- Ngày buồn quẩn quanh -
Một khi ác quỷ của thế giới vô hạn lưu không thể hòa vào cái bóng của con người trong hiện thực thì nó chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất... đó chính là tìm cách gϊếŧ chết người đó để cướp lấy cơ thể trở về dương gian. Trước lúc đó, nó không thể nào thoát khỏi ký chủ của mình được.
Nếu nó trốn vào bóng của người khác, chắc chắn Đinh Biệt Hàn sẽ tìm cách dụ nó ra để xử lý. Đây có thể coi như là cảm giác trách nhiệm hiếm hoi của nam chính vô hạn lưu lạnh lùng.
Nhưng nó lại chọn trốn vào cái bóng của Dịch Vãn...
Đinh Biệt Hàn thấy rất yên tâm.
"Có chuyện gì vậy?" Dịch Vãn nhìn cậu ta đầy khó hiểu.
Đinh Biệt Hàn lùi về sau một bước, mỉm cười: "À, không có gì."
Để con quỷ kia tự cầu nguyện cho bản thân đi. Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nghĩ.
"Không có gì thì tốt. Anh Lưu giục chúng ta ra ngoài nhanh lên." Dịch Vãn xoay người: "Đi thôi."
Hai người cùng đi ra phía cửa, Đinh Biệt Hàn quan sát xu hướng của con quỷ trong cái bóng của Dịch Vãn, (bởi vì có cậu ta ở đây nên) con quỷ kia tạm thời không dám manh động, nhưng nó đã rục rịch (muốn chiếm lấy cơ thể của Dịch Vãn).
Chắc chắn nó đang âm mưu tẩu thoát! Đinh Biệt Hàn lạnh lùng nghĩ thầm: Mình nhất định sẽ không cho nó ra khỏi bóng Dịch Vãn.
Đi qua một khúc ngoặc khác, cái bóng đột nhiên không cựa quậy gì nữa, im lặng cứ như đã chết.
"Muốn ra ngoài à? Hai cậu đi nhầm hướng rồi, cửa ra vào ở phía Đông." Một người đang đứng dựa tường nghịch điện thoại dịu dàng nói.
Đinh Biệt Hàn không ngờ mình sẽ gặp Dụ Dung Thời ở đây. Cậu ngẩn người, vội vàng nói: "Xin chào tiền bối."
"... Chào anh Dụ." Dịch Vãn nói. Cậu rũ mắt, rèm mi thật dài.
Dụ Dung Thời mỉm cười rồi tiện tay cất điện thoại đi, sau khi hỏi thăm đơn giản thì nói với cả hai: "Đi chung đi."
Sau khi ba người đi cùng nhau thì cái bóng của Dịch Vãn không còn dám cử động gì nữa. Điều này khiến Đinh Biệt Hàn càng thêm tin tưởng vào năng lực của Dịch Vãn.
Lúc đi ngang qua trường quay, một staff chạy từ trong ra: "Anh Đinh, đạo diễn tìm anh có việc."
Hình như có liên quan đến việc biên tập và đăng tải video, chắc chắn không thể giải quyết được trong thời gian ngắn. Đinh Biệt Hàn quay đầu liếc nhìn Dịch Vãn, Dịch Vãn bèn nói: "Tôi chờ cậu ngoài này."
Đinh Biệt Hàn gật đầu, bước vào trong.
Bên ngoài vẫn còn đang mưa, nước mưa đập vào cửa kính ầm ầm. Dịch Vãn và Dụ Dung Thời đứng bên cạnh cửa kính âm u, nhìn trường quay sáng ngời như thể không có nơi nào có thể ẩn nấp được.
Dụ Dung Thời đã nhìn thấy Dịch Vãn bước ra khỏi phòng giữ đồ.
Anh biết, khi đó Dịch Vãn cũng nhìn thấy anh đi ngang qua.
Anh nhìn sườn mặt không mấy vui vẻ của Dịch Vãn, cảm thấy mình nên nói gì đó với thiếu niên đã sống sót sau tai nạn này.
Việc này gần như đã làm anh quên đi lý do tại sao mình lại đứng ở đây.
Hai người đứng trước cửa kính, giống như hai tên đồng lõa đang cùng bảo vệ một bí mật chung. Sau khoảng thời gian dài yên tĩnh, Dịch Vãn quay sang nhìn Dụ Dung Thời, vừa định mở miệng đã nghe thấy Dụ Dung Thời lên tiếng: "Cậu muốn uống nước nóng không?"
Anh chàng với đôi mắt obsidian cười với cậu, nói: "Bên cạnh có cây nước uống."
Khung cảnh này mới hoang đường làm sao. Đường đường là đỉnh lưu thế mà lại dắt nghệ sĩ không tiếng tăm đến cây nước uống trộm nước nóng. Dịch Vãn chỉ gật đầu. Cậu nhìn Dụ Dung Thời nhanh chóng tìm được hai ly giấy, tư thế lấy nước vô cùng thành thạo.
Dụ Dung Thời đưa một chiếc ly cho Dịch Vãn rồi tự cầm lấy ly còn lại, vừa cười vừa nói: "Lần này không có bình giữ nhiệt, nước sẽ nguội nhanh thôi. Nếu nó còn nóng thì cậu có thể thổi một chút."
"Cũng không có táo đỏ và cẩu kỷ... cám ơn anh." Dịch Vãn nói.
Hai người mỗi người cầm một chiếc ly, chia ra đứng hai bên trái phải cửa kính. Bọn họ không hề nhắc đến chuyện phòng giữ đồ. Dụ Dung Thời nhấp ngụm nước nóng, nghe tiếng ồn ào vọng lại trên hành lang bèn nói: "Quản lý của Khương Bắc đã đến đón hắn về."
"Ừ." Dịch Vãn cầm ly giấy nói.
"Thật ra cậu nên hận hắn từ lâu." Dụ Dung Thời nói một câu thật khó tin, khác hẳn với hình tượng dịu dàng, chững chạc thường ngày: "Hắn xem cậu là bàn đạp, làm việc xấu, thế nên..."
Dịch Vãn quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Dụ Dung Thời. Dụ Dung Thời ôm ly giấy bằng hai tay, đè giọng dưới ánh mắt đầy cảnh giác của Dịch Vãn: "Thế nên, cậu hoàn toàn không cần cảm thấy áy náy vì kết cục của hắn, cũng không cần vì vậy mà phải mang bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Điều cậu làm... là đúng, cho dù cậu là dạng người gì."
Đôi mắt của anh hết sức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức có chút lạnh lùng tàn khốc. Sự lạnh lùng ẩn dưới lớp vỏ bọc chững chạc, sắc bén giống như khí thế của thiếu niên luôn cố chấp với chính nghĩa.
Điểm cuối của sự lạnh lùng ấy lại là sự dịu dàng.
Mưa tí tách rơi xuống đất như hòa vào làn khói bốc lên từ ly nước. Lúc này Dịch Vãn lên tiếng. Cậu nghiêng đầu, vẻ mặt chẳng hề thay đổi: "Tôi không rõ anh đang nói gì. Nhưng mà..."
Cậu nâng ly nước lên, đường nét gương mặt trở nên nhu hòa trong làn nước nóng: "Cảm ơn ly nước nóng của anh."
Dụ Dung Thời không quan tâm câu trả lời mơ hồ của đối phương. Anh cười, tiếp tục uống nước nóng.
Bên dưới cánh cửa kính là đám nhà báo chen lấn xô đẩy nhau. Khương Bắc trùm áo khoác lên đầu, theo sau quản lý rời khỏi vòng vây, chui vào xe bảo mẫu chạy mất dạng.
Đám đông gào thét, phỏng vấn hoặc rít lên chói tai. Trong đó ngoài phóng viên ra còn có những người từng là fans của Khương Bắc. Cuối cùng, một chai nước suối rỗng tuếch bay mạnh về phía hắn, đập trúng người hắn, nhãn dán bên trên còn in nụ cười của Khương Bắc.
"Thằng dối trá!" Một cô gái hét lớn: "Tại sao mày không chết đi?"
"Mày đi chết nhanh đi!"
Náo nhiệt.
Vô cùng náo nhiệt.
Là sự náo nhiệt dành riêng cho nhân vật phản diện khi hết đất diễn.
Dịch Vãn lẳng lặng nhìn khung cảnh náo nhiệt trong màn mưa. Tất cả âm mưu của Khương Bắc bị phơi bày dưới ánh sáng, hắn sẽ nhận được kết quả nên có. Lượng lớn fans biến thành antifans, hợp đồng quảng cáo bị hủy hàng loạt, bị công ty đóng băng hoạt động, bị đồng đội tẩy chay.
Chính là màn vả mặt được mọi người yêu thích nhất.
Cậu bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, như thể có thứ gì đó muốn chui từ mặt đất lên...
Dịch Vãn siết chặt ngón tay.
Hồi lâu sau, Dụ Dung Thời lại nghe thấy giọng của Dịch Vãn vang lên. Giọng của cậu khẽ khàng như đang lẩm bẩm: "... Có một giọng nói bảo tôi rằng, đáng lẽ tôi phải thấy vui... nhưng tôi tự biết mình không vui."
Dụ Dung Thời bình tĩnh hỏi: "Cậu còn xem hắn là bạn không?"
"Không." Dịch Vãn lắc đầu.
Cậu nói cậu không vui nhưng lại không tìm ra lý do. Đối với một người vừa mới vả mặt thành công, rửa sạch nỗi oan mà nói thì thật sự có hơi kỳ lạ. Dụ Dung Thời nhìn Dịch Vãn, đối phương rũ mắt nhưng lại không giải thích câu nào.
Giây phút ấy anh hoảng hốt cảm thấy, mặc dù Dịch Vãn đang đứng đó với vẻ mặt bình thản, thế nhưng anh lại cảm thấy Dịch Vãn như đang mở mắt thật to... Sau đó, thu hết mọi thứ vào tầm mắt, Khương Bắc xuống sân khấu, tình tiết tiếp tục phát triển...
"Nhưng mà... tôi đã dự liệu chuyện này sẽ xảy ra từ lâu. Từ giây phút tôi được chọn gia nhập nhóm, trở thành đồng đội của 'bọn họ'. Vả mặt lật kèo, sảng khoái giẫm đạp cứ thế diễn ra."
"Đây không phải là motip à? Đều là số mệnh của 'nam chính'. Có thể định đoạt cuộc sống của tôi, khiến tôi không còn là chính bản thân. Số mệnh của chúng ta không phải chỉ là để thỏa mãn kỳ vọng của 'độc giả' sao? Thế nên..."
Ngay từ ban đầu, tôi đã không muốn gia nhập cái nhóm này.
Trong mắt Dụ Dung Thời, anh chỉ thấy được Dịch Vãn đang ngẩn người. Dường như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó... rồi lại không thốt nên lời.
Dụ Dung Thời khẽ cau mày. Anh có cảm giác rất kỳ lạ, khiến anh sinh ra cảnh giác.
Trước khi Dịch Vãn rời đi, Dụ Dung Thời mới nhớ đến mục đích ban đầu của mình. Anh đằng hắng, nói: "Dịch Vãn, chúng ta add Wechat đi."
Dịch Vãn quay đầu nhìn anh.
"Tôi thấy cậu là nghệ sĩ rất tiềm năng." Dụ Dung Thời nói: "Tôi mong chờ tương lai của cậu, và cả..."
"Thật ra tôi cũng rất thích trồng cây. Tôi có xem Weibo của cậu, cậu chăm sóc chậu cây kia tốt lắm."
Dịch Vãn chần chờ một chốc rồi mở Wechat lên. Ảnh đại diện của cậu là một bức ảnh trời xanh mây trắng trông rất thuần khiết.
Sau đó cậu nhìn thấy ảnh đại diện của Dụ Dung Thời.
Một biển sen vô cùng êm dịu.
"Đúng vậy, thay vì dừng lại tại đây thì tôi vẫn còn một con đường rất dài phải đi." Dịch Vãn nói.
***
Lúc Dịch Vãn rời đi sống lưng ưỡn thẳng, mái tóc đen rũ xuống. Cái gáy trắng như tuyết, mềm mại và yếu ớt..
Dụ Dung Thời nhìn theo bóng lưng cậu mãi đến khi cậu khuất mắt.
"... Trông không giống 'nam chính' có bàn tay vàng." Anh nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc cậu là ai?"
Dịch Vãn có năng lực sinh tồn dã ngoại mạnh mẽ, nhưng có thể thấy cậu không biết gì về nguồn gốc năng lực của bản thân.
Dịch Vãn từng bị Khương Bắc hãm hại. Cậu ấy "trả thù" được Khương Bắc, nhưng không hề vui vẻ.
Dụ Dung Thời so sánh những nghi vấn về Dịch Vãn với những người anh từng gặp, nó cứ quẩn quanh trong lòng anh, cuối cùng biến thành gương mặt vô cảm của Dịch Vãn mỗi khi nhìn anh.
Cậu nói rằng. Khương Bắc mất mặt, nhưng cậu cũng mất vui.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, Dụ Dung Thời từng nhìn thấy rất nhiều tình tiết cũ rích, nhưng lại chưa nhìn thấy cảnh tượng thế này bao giờ.
***
Dịch Vãn và Đinh Biệt Hàn leo lên xe bảo mẫu ra sân bay, anh Lưu quản lý ngồi bên cạnh họ nhưng trông khác hẳn lúc đưa bọn họ đến đây, đến cả quầng thâm mắt đen thui cũng mang theo nụ cười phấn khởi.
"Qua show giải trí này, Dịch Vãn đã tăng hai triệu năm trăm fans! Em giỏi lắm đấy, sao lúc trước anh không nghe nói em có kỹ năng này?" Thấy Dịch Vãn định mở miệng thì anh Lưu lại cắt ngang: "Thôi được rồi, em lại định nói mình học trên Baidu nữa chứ gì...."
Dịch Vãn nói: "Có khi là em học trong mơ."
Trì Ký Hạ cách xa ngàn dặm hắt xì một cái.
Cậu ta ngồi trên sofa điên cuồng lướt Weibo, cứ tặc lưỡi vì cú ngã ngựa của Khương Bắc: "Cậu xem này, fans của hắn đã thoát fan quay lại giẫm hết cả rồi. Có điều tôi không ngờ hắn lại ngu đến mức để lộ acc clone của mình. Cậu xem staff còn bảo lúc đó Khương Bắc đến nhà vệ sinh để tìm Đinh Biệt Hàn, chắc muốn lấy lại danh tiếng... cậu nói xem, Khương Bắc sớm không lộ, muộn không lộ, lại lộ ngay lúc này chứ?"
Cậu ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ai dè An Dã Lâm ngồi bên cạnh sững người hết một lúc rồi cũng vội vàng lấy điện thoại ra lướt hot search.
Thứ khiến cậu ta cảm thấy nguy hiểm chính là Đinh Biệt Hàn nhìn chằm chằm vào lưng Dịch Vãn, ánh mắt Đinh Biệt Hàn nhìn Dịch Vãn khi cầm dao trong tay, Đinh Biệt Hàn theo sau Khương Bắc ra khỏi rừng cây, gương mặt hoảng sợ của Khương Bắc khi ấy, và cả... Đinh Biệt Hàn đi vệ sinh một chút đã trở về với vẻ mất hồn mất vía, acc clone dơ bẩn của Khương Bắc bị phanh phui.
An Dã Lâm hiểu rồi!
Người mềm yếu đáng thương như Dịch Vãn có thể làm chuyện gì xấu chứ? Chân tướng chỉ có thể là... những lần Đinh Biệt Hàn tiếp cận Khương Bắc một cách khó hiểu đều là có âm mưu, do một tay Đinh Biệt Hàn sắp xếp cho Dịch Vãn! Mà ánh nhìn chăm chú đó, chính là minh chứng cho tình yêu!
Cậu ấy trừ khử Khương Bắc giúp Dịch Vãn!
"Cậu xem bọn họ ra sân bay nè, cái hot search này là gì... #Sợi dây đỏ của Dịch Vãn và Đinh Biệt Hàn# ..." Trì Ký Hạ lẩm bẩm mở hot search lên xem: "Đây không phải tấm ảnh dây đỏ trong nhà vệ sinh của Tiểu Đinh đợt trước hả? Đem so sánh với bức ảnh vừa chụp tay Dịch Vãn... Hả??? Ủa???"
Trì Ký Hạ há hốc mồm: "Lần đầu gặp nhau, bọn họ làm gì trong nhà vệ sinh vậy..."
"Tôi biết." An Dã Lâm lên tiếng.
"?? Cậu biết cái gì?"
"Vừa gặp đã yêu, vì em mà loại bỏ tất cả chướng ngại vật, che mưa chắn gió cho em..." Giọng An Dã Lâm như vọng đến từ phương xa, trở tay cúp một cú điện thoại từ vị sếp tổng nào đó.
... Đinh Biệt Hàn, thật yêu cậu ấy!
Cậu ta xoay người về phòng, chỉ chừa lại cho Trì Ký Hạ một cái bóng lưng.
Trì Ký Hạ bày tỏ với hệ thống: "?? Cậu ta đang nghĩ gì vậy, tại sao tao không hiểu gì hết?"
Sau khi lên máy bay, Dịch Vãn tắt điện thoại rồi nhắm mắt.
Cậu lẳng lặng nằm đó một lúc, xua hết tất cả mọi chuyện ra khỏi đầu.
***
Đường từ trường quay đến sân bay tắc nghẽn, bọn họ vội vàng đi lối đặc biệt lên máy bay, tuy nhiên vẫn không tránh được ống kính của paparazzi.
Đến lúc yên vị trên máy bay thì Đinh Biệt Hàn mới phát hiện ra Dịch Vãn lại đeo sợi dây đỏ may mắn lên. Anh Lưu vẫn còn đang hớn hở nói với Đinh Biệt Hàn: "Anh cứ nghĩ em không chịu hợp tác, không ngờ em lại ngoan đến vậy! Biệt Hàn. Ngoan lắm!"
"Chuyện gì?" Đinh Biệt Hàn có dự cảm không lành.
"CP của em và Dịch Vãn hot rồi!" Anh Lưu mừng rỡ nói: "CP Hàn Vãn, mới có mười ngày thôi đó!"
Đinh Biệt Hàn: "??? Cái gì???"
Suốt cả chuyến bay, Đinh Biệt Hàn cứ như đang ngồi trên bàn chông. Cậu ta hoàn toàn không ngờ được CP của mình và Dịch Vãn lại có thể bạo!
Sao lại như thế? Cả lộ trình cậu ta không phải đang cảnh giác thì cũng là có ý định gϊếŧ Dịch Vãn...
Đến khi xe bảo mẫu trên đường chạy về công ty đi ngang qua tiếng gào thét của các cô gái, anh Lưu vẫn còn đang khen ngợi: "Bây giờ nhiều CP hợp tác đều bị nói là 'đường hóa học', quá ngấy, không thể nào thẩm nổi, huống chi là hít ke. Mấy đứa biết bọn họ nói gì không?"
"Ánh mắt ngọt ngào! Muốn chiếm làm của riêng! Không khi nào dời sự chú ý!"
"Ánh trăng sáng! Đồ thảo mai! Ai trên ai dưới cũng ngon!"
"Mỗi ánh mắt đều vô cùng tự nhiên, mỗi lần chạm mắt đều đầy không gian tưởng tượng. Một văn một võ, một dũng một mưu, CP cường cường, xứng đôi!"
Đinh Biệt Hàn:???
"Tôi... có vậy hả?" Đinh Biệt Hàn cứng ngắc quay sang nhìn Dịch Vãn bên cạnh rồi nói.
"Em có!" Anh Lưu gật đầu chắc nịch: "Biệt Hàn, hèn gì em không đồng ý với kế hoạch của anh. Thì ra em đã sớm tính toán trong lòng."
Đinh Biệt Hàn:...
Nam chính vô hạn lưu không sợ trời không sợ đất lần đầu cảm thấy hoảng hốt và bất lực lạ thường. Cậu ta mở Weibo lên xem, CP "Hàn Vãn" quả thật đang ở hạng mười.
Bài viết hot nhất là "Tổng hợp những ánh mắt ngọt ngào".
Tấm đầu tiên, cậu ta cầm cây dao nhuốm máu, lạnh lùng liếc Dịch Vãn.
"Muốn kiểm soát đó á á á!!!" Các cô nàng hú hét.
Tấm thứ hai, cậu ta đi sau lưng Dịch Vãn với ánh mắt u ám.
"Muốn chiếm làm của riêng!!!" Các cô chỉ vào Dịch Vãn đứng bên cạnh Diêu Duyệt mà gào thét.
Tấm thứ ba, cậu ta lấy trúc làm thành thanh giáo, nửa thăm dò nửa đùa chọt Dịch Vãn...
"Tương ái tương sát!" Các cô tiếp tục hét.
Đinh Biệt Hàn:...
Tấm cuối cùng, hai người rời khỏi trường quay. Đinh Biệt Hàn cúi đầu nhìn (con quỷ) trong cái bóng của Dịch Vãn.
"Phê chết tôi rồi!" Các cô hét ầm trời: "Người theo đuổi ánh sáng.mp3!!"
Đinh Biệt Hàn:...
Anh Lưu giơ ngón cái với cậu ta: "Đinh Biệt Hàn, em giỏi lắm!!"
Nếu dấu chấm lửng biến thành cát thì có lẽ giờ này Đinh Biệt Hàn đang đứng giữa sa mạc Sahara rồi.
Lúc nhìn thấy công ty A.T, Đinh Biệt Hàn bỗng thấy hoảng hốt. Cậu ta bước xuống xe, nghe Dịch Vãn sau lưng gọi: "Đinh Biệt Hàn..."
Đinh Biệt Hàn run lên, khôi phục vẻ lạnh lùng rồi nhìn Dịch Vãn.
Dịch Vãn: "Cậu tính đi vệ sinh hả? Nãy giờ cậu cứ nhấp nhỏm như đang ngồi bàn chông vậy."
Đinh Biệt Hàn:...
Đời này cậu ta không muốn nghe Dịch Vãn nói bốn chữ "đang ngồi bàn chông" một lần nào nữa!
Bóng quỷ đen kịt theo sau lưng Dịch Vãn cứ như muốn tìm thời cơ để nuốt chửng cậu. Đinh Biệt Hàn nhìn nó mà cảm thấy yên tâm vô cùng.
Thực tập sinh nào có chuyện được nghỉ ngơi. Bọn họ vừa xuống xe đã bị dắt đến phòng làm việc tập hợp với ba người còn lại. Lúc sắp lên lầu, anh Lưu thỏ thẻ với Đinh Biệt Hàn: "Đừng cãi vã với An Dã Lâm nữa đấy."
"Biết rồi." Khi thốt lên câu này, đôi mắt Đinh Biệt Hàn vô cùng lạnh lẽo.
Cậu ta mơ hồ cảm thấy có thể An Dã Lâm đã phát hiện ý đồ của mình với Dịch Vãn. An Dã Lâm là người thông minh, gia đình lại phức tạp nên rất lõi đời. Trước khi đi quay chương trình còn bị cậu ta chặn đường lại.
"Đinh Biệt Hàn." An Dã Lâm nhìn cậu ta, nốt ruồi nơi khóe mắt lóe sáng, gằn từng chữ: "Tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng.."
"Tôi không cho phép cậu đυ.ng vào Dịch Vãn dù chỉ một sợi tóc." Cậu ta nói.
Quả thật Đinh Biệt Hàn không quá thân thiết với người đồng đội có xuất thân giàu sang này, nói chính xác hơn là từ khi thành nhóm đến nay năm người bọn họ đã chẳng hề thân thiết. Thế nhưng, cậu ta đề phòng tất cả những kẻ có thể nhìn thấu ý đồ của mình.
Hơn nữa cậu ta không hiểu tại sao An Dã Lâm lại tỏ thái độ bảo vệ Dịch Vãn đến vậy. Khiến cậu ta rất không vui.
Với tính tình của An Dã Lâm, nếu cậu ta xem livestream, có khi nào... sẽ phát hiện ra gì đó không?
Lúc Đinh Biệt Hàn bước vào phòng làm việc thì phát hiện ba người còn lại đã đến. Trì Ký Hạ vẫn là cái vẻ biếng nhác như chưa tỉnh ngủ, Bạc Giáng nhếch môi kiêu ngạo. Bọn họ mỗi người một kiểu, như thể không có cách nào phá vỡ khí thế cá nhân của bọn họ được.
Còn An Dã Lâm...
Đinh Biệt Hàn quay đầu, không gì bất ngờ khi thấy An Dã Lâm ngồi trong góc phòng, đang nhìn mình bằng ánh mắt hết sức phức tạp.
Thiếu niên khôi ngô tinh xảo, tình sâu không dài đang nhìn cậu ta. Ánh mắt đó hệt như đang nhìn người xa lạ mới gặp lần đầu.
Không ngờ cậu ta thích Dịch Vãn. An Dã Lâm nghĩ: Đúng vậy, đời này mình đã không thể có được hạnh phúc nhưng Dịch Vãn lại xứng đáng.
Nhưng Đinh Biệt Hàn thật sự là người yêu của Dịch Vãn ư? Người ta thường vẽ người vẽ mặt khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng.
Ngón tay Đinh Biệt Hàn giật nhẹ, không hiểu sao thấy sống lưng lạnh toát.
Có lẽ đây là hồi chuông cảnh báo. Cậu ta nghĩ.
An Dã Lâm đã biết cái gì rồi, chắc chắn cậu ta đang đề phòng mình!
Dịch Vãn đi theo sau lưng Đinh Biệt Hàn, bình tĩnh tìm một chỗ để ngồi. Ánh đao bóng kiếm tới tới lui lui và cả sự náo nhiệt trên bàn đều không liên quan gì đến cậu.
Năm người tụ về một chỗ làm căn phòng sáng rực lên.
Đây chính là nhóm cầu vồng. Anh Lưu nghĩ: Cũng là nhiệm vụ gian nan tcủa mình mấy năm tới.
Iris5, kỳ tích trong kỳ tích!
Hắn chỉ vào PPT: "Đầu tiên chúc mừng năm người hôm nay có thể tụ họp nơi đây, cũng chúc mừng Tiểu Dịch của chúng ta cũng xóa được vết nhơ. Chúng ta có thể bắt đầu công việc tiếp theo được rồi.. Có điều trước tiên..."
"Các cậu nói cho tôi biết." Anh Lưu bỗng đổi thái độ, giọng sắc lẹm: "Các cậu có tin rằng mình sẽ trở thành một nhóm nhạc nam khác hẳn với các nhóm khác, mở ra thời đại mới chứ không phải chìm nghỉm như bọn họ hay không?"
"Chỉ mỗi năng lực cá nhân đã đủ chưa?" Anh Lưu ám chỉ.
... Còn phải đoàn kết nữa! Anh Lưu đã có câu trả lời tiêu chuẩn trong lòng.
Đoàn kết nâng đỡ lẫn nhau!
Giọng nói của hắn vang dội mạnh mẽ, nhưng thật lâu vẫn không ai trả lời. Anh Lưu nhìn xuống...
Không ai nghe hắn nói cả.
Trì Ký Hạ đang lười nhác gà gật, Bạc Giáng nhìn chằm chằm ngón tay mình, An Dã Lâm quan sát Đinh Biệt Hàn, còn Đinh Biệt Hàn thì lạnh lùng nhìn lại.
Chỉ có Dịch Vãn đang nhìn màn hình, nhưng vẻ mặt như đang lạc vào cõi tiên.
Anh Lưu:... Đây là cái nhóm thiếu đoàn kết nhất hắn từng gặp!
Anh Lưu nhíu chặt mày.
Muốn debut như một nhóm nhạc nam thì đầu tiên phải là một nhóm đã.
Trước tiên phải lập uy với bọn họ đã! Anh Lưu nảy ra ý tưởng.