Tôi Mang Thai Đứa Con Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 16

Không ngờ, ấy vậy mà lại tự nhiên xóa đi đóa đào hòa mang tên vai ác này.

Tôi có chút không dám nhìn thẳng vào Giang Thận.

"Đi thay băng đi, vết thương lại rớm m.á.u rồi.

Tôi đẩy xe lăn của hắn, như vậy hắn sẽ không thấy mặt tôi đỏ thành thế nào.

Tôi quả nhiên là một người lanh lợi, thông minh.

Nhưng đi được hai bước, tôi nhớ tới quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn bất đồng với trong nguyên tác.

"Tại sao Tống Thiên lại bắt cóc em để hại anh?"

"Mấy năm trước, hắn ta tìm đến anh, xin anh cho hắn ta mượn một khoản tiền, nể mặt tình bạn khi bọn anh còn nhỏ, anh đã từ chối. Chắc hắn ta có thù oán từ đấy."

Tình bạn thời thơ ấu?

Da mặt cũng thật sự dày.

“Khi Tống Thiên bắt nạt anh, đ.á.nh anh, thậm chí gi.ế.t Đại Hoàng, anh thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện báo thù sao?” Tôi không khỏi tò mò.

“Anh đã nghĩ về điều đó, anh đã nghĩ về việc bẻ gãy xương của hắn ta rồi ném hắn ta xuống biển cho cá ăn.”

Thật vậy, đó là số phận giống như trong sách.

"Vậy tại sao anh không làm thế?"

"Bởi vì anh nhớ những gì Ninh Ninh đã nói với anh."

“Em đã nói cái gì?” Tôi nói cái gì mà sao tôi không biết.

"Bí mật."

Giang Thận liếc xéo tôi, đuôi mắt cụp xuống vẽ ra một ý cười nhạt.

11

Đùi của Giang Thận bị thương nên không tiện tự tắm rửa, trợ lý liền nháy mắt với tôi, nhét quần áo vào tay tôi rồi đóng sầm cửa lại.

Đáng nói là, muốn hỗ trợ cũng không có vấn đề, nhưng muốn một phụ nữ mang thai giúp người khác tắm rửa chẳng phải là quá đáng lắm sao?

Tôi tức giận ném khăn tắm sang một bên.

Phòng tắm trang bị kính mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người bên trong.

Mang thai vốn đã khó chịu, nhưng nghe tiếng nước chảy róc rách lại khiến người ta càng khó chịu hơn.

Trong vô thức, tôi nghĩ về đêm hôm đó...

Giang Thận nhìn thì gầy gò nhưng khi cởϊ qυầи áo rồi cũng rất ra dáng ra hình.

Cửa phòng tắm đột ngột bị đẩy ra, Giang Thận mặc áo choàng tắm dài, rộng thùng thình, một tay cầm khăn lông lau tóc, tay còn lại chậm rãi chuyển động xe lăn đi ra.

Những giọt nước hỗn độn chảy dọc xuống theo xương hàm kiên nghị, dọc theo xương quai xanh tinh xảo rồi chậm rãi chảy vào vùng đất bí ẩn được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm.

Đường viền cổ áo hơi nâng lên, một chút lờ mờ không khỏi khiến người khác bị hút vào mà muốn nhìn xuống nhiều hơn.

Tôi cầm lòng không đậu nuốt nước bọt.