Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 1 - Chương 59: Ngu ngốc và quỷ

An tĩnh trên núi kéo dài trong chốc lát.

"Không cần phải nổi giận quá mức, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu hành, ba năm sau tự nhiên còn có cơ hội."

Cố Hàn dùng giọng huynh trưởng nói mấy lời an ủi, nhưng nhìn Cố Thanh đứng bên cạnh mấy cái cây gãy, tâm tình của hắn lại trở nên tồi tệ.

"Có người nói ngươi đã đến Thần Mạt phong, ta còn không tin, không ngờ lại là thật sự."

Hắn nhìn Cố Thanh lạnh giọng nói: "Sau đó theo ta xuống núi, chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt."

Cố Thanh bình tĩnh nói: "Ta không phải đệ tử Lưỡng Vong phong, hiện tại cũng không ở giáp khóa, ngươi không có quyền trừng phạt ta."

Cố Hàn giận dữ, vẻ mặt càng thêm âm lãnh, quát lên: "Phong quy không được, ta sẽ dùng gia pháp thay phụ thân để giáo dục ngươi!"

Cố Thanh nhìn hắn khẽ mỉm cười, nói: "Các ngươi không ngừng nói với Thập Tuế, vừa vào sơn môn, đủ loại thế tục đều nên chém bỏ, chính là muốn chặt đứt lui tới giữa hắn cùng với Tỉnh Cửu, làm sao đến nơi này của ta lại bất đồng rồi? Nơi đó có nhà ư? Thanh Sơn chính là nhà ta, như vậy gia quy là thứ gì vậy... Cố sư huynh?"

Thời điểm nói xong ba chữ cuối cùng, hắn tăng thêm giọng nói.

Cố Hàn lạnh lùng nhìn hắn một cái, bỗng nhiên xoay người rời đi, không nói thêm gì nữa.

Đi tới đỉnh núi, hắn thấy được ghế trúc, kiếm mi chau lên, có chút ý vị đùa cợt.

Tỉnh Cửu biết có người đến, không mở mắt.

"Chuyện này do ngươi khích bác sao?"

Cố Hàn nhìn Tỉnh Cửu nói: "Cho dù một vài vị sư trưởng trên chư phong thưởng thức ngươi, nhưng ngươi dám chắc mình có thể gánh vác được kết quả cùng Cố gia ta, cùng Lưỡng Vong phong là địch ư?"

Tỉnh Cửu vẫn không mở mắt, cũng không để ý đến hắn, chẳng qua giơ tay phải lên.

Một con viên hầu từ trong rừng cây nhảy ra, từ trên mặt đất nhặt một tảng đá, hướng trong động phủ ném tới.

Ba một tiếng vang nhỏ, rất nhanh, Triệu Tịch Nguyệt từ bên trong đi ra.

Nhìn nàng, Cố Hàn tâm tình có chút phức tạp, miễn cưỡng hành lễ, nói: "Bái kiến Phong chủ."

Triệu Tịch Nguyệt một đêm không ngủ, tập trung suy ngẫm bản kiếm phổ này, cũng không có quá nhiều tâm tư để ý lễ tiết, nói thẳng: "Miễn lễ, chuyện gì?"

Bởi vì ngữ khí của nàng, Cố Hàn giật mình trong chốc lát, sau đó mới lên tiếng: "Ta muốn mang Cố Thanh đi."

Triệu Tịch Nguyệt nhìn Tỉnh Cửu một cái.

Tỉnh Cửu vẫn không nói lời nào.

Triệu Tịch Nguyệt xoay người nhìn Cố Hàn, nói: "Cố Thanh đã không phải là đệ tử của Lưỡng Vong phong nữa."

"Nhưng hắn cũng không phải người của Thần Mạt phong." Cố Hàn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Y theo môn quy, hắn không thể ở lại Cửu Phong."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Hắn chẳng qua chỉ ở tạm chỗ này, tựa như ban đầu ở Lưỡng Vong phong mà thôi."

Cố Hàn trầm mặc chốc lát, không nói gì nữa, hành lễ rời đi.

Đi tới trên sơn đạo, nghĩ tới lúc trước trước khi Triệu Tịch Nguyệt trả lời câu hỏi của mình đã nhìn Tỉnh Cửu một cái, hắn có chút không vui, không nhịn được quay đầu lại nhìn đỉnh núi, vừa hay nhìn thấy một màn hình ảnh, Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh ghế trúc, cúi đầu đang cùng Tỉnh Cửu nói gì đó, hai người đứng cách nhau quá gần...

Cố Hàn cũng không cách nào khống chế được tâm tình của mình nữa, tâm thần kích động, kiếm ý ly thể bay ra.

Xuy lạp một tiếng rách, một gốc đại thụ bên đường đi rơi xuống vô số lá cây, một đạo liệt ngân xâm nhập sâu vào thân cây, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy, sẽ gãy làm hai khúc.

Trong rừng cây đám viên hầu bị kinh hãi, quái khiếu bu lại, nhìn cái cây xem sắp gãy hay chưa, lại nhìn sang Cố Hàn, ánh mắt kinh ngạc, tựa như đang nhìn một kẻ ngu ngốc.

Cố Hàn tức giận, muốn giáo huấn đám súc sinh này một phen, nhưng nghĩ tới thiết luật của Thanh Sơn Tông, đành phải hừ lạnh một tiếng mà thôi.

Thân ảnh của hắn biến mất trên sơn đạo.

Viên hầu đem cái cây kia dễ dàng đẩy ngã, hướng đoạn nhai mang đi, chuẩn bị cho tên ngu ngốc không biết xây phòng ốc kia, một đường ô ô kêu loạn, rất náo nhiệt.

...

...

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Nghe nói Cố Thanh là thứ đệ của Cố Hàn, lúc còn ở nhà cũng chịu ức hϊếp."

Tỉnh Cửu mở mắt, nói: "Ta không biết."

Những lời này còn có một ý tứ khác chính là ta không quan tâm.

Đối với những loại tình tiết thường gặp trong các đại gia tộc này, Triệu Tịch Nguyệt cũng không quan tâm, nàng quan tâm hơn chính là một chuyện khác.

"Có khả năng Cố Thanh là gian tế Lưỡng Vong phong phái tới hay không?"

"Ngươi lại suy nghĩ nhiều."

"Ta đã nói với ngươi hay chưa nhỉ? Ta cảm giác mình rất am hiểu âm mưu."

"Ngươi vẫn suy nghĩ nhiều rồi."

Tỉnh Cửu nói: "Thanh Sơn Cửu Phong, nếu như giữa chư phong còn phải cảnh giác những chuyện này, vì sao không dứt khoát ở riêng cho xong?"

Cửu Phong ở riêng tự nhiên là chuyện không thể nào, nhưng Thanh Sơn Tông có thể đã có vấn đề.

Ở đỉnh Vân Hành phong, Bích Hồ phong Tả Dịch muốn gϊếŧ Triệu Tịch Nguyệt diệt khẩu, chính là biết nàng đang tra xét những vấn đề này.

Tỷ như nguyên nhân Bích Hồ phong chủ tẩu hỏa nhập ma, tỷ như năm đó Mạnh sư tại sao nhất định phải gϊếŧ chết Âm Tam.

Những vấn đề này đã được chứng minh quả thật là đang tồn tại, chỉ xem lúc nào sẽ chân chính bộc phát mà thôi.

...

...

Đến giữa hè, sinh mệnh trên Thần Mạt phong càng ngày càng phong phú, thanh âm cũng càng ngày càng nhiều, ve kêu thay thế vượn tiếu, trở thành giọng chính ở nơi này.

Đêm nào đó, chợt có mưa sa tầm tã, vô số lôi điện từ trong mây đen sinh ra, hướng mặt đất chém xuống.

Vô luận lôi điện hay là mưa sa, tự nhiên đều không thể xuyên qua bình chướng của Thanh Sơn đại trận, chỉ có thể rơi vào bốn phía quần phong.

Thời khắc tia chớp tạm nghỉ, bầu trời tái nhập hắc ám, bỗng nhiên bị hơn mười đạo kiếm quang chiếu sáng.

Chư phong đệ tử ngự kiếm mà ra, hướng ngoài đại trận bay đi.

Đối với cường giả Vô Chương cảnh thậm chí Du Dã cảnh mà nói, mục đích chủ yếu của bọn họ là mượn lôi bạo tẩy kiếm.

Vô luận phi kiếm hay là kiếm hoàn của bọn hắn, cũng cần loại năng lượng tinh thuần nhất này tới tôi rửa.

Đối với đệ tử Thừa Ý cảnh giới mà nói, lại là muốn nhờ trận lôi bạo này, mau chóng thích ứng thiên địa.

—— bỉ ý tự nhiên, cố thừa nhi dụng chi, tắc phu vạn vật các toàn kỳ ngã.

Tiến vào Thừa Ý cảnh giới, các đệ tử có thể cảm giác được thiên địa càng thêm rộng lớn, cũng càng thêm chi tiết.

Cho dù là côn trùng kêu bên ngoài hơn mười trượng, cũng có thể nghe được rõ ràng.

Nếu như không thể thích ứng tình hình như thế, các đệ tử rất dễ dàng bị hành hạ không cách nào ngủ được, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.

Trận mưa sa hiệp thiên địa uy thế mà tới này, tự nhiên là hoàn cảnh tốt nhất để tu hành.

Không ai biết Tỉnh Cửu cũng đã tiến vào Thừa Ý cảnh giới, ngay ở mấy ngày hôm trước.

Hắn không đi tới ngoài Thanh Sơn đại trận, tự nhiên không phải bởi vì nguyên nhân không thể ngự kiếm.

Hắn lẳng lặng đứng bên vách đá, nghe phương xa lôi minh.

Hắn có kiếm nhãn hiếm thấy, thính lực cũng vượt xa thường nhân, cộng thêm Thừa Ý cảnh giới tăng lên, mặc dù cách xa như vậy, cũng có thể bị tiếng sấm trực tiếp chấn cho bất tỉnh.

Không biết hắn dùng phương pháp gì, lại không bị lôi vũ ảnh hưởng.

Thanh Sơn đại trận ngoài phương xa, một đạo thiểm điện bổ trúng một cây đại thụ nào đó trên sơn phong vô danh nào đó.

Răng rắc một tiếng, cây đại thụ kia từ giữa nứt toác ra, phát lên ngọn lửa hừng hực, sau đó lại bị mưa sa dần dần tưới tắt.

Nhìn hình ảnh này, hắn rất tự nhiên nhớ tới lôi hồn mộc, nhìn sang ngọn núi nào đó.

Nơi đó bầu trời đêm phảng phất phá vỡ một đường vết rách, tia chớp không ngừng rơi xuống, mưa sa như rót, tạo thành một đạo thác nước, phảng phất không có ngọn nguồn, rất xinh đẹp.

Đó là Bích Hồ phong.

Triệu Tịch Nguyệt tra ra, Bích Hồ phong thiếu mất hai cây lôi hồn mộc, như vậy còn có một cây là bị ai dùng?

Ở sơn thôn hắn suy nghĩ một năm, đã suy tính gặp được mấy vấn đề trọng yếu nhất, đây cũng là một trong số đó.

Lôi Phá Vân tham dự chuyện này, thừa nhận tinh thần áp lực thật lớn, cuối cùng dĩ nhiên là nổi điên rồi, cho nên bị diệt khẩu.

Tỉnh Cửu đưa ra một cái quyết định.

Hắn muốn đi Bích Hồ phong xem một chút.

Chỉ sợ đã đoán được rất nhiều, nhưng không có được đáp án chắc chắn, hắn vẫn không cách nào xác định động tác kế tiếp.

Không người nào có thể hỏi, vậy thì đi hỏi quỷ đi.