa!

Chân nó muốn nhũn ra, đôi đồng tử long lanh trân trối, trong lòng thầm chửi rủa cái tên đáng ghét Lục Nam Phong kia. Tự dưng sau lưng có người khều vai nó:

"Sao vậy? Sợ hả?"

"Lục Nam Phong? Anh làm gì ở đây?"

"Tôi tới xem cô liệu có bình an chơi xong trò tàu lượn siêu tốc này không."

Dù trong lòng rất sợ nhưng Hàn Mai vẫn cứng miệng: "Chỉ là một trò chơi, người ta chơi đầy ra kia kìa."

"Ừ nhỉ! Cô là người hầu của tôi, làm sao có thể lẫn cái mùi bình dân thế được nhỉ." Lục Nam Phong giả đò gãi cằm suy nghĩ, tim nó đập thình thịch vì bất an. Giây tiếp theo nó suýt đột quỵ khi hắn chơi lớn vung tiền bao trọn khu trò chơi cảm giác mạnh, quyết tâm muốn thấy nó khóc lóc cầu xin.

"Nào, giờ cả cái khu cảm giác mạnh này là của cô rồi đó. Không ai làm phiền cô nữa đâu." Hàn Mai siết camera trong tay, cắn răng bước lên tàu lượn, trước khi đi còn quay sang nhìn Lục Nam Phong đang ung dung đứng một góc cười đểu, nó hậm hực nói:

"Lục Nam Phong, anh coi chừng nghiệp quật đó!"

"Ừ, tôi rất trông chờ, chúc cô đi vui vẻ. Nhớ quay clip cho tôi xem nhé! Cứ hét to lên không sao đâu."

Khốn kiếp! Hắn ta cố ý! Hắn ta xấu xa. Nó có chết cũng không bao giờ kết hôn với tên họ Lục này. Lục Nam Phong nhìn thấy rõ sự căng thẳng của nó, đúng là lì lợm mà! Đã hành nó tới bước này rồi mà vẫn cố chấp chịu đựng thế ư?

"Hàn Mai, cô thật sự muốn đấu với tôi ư?"

Lục Nam Phong có chút bực tức, hắn cau có quay lưng bỏ đi một nước. Đấy là do nó đáng đời, còn giả bộ thanh cao, lạnh lùng, để xem lần này nó còn giả bộ được hay không?