- Có phải hiểu lầm gì không? -
"Anh Dịch đỉnh quá đi!" Tạ Điềm Điềm trong doanh trại vui vẻ hô: "Anh học ở đâu vậy?"
Mọi người bừng tỉnh, sau đó là tiếng thảo luận ồn ào. Thủy quân chuẩn bị ra sân điều khiển hướng gió. Trì Ký Hạ nghe Tạ Điềm Điềm hỏi xong cũng không nhịn được mà ngồi thẳng lưng. Đinh Biệt Hàn đang làm cá cũng xoay đầu lại, đôi mắt hẹp dài nhìn Dịch Vãn, bàn tay nắm chặt con dao ướt đẫm máu, phản chiếu lại gương mặt hiền hòa vô hại của Dịch Vãn.
"Hình như là bài thi vật lý năm lớp bảy." Dịch Vãn nói: "Tiết Quang học."
Cậu nói một câu chân thành thật lòng làm Đinh Biệt Hàn sau lưng khϊếp sợ. Còn có cả cách ngụy trang này nữa hả? Cậu ta nghĩ thầm.
Cậu lẳng lặng bỏ con dao xuống, cảm thấy chiêu ngụy trang này của Dịch Vãn không tệ.
Trì Ký Hạ cảm thấy mình sắp hóa thành bọt biển đến nơi.
"Rõ ràng cậu biết có thể dùng thấu kính, tại sao khi nãy không nói?" Khúc Bình Thu hung hăng hỏi: "Hại bọn tôi mài gỗ lâu như vậy?"
"Ặc... tại khi nãy mọi người nói muốn đánh lửa." Dịch Vãn bày ra vẻ mặt khó hiểui: "Đây là lần đầu tôi tham gia show giải trí, cho rằng mọi người làm vậy vì hiệu quả chương trình."
Khương Bắc - xoay gỗ đến mức lòng bàn tay nổi mụn nước:...Chắc chắn Dịch Vãn cố ý!
Nếu không phải không được mang điện thoại theo thì giờ này hắn đã nổi điên lên, đăng nhập acc clone khủng bố Dịch Vãn rồi.
Lúc này làn đạn cười to một trận. Sao Bắc Cực thở hồng hộc mắng Dịch Vãn vô đạo đức, nhưng đều bị quần chúng hóng hớt chen sang một bên: "Ôi cười bò, Dịch Vãn ngây thơ quá đi mất."
Khương Bắc giận mà không có chỗ xả, thấy Đinh Biệt Hàn đang vô cảm xách cá đến. Đúng lúc ấy Diêu Duyệt lên tiếng: "A! Khương Bắc ơi, lửa tắt rồi!"
Khương Bắc cúi đầu:......
Khi nãy lo tức giận, ngọn lửa hắn vất vả nhóm được đã tắt ngúm.
Khương Bắc bên kia bắt đầu lại từ đầu, Dịch Vãn bên này nhận cá Đinh Biệt Hàn đưa, bắt đầu nấu canh cá. Cậu cho thêm chút rau củ dại vào trong nước canh, nấm đã xác nhận là không có độc, khuấy một chút rồi cho thêm gia vị. Mùi hương ngào ngạt tỏa khắp nơi, làm mấy cái bụng gặm bánh quy của đám minh tinh kêu réo ầm ĩ.
Dịch Vãn chia mỗi người một chén. Từ đầu đến cuối vẻ mặt cậu vẫn ngơ ngác cô độc không đổi nhưng bầu không khí quanh người đã khác hẳn. Ngoại trừ người anh em tốt Khúc Bình Thu của Khương Bắc không chịu sang, đến cả Tưởng Trạch Phương tỏ vẻ anh lớn cũng bưng bát sang lắp bắp xin một bát.
Đinh Biệt Hàn nhìn chằm chằm chén canh cá của mình, nhúng một cái kim bạc vào. Không có độc.
Cậu ta quay đầu, Dịch Vãn thấy cậu ta nhìn thì cười một cái. Nụ cười của Dịch Vãn trong mắt Đinh Biệt Hàn vô cùng thần bí khó lường.
Bộ dạng ăn uống ngon lành của mọi người làm Tỉnh Tinh Tinh trong phòng livestream nuốt nước miếng. Có điều liếc thấy Dụ Dung Thì thì vẫn dè dặt giữ vững hình tượng. Có nữ minh tinh nào thời niên thiếu không có một nam thần tên "Dụ Dung Thì" chứ?
Chẳng qua cô phát hiện tuy nam thần vẫn giữ gương mặt bình tĩnh nhưng dường như khóe miệng lại cục cựa nhè nhẹ...
Trịnh Tử Long cũng hơi đói, ông thấy Dụ Dung Thì đang nhai gì đó bèn quay sang hỏi nhỏ: "Cậu mang theo gì đấy, chia cho tôi một miếng được không?"
"Táo đỏ ngâm nước." Dụ Dung Thì lấy một gói táo đỏ ra khỏi túi quần, làm Tỉnh Tinh Tinh nhìn anh từ nãy đến giờ sợ hãi: "Ngài ăn không?"
Trịnh Tử Long:......
Cuối cùng ông vẫn lấy mấy trái táo đỏ, lắc đầu thở dài "Thằng nhóc này, đã bao nhiêu năm rồi sao vẫn như vậy..."
"Bởi vì thú vị đó." Dụ Dung Thì nói.
Trịnh Tử Long nhìn chằm chằm táo đỏ trong tay: "Cái này thì có gì thú vị?" Nhìn kiểu gì cũng là loại táo đỏ bình thường siêu thị hay bán mà.
Dụ Dung Thì: "Không, biểu cảm của ngài khi thấy tôi lấy táo đỏ ra rất thú vị."
Trịnh Tử Long:......
Trịnh Tử Long lẳng lặng nhìn khuôn mặt bất biến của Dụ Dung Thì, rùng mình. Tỉnh Tinh Tinh nhìn bọn họ, vẻ mặt hơi nứt toác ra.
Dụ Dung Thì cất táo đỏ, lại nhìn Dịch Vãn trên màn hình, mỉm cười...
***
Số lượng người trong livestream vượt ngưỡng hai triệu. Ngay cả những khán giản không quan tâm mấy đến những minh tinh lưu lượng cũng ùa vào livestream, xem "Ma Tôn" Dịch Vãn trong truyền thuyết thể hiện.
Đúng vậy, giữa Thần Sáng Thế, Ngọc Hoàng Đại Đế, Hoàng Hậu Gương Thần (mẹ ghẻ của Bạch Tuyết), cư dân mạng thất đức quyết định chọn biệt danh "Ma Tôn" cho Dịch Vãn.
Khương Bắc trăm cay ngàn đắng mới hot lên một chút lại chẳng ai quan tâm. Lúc Diêu Duyệt thấy hắn bỏ gia vị vào nồi, thậm chí còn nói rất vô tình: "Ôi, em đừng lãng phí, mọi người uống canh cá no rồi."
Sao Bắc Cực bắt đầu bất mãn, đủ mọi lời lẽ nhục mạ đổ vào làn đạn, nhưng mũi dù lại không chĩa về phía Diêu Duyệt mà lại nhắm vào Dịch Vãn. Quần chúng vây xem thấy rất không hài lòng.
Fan phiếc gì đó cứ chửi mãi không thấy phiền hả. Tôi chỉ muốn xem Ma Tôn gánh team thôi.
Dịch Vãn đã chừa hai chén canh cho bọn họ rồi còn gì, tự bọn họ không thèm đấy thôi. Hơn nữa cá do Dịch Vãn bắt, lửa do cậu ấy nhóm, cậu ấy thích cho ai thì cho.
Trên đường đi không phải bọn họ đá Dịch Vãn sang một bên sao? Lúc Dịch Vạn cắt cây nhờ họ nhường đường một chút còn giả điếc mà.
Thiệt luôn, hồi nãy xem mà cứ tưởng mấy người bọn họ một nhóm riêng đấy.
Thôi được rồi, đừng ồn nữa, mau xem Dịch Vãn đang làm cái gì kìa?
Không lẽ mọi người không thấy cậu ta trà xanh chết đi được hả?! Sao Bắc Cực thở hổn hển nhưng không có chỗ xả.
Các cô chia một nửa đi tìm lịch sử đen của Dịch Vãn, một nửa khí thế hung hăng tiếp tục xem livestream.
Sau đó phát hiện... Dịch Vãn đang pha trà??
"Đây là cái gì vậy?" Tạ Điềm Điềm tò mò hỏi.
"Nước lá cây cơm cháy. Bôi nước này lên người có thể ngừa côn trùng hay muỗi cắn." Dịch Vãn nói.
Diêu Duyệt rất dễ dị ứng, ban nãy lên đường có xịt nước thơm chống muỗi đã không được thoải mái. Cô bôi thử một chút, chỉ ngửi được mùi thơm của hoa cỏ, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.
Thứ này có tác dụng không?
Tôi tin Ma Tôn, đồ của Ma Tôn toàn là hàng tuyển thôi.
Tưởng Trạch Phương không cần thứ này. Trong suy nghĩ của gã ta, ăn một chén canh cá của tiểu thịt tươi mặt mày son phấn đã tổn thương lòng tự ái lắm rồi. Gã nói: "Tôi không cần mấy thứ đàn bà này."
Dịch Vãn không nói gì, Diêu Duyệt lại khó chịu trước, âm dương quái khí nói:: "Ừ đúng rồi, anh Tưởng đàn ông đích thực mà."
Mọi người dọn dẹp doanh trại xong thì lên đường. Trước khi đi, Dịch Vãn còn cản mọi người đổ nước thải vào con sông mà đổi sang một chỗ khác để chôn. Hành động bảo vệ môi trường này của cậu khiến Bateman mỉm cười lần nữa.
Nơi hạ trại còn cách đích đến của ngày đầu tiên một khoảng nữa. Khương Bắc thành thạo lấy lại quyền điều khiển trên đường đi. So với hắn, Dịch Vãn thật sự quá ít nói, cũng không có cố gắng tạo bầu không khí. Khúc Bình Thu, Tưởng Trạch Phương bị mất mặt, Vương Chấn, Tạ Điềm Điềm đều tụ tập hát hò với hắn thu hút máy quay.
Có điều lần này Diêu Duyệt có vai trò làm nền lại đi bên cạnh Dịch Vãn ở hàng cuối cùng.
"Hoa này tên gì?"
"Ầy, tại sao cậu phải nghiêng dao để chặt dây leo cản đường?"
"Con sâu này có độc ư?"
Từ đầu đến cuối Đinh Biệt Hàn vẫn giữ vững khoảng cách không xa không gần sau lưng cô, im lặng nghe Dịch Vãn trả lời từng câu hỏi của Diêu Duyệt được một lát thì mất hứng nói: "Cô đi theo mà phiền quá."
"Nói lắm thật." Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nói.
Nhưng mà cũng nhờ cô mà Dịch Vãn đã nói nhiều hơn, giúp cậu ta hiểu rõ Dịch Vãn hơn.
Đinh Biệt Hàn tuyệt đối không chịu tin thân phận của Dịch Vãn đơn giản, nhất là sau khi tận mắt nhìn thấy biểu hiện của cậu hôm nay.
Dùng thuốc, đốt lửa, dùng độc... cậu ta cần nhiều thông tin hơn để lên kế hoạch hành động.
Mặc dù Dịch Vãn không phát hiện Đinh Biệt Hàn thường xuyên im lặng chém bay chướng ngại vật trước mặt giúp cậu đang đấu trí đấu dũng với mình. Chỉ cảm thấy Đinh Biệt Hàn thật nhiệt tình.
Diêu Duyệt nghe thế thì mím môi, lúc này Dịch Vãn mới lên tiếng: "Chị Duyệt à, thật ra giờ chị nói ít một chút sẽ tốt hơn."
"Cái gì?" Diêu Duyệt trợn tròn mắt.
Dịch Vãn gọi cô là chị! Thế tại sao còn làm cô khó chịu như vậy chứ?
Dịch Vãn giải thích: "Đoạn đường núi này rất mất sức. Nói nhiều quá sẽ tiêu hao nhiều năng lượng và nước, còn làm sâu dễ chui vào miệng hơn."
Diêu Duyệt nghe cậu nói câu cuối bị dọa hồn phi phách tán, lập tức ngậm chặt miệng không nói gì nữa.
Chẳng qua cô đi sau lưng Dịch Vãn, bước theo con đường cậu đi luôn có cảm giác kì lạ. Rõ ràng con đường này không khác với con đường hồi sáng bao nhiêu nhưng đi theo Dịch Vãn lại thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cứ như Dịch Vãn luôn tìm con đường ngắn gọn ít tốn sức nhất để đi vậy.
Làn đạn cũng thảo luận rất nhiệt tình.
Cái gì Ma Tôn cũng biết thật, quá mạnh.
Ha ha ha, sao nãy tôi lại có cảm giác giành bồ nhau vậy. Cứ như Đinh Biệt Hàn tức Diêu Duyệt vì dám làm phiền thế giới hai người ấy.
Ba người chơi vui nhé!
Nhưng bọn họ đi chậm quá, mấy người trước mặt sắp mất dạng luôn rồi.
Thế nhưng đi một hồi khán giả mới kinh ngạc phát hiện, tuy mấy người Dịch Vãn vẫn giữ vững tốc độ cũ nhưng đã đuổi kịp nhóm người trước mặt. Mấy người đi đầu cũng bắt đầu thở hổn hển, ai cũng mệt sắp chết.
"Sao ba người đuổi kịp bọn tôi vậy, đã thế còn không mệt!" Vương Chấn hô to.
"Ai kêu mấy người vừa đi vừa nói chuyện. Bọn tôi chẳng nói gì, tiết kiệm được cả đống sức!" Diêu Duyệt kiêu ngạo đáp lại.
Trì Ký Hạ xem đến đây thì chịu không nổi nữa, tắt luôn livestream. Livestream quỷ quái gì đây! Chả thèm xem nữa! Mấy thứ giả ngầu Dịch Vãn làm chẳng phải mình tự nguyện dâng hai tay cho cậu ta à?!
"Sao cậu không xem nữa?"
Nghe thấy tiếng ồn ào sau lưng, Trì Ký Hạ chậm rãi quay đầu... Má!!! Sao gần nửa đoàn phim tụ tập sau lưng mình vậy!! Trì Ký Hạ trợn tròn mắt.
Đứng gần nhất là biên kịch có quan hệ rất tốt với cậu. Biên kịch nhìn Dịch Vãn trong màn hình, nói: "Cậu ấy chung nhóm với cậu đúng không? Tôi có một nhân vật phù hợp với cậu ta lắm."
Trì Ký Hạ:......
Mình chắc chắn sẽ biến thành bọt biển lúc mặt trời mọc như nàng tiên cá mất thôi. Trì Ký Hạ tuyệt vọng nghĩ thầm.
***
Cuối cùng nhóm người cũng đến đích, lúc này trời cũng đã sập tối. Dịch Vãn và Đinh Biệt Hàn được xếp ngủ chung một chiếc lều vải. Trong lúc Đinh Biệt Hàn im lặng dựng lều vải cũng như âm thầm quan sát Dịch Vãn, Diêu Duyệt lại lú đầu sang hỏi: "Dịch Vãn này, thứ nước đó của cậu có ích thật. Cậu biết không, Tưởng Trạch Phương bị côn trùng đốt trong rừng, đốt tan nát từ đầu xuống chân luôn ha ha ha, ngay cả khí thế đàn ông cũng không cứu nổi."
Dịch Vãn nghe cô nói vậy thì suy nghĩ một chút, bảo: "Có thể tìm một ít hoa bóng nước, vò nát rồi đắp lên..."
"Cậu đừng tốt bụng mù quáng như vậy, để gã ta đau một lần cho biết!" Diêu Duyệt nhếch miệng: "Không phải gã ta không thèm mấy thứ 'yểu điệu phấn son' này à. Hơn nữa mấy thứ thuốc này, gã ta mà bị dị ứng thể nào cũng kiếm chuyện với cậu cho mà xem."
Dịch Vãn trầm ngâm, vẫn lấy ít thuốc cho Diêu Duyệt mang sang. Diêu Duyệt cầm thuốc đi, mấy khách mời đang xem livestream cũng lắc đầu, Tỉnh Tinh Tinh chen miệng:: "Dịch Vãn..."
"Bạn nhỏ quá tốt tính." Dụ Dung Thì nhấp một ngụm nước cẩu kỷ, nói: "Có cảm giác cậu ấy dễ bị bắt nạt."
Có anh mở lời, Trịnh Tử Long và Yến Hòa cũng gật đầu.
Làn đạn thấy thái độ của bọn họ, cũng có cái nhìn mới về Dịch Vãn.
Nói thật, Dịch Vãn quả thật không giống người bắt nạt người khác.
Nhóm fan của Đinh Biệt Hàn cũng đang thảo luận ầm ĩ. Các cô đều là fans lâu năm, mấy loại thủ đoạn này đã thấy mòn cả mắt.
"Có phải có hiểu lầm gì không?"
"Hơn nữa thành thật mà nói thì cả quá trình chỉ có Khương Bắc nói suông, đâu có bằng chứng gì."
"Tôi có bạn làm trong A.T., để tôi đi hỏi cô ấy."
Ban đầu Khương Bắc nói mình bị bắt nạt trên chương trình, khi ấy Dịch Vãn chỉ là không khí không tên không họ, hiển nhiên không có ai bôn ba khắp nơi, tìm chứng cứ phản biện lại cho cậu. Nhưng chương trình này đã thay đổi tất cả mọi thứ. Mặc dù hầu hết người xem đều là qua đường, nhưng cũng đã có người qua đường thành fans Dịch Vãn.
"Hảo cảm của người qua đường được cái tích sự gì? Hảo cảm của bọn họ là thứ vô dụng nhất." Trong nhóm thủy quân Khương Bắc thuê, bọn họ xì xầm to nhỏ: "Giỏi sinh tồn nơi hoang dã có ích gì? Tên này không có tính cách gì nổi bật, chỉ giỏi chăm sóc người khác. Hình tượng thích chăm sóc người khác này là hình tượng khó hút fans nhất."
"Cái gì hút fans nhất? Hiển nhiên hình tượng đẹp trai mới là thứ hút fans nhất! Nấu canh cá đẹp trai không? Đi bộ đẹp trai không? Khương Bắc hát hò cả buổi chiều trong rừng, được một đám người qua đường khen hát ổn đấy thôi."
Dịch Vãn tắt đèn, chui vào túi ngủ. Trước khi ngủ, cậu phát hiện Đinh Biệt Hàn đang nhìn mình, bèn hỏi: "Sao thế?"
"...không có gì." Hồi lâu sau, không biết Đinh Biệt Hàn vô tình hay cố ý nói: "Dịch Vãn, cậu biết nhiều thật."
Cậu ta rũ mi, che lại sự nghi ngờ nặng nề trong đôi mắt xinh đẹp. Trong lúc vô tình, một cảm xúc không tên đã vụt lên đè ép sát ý trong lòng xuống.
Trình độ sinh tồn này... cứ như Dịch Vãn từng bị ném vào một nơi chim không thèm ị để sinh tồn mà ra vậy.
Cậu ta suy nghĩ, sự nghi ngờ trong lòng đã vượt qua cả sát tâm. Đúng lúc đấy, cậu ta nghe Dịch Vãn nói: "Đúng rồi, cậu cần dầu hỏa không?"
"Dầu hỏa?"
"Bôi lên chỗ sưng trên bàn chân để tránh bị rộp." Dịch Vãn nghiêm túc nói: "Chúng ta còn chặng đường dài bảy ngày nữa mà, không phải sao? Còn nữa..."
"?"
"Cảm ơn cậu hôm nay đã luôn đi bên cạnh tôi." Dịch Vãn nói: "Cậu thấy bọn họ cô lập tôi nên mới đi bên cạnh tôi đúng không?"
Dịch Vãn chẳng phải cao thủ ngụy trang gì, hoàn toàn là... một thằng ngốc.
Đinh Biệt Hàn nhận chai nhỏ Dịch Vãn đưa, đột nhiên có cảm giác rất khó tả.
***
Sáng sớm hôm sao, mọi người vừa ngủ dậy đã nhận nhiệm vụ từ chương trình.
"Vượt thác?!" Khúc Bình Thu khó tin hỏi lại.