JUST THE SεメIEST MAN ALIVE------
... Một mối quan hệ cũng giống như một kịch bản phim, nếu sau một tiếng mà nó không làm tôi thích thú thì tôi sẽ không bao giờ phí phạm thời gian vì nó nữa.
"Tôi sẽ không để những cảm xúc về anh làm tổn hại đến sự nghiệp của mình đâu, anh Andrews. Anh đã và đang mang đến cho tôi hàng tá rắc rối trong công việc, anh biết chứ?".
"Cô có hay hẹn họ không?".
"Với tiêu chuẩn người đàn ông quyến rũ nhất thì không... Tôi không hẹn hò nhiều."
"Cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ có "hợp lý" và "có lý do". Đôi lúc có chỉ cần nhắm mặt và nhảy đại một cái. Nhất là trong những mối quan hệ tình cảm, nên liều lĩnh và quyết đoán."
----
Taylor Donovan có thể chưa quen lắm với cuộc sống mới ở Los Angeles nhưng chắc chắn có sẽ nhận ra một đống thứ vớ vẩn dù chỉ là bất chợt nghe thấy thôi.
Tám giờ mười lăm phút sáng thứ Hai. Dù sao đi nữa, đối với Taylor mà nói thì vẫn còn hơi sớm để giải quyết những rắc rối võ nghĩa được đưa ra trong vòng phán xét cuối cùng của gã luật sư bên nguyên, Frank Siedlecki đến từ Ủy ban Cơ Hội Việc Làm Bình Đảng (EEOC). Nhưng khoan đã, dẫu sao hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp ở miền Nam California ly Starbucks có uống bắt đầu phát huy tác dụng. Và cô đã sẵn sàng cho một ngày mới đầy hứng khởi.
Frank gọi cho Taylor khi cô vừa lái vào bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng tại trung tâm thành phố LA. Cô để yên cho gã luật sư bên nguyên thao thao bất tuyệt trong suốt khoảng thời gian dài mà tuyệt nhiên không có ý định xen ngang, làm gián đoạn câu chuyện về những bằng chứng thuận lợi mà thân chủ của gã đang nắm trong tay, cũng như việc Taylor và thân chủ của cô nên biết là họ may mắn đến mức nào khi được đề nghị trả ba mươi triệu đô la ít ỏi để hủy vụ kiện này.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Có ai đủ sức chịu đựng quá nhiều thứ vô lý chỉ trong một cuộc gọi vào sáng đầu tuần, cho dù ly Starbucks có ngon đến mức nào đi chăng nữa?
Nghĩ vậy, Taylor chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc cắt ngang cái giọng huênh hoang, rỗng tuếch của Frank và ước điện thoại sẽ không bị mất sóng khi cô bước vào thang máy.
"Frank, Frank!" Taylor nói với giọng kiên quyết nhưng không kém phần chuyên nghiệp. "Không thể có chuyện chúng tôi chấp nhận giải quyết mọi việc với con số đó. Ông muốn chỗ tiền ấy chỉ vì thân chủ của ông đã nghe vài từ có bốn chữ cái tại nơi làm việc à?"
Cô chợt nhận ra một cặp vợ chồng lớn tuổi vừa bước vào thang máy cùng mình. Cô nở một nụ cười lịch sự với họ trước khi quay trở lại câu chuyện.
"Ông biết đấy, nếu EEOC muốn đòi thân chủ tôi ba mươi triệu đô la với tội danh quấy rối tìиɧ ɖu͙©, thì ít nhất hãy chỉ cho tôi xem ai bị gọi là "lẳиɠ ɭơ" hay "gái điếm"".
Liếc mắt nhìn qua, Taylor thấy bà cụ - tầm khoảng bảy mươi lăm tuổi đang nhìn ông chồng với ánh mắt rất không hài lòng. Nhưng ngay sau đó, Frank lại bắt đầu huyên thuyên về những thứ được gọi là quyền lợi chính đáng của nguyên cáo.
"Thật sự mà nói, tôi không ấn tượng lắm với trường hợp của ông." Taylor ngắt lời gã luật sư: "Tất cả những gì ông có được chỉ là chuỗi rời rạc của một số sự cố rất nhỏ. Nó không giống như chuyện bị ai đó vỗ vào mông hay bóp ngực."
Taylor nhận thấy cặp vợ chồng già tuy tỏ ra nhã nhặn nhưng rất nhanh chóng dịch người ra khỏi chỗ cô đứng, họ ép mình vào góc đối diện cửa thang máy.
"Tất nhiên, tôi không đùa với ông." Cô trả lời câu hỏi của gã luật sư bên nguyên. "Chúng ta đang nói về ba mươi triệu đô đấy!", Thay vì đáp trả lại hắn, giọng cô lại có vẻ cười cợt, mà theo kinh nghiệm thì cách này sẽ làm cho đối thủ của cô càng thêm điên tiết.
Không để lãng phí thêm một giây phút nào nữa, Taylor tóm lược vị thế của mình bằng vài ý!
Trước khi cúp máy, cô nói: "Frank, vụ kiện này là một trò hề, một hành động tống tiền không hơn không kém. Thân chủ của tôi không làm gì trái pháp luật hết. Cả ông và tối đều hiểu rõ, tôi sẽ không gặp bất kỳ khó khăn nào để chứng minh điều này trước bởi thẩm đoàn. Do đó, chẳng còn lý do gì để tôi và ông phải thảo luận thêm về cách giải quyết nực cười mà ông vừa nêu. Hãy gọi cho tôi khi có ai đó nhìn thấy một cái dươиɠ ѵậŧ."
Taylor gặp điện thoại một cách dứt khoát rồi thả nó vào túi xách, nở nụ cười gượng gạo với đôi vợ chồng già đang đứng ép sát lưng vào thành thang máy và nhìn chăm chăm vào cô.
Miệng há hốc vì kinh ngạc.
"Cháu xin lỗi về cái vụ "dươиɠ ѵậŧ" ấy Taylor nói, cố gắng cải thiện tình hình. "Nhưng cháu nghĩ mình đã mất cảm giác với nó rồi!" Cô nhún vai một cách hết sức ngây thơ, cùng lúc đó, thang máy báo hiệu đã đến tầng hai mươi ba bằng tiếng chuông reo lớn. Taylor quay lại nhìn cặp vợ chồng già thêm một lần cuối. "Tai nạn nghề nghiệp thôi ạ!"
Taylor nháy mắt. Ngay lúc ấy, cánh cửa mở ra và cô sải bước về phía văn phòng bận rộn đang chờ đợi mình.
Taylor thích âm thanh náo nhiệt, nhộn nhịp của văn phòng luật sư chuông điện thoại đổ liên hồi, những cuộc tranh luận sôi nổi đến mức âm lượng của chúng lọt qua cả những cánh cửa đóng kín, máy in không ngừng cho ra các bản tóm tắt dày tới năm mươi trang, tiếng xe thư tín chạy tới chạy lui sau khi để lại những tập đơn kiện, hồ sơ – tất cả tạo nên một bản nhạc truyền đến tại Taylor. Đó là âm thanh của những con người đang hăng say làm việc.
Và không một cộng sự nào – Taylor hi vọng rằng các cộng sự cấp cao khác cũng nhất trí với quan điểm này và có thể làm việc chăm chỉ siêng năng hơn cả.
Thấm thoát đã bảy năm kể từ ngày Taylor bước chân vào văn phòng luật Gray & Dallas, chi nhánh Chicago. Cô đã nỗ lực hết sức để mọi người biết rằng, người cộng sự mới của họ chắc chắn sẽ có những bước tiến dài trong sự nghiệp. Và khi công ty điều động Taylor đến LA. để giải quyết vụ kiện đang là tâm điểm chú ý của dư luận - việc quấy rối tìиɧ ɖu͙© ở một trong những công ty danh tiếng nhất cả nước, cô hiểu rằng đây là sự thử thách dành cho mình. Cô đã rất sẵn sàng để đón chờ mọi thứ.
Sáng hôm ấy, khi Taylor rảo bước dọc theo hành lang đến văn phòng, cô lướt ngang qua bàn của cô thư ký riêng mà cô đã làm quen được hai tuần kể từ ngày đến L.A.
"Buổi sáng tốt lành, Linda. Có tin nhắn nào cho tôi không?"
Linda bật ngay dậy như một chiếc lò xo, rõ rằng có một cái gì đó từ Taylor làm cho những người xung quanh cô cảm thấy rằng tốt hơn hết họ nên tỏ ra bận rộn.
"Chào buổi sáng, có Donovan." Linda trả lời một cách duyên dáng và không kém phần chuyên nghiệp.
"Cô có một lời nhắn. Ông Blakely muốn gặp cô tại văn phòng riêng của ông ấy, sớm nhất có thể."
Taylor đột nhiên dừng lại. Quái thật, sáng nay có đâu có kế hoạch gặp Sam cơ chứ.
"Ông ta có nói gặp tôi về chuyện gì không?".
"Dạ không, thưa cô Donovan."
Vừa tiếp tục đi về văn phòng, cô vừa nhắn lại với Linda: "Cô gọi cho thư ký của Sam nói là tôi sẽ đến đó trong vòng năm phút nữa nhé!"