Tiểu học đệ cười thật sự là quá đẹp rồi, tươi đến mức học trưởng ngứa ngáy trong lòng một buổi tối, sao cũng không ngủ lại được.
Ngủ không được, liền muốn quấy rầy bạn nhỏ.
Muốn nghe cậu hung dữ mà mắng, muốn nhìn cậu tức giận mà trừng người.
Càng muốn nhìn cặp mắt trong suốt kia chứa ý cười mà chỉ nhìn một mình hắn.
Học trưởng lấy điện thoại ra tìm weixin của bạn nhỏ mới thêm lúc tối, gửi tin nhắn: bạn nhỏ, có nghe lời uống nước hay không?
Bạn nhỏ đang trầm tư suy nghĩ viết thư tình cho người trong lòng, không phát hiện.
Học trưởng nắm điện thoại trong tay quay hai vòng, không nhận được phản hồi, lại đánh chữ: bạn nhỏ ngủ rồi?
Bạn nhỏ trong lời nói viết một trang giấy mắng hắn.
Học trưởng tưởng tượng sườn mặt bạn nhỏ lúc ngủ không hề có tính công kích một chút, thành công khiến lòng mình càng ngứa ngáy, cong khóe miệng tiếp tục gửi tin nhắn: ngủ ngon.
Hệ thống nhắc nhở: tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối.
Học trưởng:......
Học trưởng chọc chọc cánh tay cậu, nhỏ giọng dỗ: "Bạn nhỏ, thực tức giận rồi?"
Tiểu thiếu gia trừng mắt nhìn ngón tay hắn một cái, tự mình đem ghế dựa hướng bên cạnh xê dịch, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, sắc bén mà tính sai một công thức.
Học trưởng liếc liếc mắt một cái, trong lòng buồn cười muốn chết, đem sữa cất trong ngực lấy ra, hỏi: "Ngoan, sữa buổi sáng chuẩn bị cho em, uống trước rồi lại tức giận được không?"
Tiểu thiếu gia đem sữa đẩy lại chỗ học trưởng bên kia, rốt cục mở miệng: "Chúng ta phải bảo trì khoảng cách."
Ngày hôm qua còn đáp ứng ăn cơm chung, sao sáng sớm lại biến sắc mặt rồi.
Học trưởng buồn bực nhìn tiểu thiếu gia, thay người ta cắm ống hút, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiểu thiếu gia mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói: "Kiều Lạc đều ghen rồi, tôi cùng với anh phải bảo trì khoảng cách."
Học trưởng thật sự không nhịn được, cười một trận.
Hắn đùa tiểu thiếu gia: "Em không phải nghĩ tôi là tình địch sao? Chưa chắc Kiều Lạc đã cho là tôi theo đuổi cậu ta đâu, ghen cái gì."
Lời này giống như không có vấn đề gì, tiểu thiếu gia lại nghẹn lại.
Cậu cáu kỉnh mà nghĩ, không phải đã quyết định không thể cùng đồ lừa đảo này nói chuyện sao! Sao lại bị hắn thuyết phục rồi.
Sau một lúc lâu, hồ nghi hỏi: "Anh rốt cuộc đang theo đuổi ai?"
Học trưởng: "......"
Hắn khổ quá rồi.
Học trưởng đem hộp sữa nhét vào tay tiểu thiếu gia, nói: "Em nói xem? Tôi đưa ai đi ăn ở quầy bên đường, vì dỗ bạn nhỏ nào động một chút liền tức giận mà tùy thân mang theo kẹo, lại là sợ ai bị đói mỗi ngày chuẩn bị sữa hâm nóng?"
Hộp sữa giống như phỏng tay, tiểu thiếu gia vội vàng để trên bàn, nói: "Tôi không uống."
Cậu đem hộp sữa đẩy về trong tay học trưởng: "Không cho anh theo đuổi tôi."
Thực nghiệm cùng tính toán buổi sáng, học trưởng tính toán thời gian một chút, cảm thấy buổi sáng hẳn là sẽ kết thúc không quá muộn, vì thế đem hộp sữa cầm lấy, đơn giản tự mình uống, nói: "Được thôi, không theo đuổi thì không theo đuổi."
Hắn uống thật sự nhanh, nửa bình sữa đảo mắt liền uống hết, sau đó học trưởng đem điện thoại lấy ra, hỏi: "Tôi giúp cậu giải thích với Kiều Lạc được không? Cậu đưa weixin cậu ấy cho tôi."
Chuyện này rất là có lực hấp dẫn.
Tiểu thiếu gia chần chờ một chút, lấy điện thoại di động ra tìm được weixin của Kiều Lạc, chọn "Giới thiệu bạn bè cho anh ấy", sau đó thao tác một chút.
Cậu mới nhớ tới, ngày hôm qua rất giận, đã đem học trưởng kéo đen rồi.
Tiểu thiếu gia gặp phải lựa chọn: muốn để học trưởng giải thích, phải đem người kéo khỏi blacklist.
Học trưởng giống như vừa mới phát hiện mình bị kéo đen, cố ý nói: "Bạn nhỏ cậu xảy ra chuyện trẻ con gì? Mới vừa mang cậu đi ăn xong liền kéo đen tôi a? Quỷ hẹp hòi."
Phép khích tướng cũng dùng thật tốt.
Tiểu thiếu gia do dự hai giây, đem người từ sổ đen kéo ra, sau đó đem weixin của Kiều Lạc gửi danh thϊếp qua.