Vấn Vương Gió Xuân Năm Ấy

Chương 5: Vương tử

Hàn Mai không hiểu cái tên này ở đâu chui ra lại dám nắm tay nắm chân, đã thế còn lớn tiếng với nó. Hàn Mai từ nhỏ đã được học Kiếm đạo và Judo, bởi nó không muốn làm một cô công chúa yếu đuối, cả ngày chỉ ngồi bên dương cầm hay cầm bút vẽ tranh. Nhưng sức lực giữa nam và nữ vẫn có chênh lệch nên Hàn Mai dễ dàng bị Lục Nam Phong khống chế. Nó nghiêm mặt:

"Anh buông tay ra trước đã."

Linh Sa cũng tiến lên, muốn nhân cơ hội này giả mù sa mưa. Cô cất giọng ngọt ngào đặc trưng: "Lục Nam Phong, anh buông cô ấy ra trước đã. Dù gì đây cũng.."

"Cô là ai mà lắm chuyện vậy hả?"

Vũ Linh Sa cảm thấy tim mình như vụn vỡ, cô xấu hổ cúi mặt chỉ biết cười trừ. Cô thương thầm hắn ba năm rồi, hắn chính là mối tình đầu của cô vậy mà trong mắt hắn, cô không bằng một hạt cát.

Linh Sa siết chặt tay, không cam tâm nhìn đôi nam nữ trước mắt giằng co.

"Anh không buông ra thì đừng có trách tôi."

"Cô làm gì được tôi? Đánh tôi?"

Nó chợt nhận ra bản thân không còn là công chúa nữa, đến tiền đi taxi còn không có, chỉ dựa vào một ít sinh hoạt phí trích ra từ học bổng thì có mà trả nợ đến hết đời không chừng. Lục Nam Phong nhìn rõ mồn một sự lúng túng và băn khoăn của nó, hắn càng đắc chí:

"Sao? Nhanh quyết định đi chứ!"

"Tôi không có tiền."

Hàn Mai thành thật nói. Mọi người xung quanh bao gồm cả Lục Nam Phong đều cười nhạo nó. Rõ ràng là một đứa con gái nghèo kiết xác, lại còn đứng đây giả bộ thanh cao ư?

"Vậy kể từ hôm nay cô làm giúp việc của tôi. Làm đến bao giờ hết nợ thì thôi!"

Hắn muốn từ từ hành hạ cô gái nhỏ này, để nó biết trời cao đất dày, để đôi mắt luôn lạnh lùng tĩnh lặng như sông sâu kia phải nhiều lần hoang mang, dậy sóng. Trong khi mấy người xung quanh thấy tội thay cho Hàn Mai thì chỉ có Linh Sa là cắn răng, cố nuốt cơn tức xuống. Linh Sa chợt thấy lo lắng, người con gái trước mặt gia thế không rõ, lai lịch bất minh, dung mạo mờ nhạt nhưng dễ dàng có cơ hội tiếp cận vương tử. Làm người giúp việc thì sao? Không phải là luôn kè kè bên hắn hay sao?

"Làm người giúp việc là làm gì?"

Hàn Mai không muốn trốn tránh, cô phải chịu trách nhiệm dù có đầu rơi máu chảy. Lục Nam Phong nhếch mép cười khinh bỉ: "Là làm tất cả những gì được tôi sai bảo."

"Làm bao lâu thì hết nợ?"

Thái độ bình tĩnh như thế càng khiến hắn có phần bất mãn, sao nó không sợ nhỉ?

"Một năm."

Bấy nhiêu thời gian thôi cũng đủ để hắn hành nó lên bờ xuống ruộng rồi. Hàn Mai gật đầu đồng ý. Nhưng sự đồng ý dễ dàng này lại khiến Lục Nam Phong và Linh Sa ngỡ nó đang cố gắng gây ấn tượng với vương tử. Chút tâm tư nhỏ này sao qua mắt hắn được. Rõ ràng là một đứa con gái tham lam, nhiều mộng tưởng mà!

Hắn buông Hàn Mai ra, nâng cằm nó lên, ép nó nhìn vào mắt hắn lạnh lùng lên tiếng:

"Vậy từ đây về sau nhớ kỹ tên ông chủ của cô. Tôi là Lục Nam Phong."

Lần thứ hai Hàn Mai ngỡ ngàng. Nó nhíu mày, còn sợ bản thân nghe lầm nên cố ý hỏi lại: "Anh nói.. anh tên gì?"

"Lục Nam Phong."

Nó cất công chạy trốn khỏi lâu đài, từ bỏ cuộc sống xa hoa rực rỡ của một nàng công chúa để đến đây. Cứ ngỡ rằng đời này không phải chạm mặt tên khó ưa họ Lục kia, vậy mà ông trời lại để hai người gặp nhau trong tình huống này. Trớ trêu hơn là nó vừa nhận lời làm giúp việc cho hắn ta nữa.

Hàn Mai nhân lúc hắn còn đang dương dương tự đắc, xoay người khóa tay, vật hắn xuống nền gạch lạnh lẽo. Những người xung quanh sợ đến xám mặt, Lục Nam Phong thì ngẩn người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm sõng soài ra sàn. Hàn Mai lạnh lùng, trong mắt còn thoáng qua sự chán ghét:

"Vậy xin" ông chủ "nhớ kỹ tên tôi. Tôi là Hàn Mai!"