Tỉnh Cửu không hứng thú đối với hình ảnh cụ thể.
Hắn từng xem sách.
Những cuốn sách kia có bức vẽ minh họa.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn một lát, lắc đầu nói: "Ta vẫn không hiểu, loại chuyện này thì có ý nghĩa gì."
Tỉnh Cửu nói: “Chuyện tự nhiên, tự nhiên có cái thú của tự nhiên, nếu thật sự không thú vị, Nhân tộc sinh sôi như thế nào được?"
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Đạo lý thì ta hiểu, người phàm thọ nguyên có hạn, ham hưởng lạc cũng có thể hiểu được, chỉ là vì sao có rất nhiều người tu đạo cũng đắm chìm vào đạo này? Còn có cường giả tà phái, cảnh giới cao có thể so với sư thúc Du Dã cảnh phái ta, lại như cũ đối với chuyện này nhớ mãi không quên, thậm chí còn hái hoa khắp nơi."
"Âm dương đạo cũng là đạo, thủ đoạn của tà đạo tự nhiên không đề cập tới, theo ta được biết, đông dịch đạo tăng nhân nói song tu thật ra rất có giảng cứu, có lẽ có thể dòm tới một góc đại đạo."
Tỉnh Cửu nói: "Thanh Sơn không tu đạo này, nhưng như Tích Lai phong cùng Thượng Đức phong, cũng có rất nhiều đạo lữ."
Triệu Tịch Nguyệt tự nhiên biết, thậm chí biết ý nghĩ của Cố Hàn, chỉ bất quá nàng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Tỉnh Cửu nói: "Đi thôi."
Triệu Tịch Nguyệt gật đầu, nhìn như bình tĩnh, nhưng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Gió đêm khẽ lay động, đem mái tóc ngắn thổi càng thêm xốc xếch, nhưng không cách nào làm giảm bớt nhiệt độ trên mặt nàng.
Vừa mới nhìn thấy hình ảnh, để cho kiếm tâm của nàng có chút không yên.
Nàng nhìn Tỉnh Cửu, phát hiện hắn thật sự vẻ mặt như thường, không khỏi có chút bội phục, nghĩ thầm không hổ là truyền nhân mà sư thúc tổ tín nhiệm nhất, đạo hạnh quả thật rất sâu đậm.
Ngay khi bọn hắn xoay người chuẩn bị rời đi, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một tiếng hét thảm.
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy thanh âm gậy gộc rơi vào trên thân người, tiếng khóc thê thảm của nữ tử còn có bên tai không dứt tiếng nhục mạ.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn Tỉnh Cửu một cái, hỏi: "Làm sao bây giờ?"
Tỉnh Cửu nói: "Người tu đạo bình thường sẽ không can thiệp vào chuyện thế gian."
Triệu Tịch Nguyệt chú ý tới hai chữ bình thường trong những lời này của hắn.
Tỉnh Cửu lại nói: "Thảm sự vô số, kẻ ác vô số, gϊếŧ cũng không sạch."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Cho nên nhắm mắt làm ngơ ư?"
Tỉnh Cửu nói: "Đúng."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Nếu như đã thấy thì sao?"
Tỉnh Cửu nói: "Xem tâm tình."
"Ta không nghĩ như vậy."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta muốn làm gì thì làm cái đó, nếu như chuyện này cũng làm không được, vậy ta còn tu đạo làm gì?"
Tỉnh Cửu nói: "Tùy ngươi."
Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi tới?"
Nơi xa tiếng gậy gộc đã ngừng lại, chỉ có tiếng khóc của nữ tử cùng tiếng nhục mạ còn đang kéo dài.
Tỉnh Cửu nhìn một chút cự ly, nói: "Ta không với tới."
Triệu Tịch Nguyệt nhìn bên kia, bấm một cái kiếm quyết.
Phất Tư Kiếm phá không mà đi, ở trên bầu trời của Thương Châu thành vẽ ra một đạo màu đỏ đáng sợ.
Nơi xa trong ngõ truyền đến mấy thanh âʍ ѵậŧ nặng rơi xuống đất, sau đó là một tiếng hét thảm.
Sau một khắc, Phất Tư Kiếm phá không quay về.
Tỉnh Cửu không ngờ Triệu Tịch Nguyệt xuất kiếm gọn gàng linh hoạt như thế.
Nghĩ tới nàng ở trên Thần Mạt phong từng nói nàng rất hung dữ, hắn nở nụ cười.
Ở thời điểm tuần sát bên ngoài Thanh Sơn, Triệu Tịch Nguyệt từng gϊếŧ một chút yêu quái.
Âm Tam chết ở trước mặt nàng, đó là Mạnh sư gϊếŧ.
Tả Dịch chết ở trước mặt nàng, đó là Tỉnh Cửu gϊếŧ.
Hôm nay, là lần đầu tiên nàng gϊếŧ người.
Tay phải của nàng có một chút run rẩy.
Ngay lúc này, nàng thấy được nụ cười ấm áp của Tỉnh Cửu, cảm thấy bình tĩnh hơn chút ít.
Tỉnh Cửu đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.
Triệu Tịch Nguyệt thấy chuyện này thật sự có chút ít cổ quái, không nhịn được nói: "Ngươi có bệnh sao?"
Tỉnh Cửu không nói gì, đem nón lá đưa cho nàng, đồng thời đội kín cho chính mình.
Năm đó lúc hắn lựa chọn nàng, cũng không nghĩ quá nhiều.
Bây giờ nhìn lại, quyết định này thật là chính xác.
Tiểu cô nương rất có phong phạm một kiếm mà gϊếŧ của chính mình năm đó.
Thương Châu thành thức dậy.
Có ánh đèn chiếu sáng con hẻm nhỏ kia, tiếng bước chân vang lên, còn kèm theo binh sĩ quát lớn.
Một tiểu cô nương gầy yếu nằm ở góc tường, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt rời rạc, áo xốc xếch, đôi môi bởi vì khô mà tróc cả da không ngừng mấp máy, không biết đang nói điều gì.
Ở quanh người nàng, bốn cỗ thi thể không đầu nằm lăn ra, máu tươi tuôn đầy đất, cái đầu lăn ra chỗ rất xa, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt da^ʍ tục cùng thô bạo, tựa như thời khắc trước khi chết, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, cũng không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đã rời đi, bọn họ không biết tiểu cô nương gầy yếu kia là từ thanh lâu trốn ra, cũng không biết tiểu cô nương kia cuối cùng có thoát khỏi kết quả thê thảm hay không, gian thanh lâu này rất có bối cảnh ở Thương Châu thành, ai biết chuyện xưa này kết cục sẽ thế nào.
Nếu như từ góc độ hành thiện mà nói, bọn họ làm như vậy cũng không thỏa đáng, ít nhất là không hoàn thiện.
Nhưng tựa như Tỉnh Cửu đã nói, thảm sự vô số, kẻ ác vô số, gϊếŧ cũng không sạch, cho dù ngươi là thần tiên thật sự cũng không quản nổi.
Thái Thượng vô tình, là một việc mà mỗi người tu đạo trở lại nhân gian đều phải học được.
Quả Thành Tự tăng nhân đạo hồng trần, lại lựa chọn chính là một con đường hoàn toàn bất đồng khác.
Đối với chuyện này, Tỉnh Cửu rất tôn kính, nhưng sẽ không tiếp nhận.
Bởi vì tăng nhân Quả Thành Tự sống quá khổ, bất kể là bây giờ hay là quá khứ, thậm chí bao gồm cả những người đã rời đi, tỷ như Đao Thánh.
...
...
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt đi lại trong bóng đêm ngoài Thương Châu thành, nhìn như không nhanh, nhưng tùy ý đã lướt đi trăm trượng.
Đạo lý cũng đã hiểu, nhưng tiếp nhận cần có chút thời gian.
Bọn họ lặng yên đi một canh giờ, cho đến luồng nắng sớm đầu tiên xuất hiện tại bên kia đường chân trời, Triệu Tịch Nguyệt mới bắt đầu nói chuyện.
"Ta muốn ngự kiếm."
"Có gió."
"Ta muốn hóng gió."
"Lòng yên tĩnh cần gì phải có gió."
"Ngươi biết không? Thanh Sơn có người hoài nghi ngươi là hòa thượng Quả Thành Tự."
"Cái suy đoán này cũng có mấy phần ý tứ."
Triệu Tịch Nguyệt hiếm thấy toát ra bộ dáng tiểu nữ nhi, nhìn hắn nói: "Ta muốn bay."
Tỉnh Cửu nhìn nàng nói: "Ta nhớ ngươi từng nói, nếu như không cách nào đáp xuống mặt đất, bay cao hơn nữa có ý nghĩa gì?"
Ban đầu ở ngoài Vân Tập trấn nhìn xong thi thể Âm Tam, hắn khuyên nàng từ bỏ tra xét chuyện này, Triệu Tịch Nguyệt đã nói những lời này.
Triệu Tịch Nguyệt nhìn ánh mắt của hắn, nói: "Nhưng ngươi cũng đã nói mục đích tu đạo không phải là tranh cường háo thắng, không phải là theo đuổi ý nghĩa, mà chỉ là bay cao hơn."
Tỉnh Cửu nói: "Ta tùy tiện nói thôi."
...
...
Ánh sáng mặt trời mới lên, cả vùng đất phía trước bỗng nhiên xuất hiện một dải lụa hồng.
Cẩn thận quan sát, thì ra đó là một con sông vô cùng rộng lớn, phản chiếu ánh sáng mặt trời.
Nước sông chảy xuôi, dải lụa hồng phảng phất đang không ngừng rung động, như chân thật.
Đây chính là con sông lớn nhất phía nam Triêu Thiên đại lục—— Trọc Thủy.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt hướng bên kia đi tới, qua một mảnh vách núi, men theo tiếng nước chảy thao thao, đã đi tới bờ nam Trọc Thủy.
Trọc Thủy rộng hơn ngàn trượng, bờ bên kia có một tòa đại thành, mặc dù cách xa như vậy, cũng có thể thấy kiến trúc cao vυ't trong mây bên trong.
Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt lại càng cảm nhận được rất nhiều trận pháp khí tức.
Đó chính là Triêu Nam thành, trọng trấn tối trọng yếu của Nhân tộc hoàng triều ở phía nam.