Ban đêm.
Trong phòng ngủ một mỹ nhân xinh đẹp dáng người nóng bỏng đang ngủ say, Tô Tình Tình chỉ cảm thấy khi mình đang ngủ mê man, lúc đó hình như có một đôi bàn tay ấm áp đang dạo chơi trên người cô, cô theo bản năng nỉ non: “Chồng...”
Trời quá tối, trong phòng không bật đèn, Tô Tình Tình không nhìn rõ người trước mặt, cô chỉ là theo thói quen gọi chồng, nhưng hình như hôm nay chồng cô có gì đó không thích hợp?
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, muốn đưa tay đẩy cái người đang đè nặng trên người mình ra, kết quả tay còn chưa kịp chạm vào, thì đã bị người đó bắt lấy cổ tay trước.
Bàn tay đó rất to, một bàn tay có thể ôm lấy cả hai cổ tay cô lại giơ cao qua đầu.
Mắt Tô Tình Tình lim dim buồn ngủ, còn chưa nhìn rõ người trước mặt, thì trước mắt đã tối sầm, bàn tay đó che mắt của cô rất chặt, hơi ấm của lòng bàn tay xuyên qua mi mắt cô cảm nhận được, cô lại lần nữa nghi ngờ truy hỏi: “Ưm ưʍ...chồng, là anh sao...”
Người đàn ông xuất hiện trong phòng mình lúc này cũng chỉ có thể là chồng mình, nhưng không biết tại sao Tô Tình Tình lại cảm thấy có chút kỳ lạ, đó là cảm giác mà cô và chồng của cô chưa từng trải qua.
Người đàn ông trên người cũng không biết lấy cái bịt mắt từ đâu ra, hơn nữa còn không phải loại bịt mắt thường dùng khi ngủ, nó giống như loại đồ chuyên dụng trong đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, cứ như vậy nhân lúc Tô Tình Tình mơ màng mà đeo nó lên mắt Tô Tình Tình.
“Chồng?” Tô Tình Tình lại bất an gọi một tiếng, hai tay cô sờ soạng khắp nơi, lại cẩn thận cảm nhận, đột nhiên phát giác: “Ai?”
“Anh không phải chồng tôi.”
Người đàn ông vẫn như cũ không trả lời câu hỏi của Tô Tình Tinh, mà chỉ nằm sấp trên người cô cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp truyền vào bên tai Tô Tình Tình, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Tô Tình Tình: “Chồng em không nói với em sao?”
Triệu Trường Hoài mượn ánh trăng cẩn thận thưởng thức thân thể mềm mại non nớt dưới thân, bàn tay to ấm áp càn rỡ mơn trớn thân thể Tô Tình Tình, lướt qua làn da hai má mịn màng của cô, một đường đi xuống, tìm đến cái cổ mảnh khảnh, sau đó nắm lấy cặρ √υ' căng tròn, trắng nõn và mềm mại trước ngực mình.
“Nhưng mà chồng của em lại chủ động tìm tôi qua đây để tôi đ.ụ em.” Giọng nói của Triệu Trường Hoài trầm khàn từ tính có sức hút đến kỳ lạ, trong giọng nói có loại cười trên sự đau khổ của người khác không thể che giấu.
Tự cắm sừng cho bản thân cũng không nhiều.