Thần Ma Truyền Kỳ

Chương 22: Dị biến

Huỳnh Vân dường như bắt được một chút suy nghĩ của Đỗ Anh, nhưng bóng dáng của nàng vẫn tiếp tục lao về phía Đỗ Anh, cung nắm tay mạnh mẽ đấm về phía hắn ta.

Đỗ Anh nhìn công kích của Huỳnh Vân, lập tức lại giơ trảo lên, cả hai lại tiếp tục giao chiến.

Lúc này Huỳnh Vân và Đỗ Anh đã đánh sáp lá cà, ra chiêu thức đều rất tàn nhẫn, tất cả đều nhắm vào những bộ phận quan trọng.

Tuy nhiên Huỳnh Vân lại có chút chật vật, trên người đầy vết thương, nhưng vẫn liều mạng dồn chân khí vào nắm tay, một quyền đấm vào trái tim của Đỗ Anh.

Đỗ Anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, áo choàng trên người cũng bị xé thành mấy mảnh. Lúc này, Đỗ Anh cũng tỏ ra bất lực. Thầm nghĩ: "Tiểu tử này, đúng là không muốn sống nữa."

Nghĩ đến trước đó hắn ta còn chiếm thượng phong, nhưng bây giờ lại hoàn toàn bị áp chế, hắn vừa cảm thấy bất lực, lại vừa tức giận:

- Mẹ kiếp, ngươi liều mạng đúng không? Ai sợ ai?

Nhìn nắm đấm ẩn chứa khí tức sắc bén của Huỳnh Vân đang đánh vào trái tim của mình, trên mặt Đỗ Anh cũng lộ ra vẻ dữ tợn. Hai trảo sắc bén trên tay, cũng liều mạng chộp lấy Huỳnh Vân.

Ầm…

- A…

Trảo của Đỗ Anh đột nhiên rơi xuống trên người của Huỳnh Vân, da sói bị phá vỡ, lộ ra năm đường vết máu, mà thân thể của Huỳnh Vân cũng bay ngược ra phía sau.

Tuy nhiên, Đỗ Anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn ta bị ăn một quyền tàn nhẫn của Huỳnh Vân, cơ thể đập vào một cái cây phía sau.

- Phụt…

Chỉ thấy khuôn mặt của cả hai người đều đỏ bừng, đều phun ra một ngụm máu.

Cảnh tượng này cũng được Lương Thành và hai tên Đại Tam, Tiểu Lôi đang giao chiến với nhau ở phía bên kia phát hiện.

Lương Thành lúc này cũng rất chật vật, nhìn thấy Huỳnh Vân ngã xuống, liền cả kinh thốt lên:

- Vân đệ!

Đại Tam và Tiểu Lôi nhìn thấy Đỗ Anh ngã xuống đất cũng kêu lên:

- Tam thiếu gia.

Mà hai người ngã xuống đất lúc này cũng khó khăn đứng lên, hiển nhiên công kích vừa rồi đều khiến đối phương trọng thương.

- Không được, tam thiếu gia đã bị trọng thương, Tiểu Lôi, ngươi đi bảo vệ thiếu gia, gϊếŧ tiểu tử kia, ta đi ngăn cản tiểu tử này.

Gã gầy gò và đáng khinh tên Đại Tam đột nhiên vội vàng hô lên với gã âm trầm bên cạnh tên Tiểu Lôi.

Gã âm trầm nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, lập tức lao về phía Huỳnh Vân, ánh mắt trở nên nghiêm túc, bởi vì gã biết, nếu Đỗ Anh xảy ra chuyện gì, hai người họ sẽ gặp rắc rối.

Lương Thành cũng chú ý đến điều này, tức giận nói:

- Khốn kiếp!

Nhưng ngay khi Lương Thành chuẩn bị phóng đến chỗ Huỳnh Vân, người đàn ông tên Đại Tam đã vụt đến trước mặt Lương Thành, nhìn Lương Thành và hừ lạnh nói:

- Hừ, đối thủ của ngươi là ta, đừng hòng đi qua cứu người.

Lương Thành nhìn gã Đại Tam ngăn trước mặt cũng trở nên tức giận, vì thế khí tức đột nhiên tăng lên, chỉ thấy luồng khí cực nóng màu đỏ từ từ dâng lên trong cơ thể hắn, bắt đầu vờn quanh ở bàn tay, rồi lập tức nắm chặt thành nắm đấm và đấm vào Đại Tam ở trước mặt.

Gã Đại Tam đang nhìn chằm chằm vào Lương Thành, thấy khí tức của hắn đột nhiên tăng lên, cũng sửng sốt, nhìn thấy nắm đấm đánh vào mình, nghiến răng nghiến lợi, lập tức cũng nắm tay lại thành nắm đấm và đánh trả lại nắm đấm của Lương Thành.

- Phụt…

Ngay khi nắm đấm của tên Đại Tam chạm vào nắm đấm của Lương Thành, khuôn mặt của gã lập tức thay đổi, đôi mắt run lên, sắc mặt tái nhợt, còn miệng thì phun ra máu tươi và bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất.

Tên Đại Tam đang nằm trên mặt đất, lộ ra vẻ mặt khó coi, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Lương Thành, miệng vẫn liên tục phun ra máu tươi, run giọng nói:

- Làm... làm sao có thể, phụt...

Gã còn chưa nói xong đã phun ra vài ngụm máu nữa, sau đó… đi chầu ông bà.

Lương Thành liếc nhìn tên Đại Tam đã chết, sau đó nhanh chóng xoay người và lao về phía tên Tiểu Lôi đang muốn gϊếŧ Huỳnh Vân.

Còn tên Tiểu Lôi vốn đang lao về phía Huỳnh Vân, lúc này cũng phát hiện Đại Tam đã bị đánh chết chỉ trong một kích, đôi mắt cũng lộ vẻ chấn động.

Quay đầu nhìn thấy Lương Thành lúc này khí tức đột nhiên tăng vọt, gã nghiến răng nghiến lợi, lập tức trên tay phải đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Huỳnh Vân đang ngã xuống đất, vung tay lên.

Vụt…

Chỉ thấy chủy thủ được phóng ra mang theo tiếng xé gió đâm về phía Huỳnh Vân.

Cảnh tượng này cũng bị Lương Thành đang lao tới nhìn thấy, nhìn chủy thủ bay về phía Huỳnh Vân, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, lạp tức hét lên:

- Vân đệ….

Mà Huỳnh Vân vừa mới đứng dậy nghe được tiếng hét của Lương Thành, cũng nhìn lại, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, bởi vì phát hiện có một thanh chủy thủ đang cấp tốc bay về phía mình.

Nàng muốn né tránh, nhưng lại phát hiện mình bởi vì một kích vừa rồi đã bị thương, căn bản không thể động đậy, ngẩng đầu nhìn chủy thủ sắp bay tới, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Huỳnh Vân nhìn chủy thủ đang lao tới cực nhanh, thân thể không thể động đậy, hai tay nắm chặt, trong lòng kịch liệt giãy giụa.

Nhìn chủy thủ sắp đâm vào người, khuôn mặt không khỏi lộ rõ

vẻ thống khổ. Trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc sao?" Muốn chống cự, nhưng thân thể lại không chịu nghe lời bộ não. "Cha mẹ, con có thể không báo thù được cho cha mẹ, con xin lỗi. Còn những người trong gia tộc luôn yêu thương gửi gắm hi vọng vào con, Huỳnh Vân đã làm mọi người thất vọng rồi!"

Huỳnh Vân sắc mặt lâm vào tuyệt vọng, nhìn Lương Thành đang đuổi theo sát phía sau tên Tiểu Lôi, nhìn thấy biểu cảm căng thẳng lo lắng của hắn, trên mặt Huỳnh Vân hiện lên một nụ cười, nàng chậm rãi nhắm lại hai mắt.

"Kinh ca, không ngờ mới vừa làm anh em thì lại đã chia xa nhanh như vậy rồi, ông trời đúng là lừa người."

Chủy thủ càng gần, Lương Thành nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền và mỉm cười của Huỳnh Vân thì cắn chặt môi: "Chẳng lẽ mình lại sắp mất thêm một người anh em nữa sao? Không, mình nhất định phải cứu đệ ấy."

Lương Thành vốn đang không ngừng đuổi theo Tiểu Lôi, lúc này bỗng nhiên hét to với Huỳnh Vân.

- Vân đệ, đừng bỏ cuộc.

Huỳnh Vân vốn đang nhắm mắt tuyệt vọng chờ đợi cái chết ập đến, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu lớn, trong lòng hơi rung động, bèn mở mắt ra, hướng ánh mắt về phía Lương Thành.

Lúc này, Huỳnh Vân nhìn thấy ánh mắt kiên cường cùng cô độc của Lương Thành, trong lòng Huỳnh Vân lại dao động. Trong lòng nàng giằng xé: "Không, mình không thể bỏ cuộc, nhất định không thể bỏ cuộc, vì cha mẹ và những người quan tâm đến mình, nhất định phải sống sót."

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lương Thành, ánh mắt Huỳnh Vân lúc này cũng trở nên kiên định.

Ngẩng đầu nhìn chủy thủ đang bay tới, Huỳnh Vân nghiến răng nghiến lợi, không ngừng nỗ lực khống chế thân thể.

Mà cũng không biết có phải là bởi vì cảm xúc trong lòng của Huỳnh Vân thay đổi hay không, khi nhìn vào trong đầu và chỗ đan điền trong cơ thể của nàng, thì thấy hai viên ngọc lúc này lại tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Vèo

Chỉ thấy chủy thủ nhanh chóng đâm về phía trái tim của Huỳnh Vân.

Nhưng ngay khi chủy thủ sắp đâm vào trái tim của nàng, thì một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra.

Nhìn vào bên trong đầu và đan điền của Huỳnh Vân, hai viên ngọc màu đen và màu đỏ đột nhiên bùng nổ ra ánh sáng mạnh mẽ khủng khϊếp, sau đó ánh sáng đỏ và đen lao ra khỏi cơ thể của Huỳnh Vân với lực lượng vô cùng đáng sợ.

Chéo…

Sau đó, chỉ thấy lực lượng đó bộc phát, rồi nhanh chóng lan ra xung quanh với tốc độ đáng kinh ngạc.