Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 1 - Chương 56: Một tiếng thở dài

Cố Hàn cũng đang ở dưới núi chờ hắn.

"Trong thời gian ngắn Thượng Đức phong có lẽ không tìm ngươi để chất vấn đâu, nếu không Bạch sư thúc sẽ rất tức giận. Ta cũng sẽ không hỏi đêm đó ngươi đã đi nơi nào."

Hắn nói với Liễu Thập Tuế: "Bởi vì chúng ta đều biết, chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi."

Liễu Thập Tuế chưa nói với bất cứ ai chuyện Tỉnh Cửu gϊếŧ người, cũng không nói đêm đó hắn đi tìm Tỉnh Cửu.

Nhưng Cố Hàn cùng Mã Hoa tự nhiên có thể đoán được đêm đó hắn đã đi tìm Tỉnh Cửu, nhưng nguyên nhân hiểu lầm thì hắn không chịu nói.

Cố Hàn nói: "Qua một thời gian ngắn, còn sẽ có chuyện nữa, đến lúc đó ngươi sẽ chịu chút ít ủy khuất, ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt là được."

"Hiểu được."

Liễu Thập Tuế chẳng qua không biết đoạn thời gian kia sẽ dài bao nhiêu, một năm vẫn là hai năm ba năm?

"Thanh Sơn Cửu Phong sư trưởng cùng các đệ tử, có thể không để ý tới thế sự, có thể đoạn tình tuyệt tính, đem toàn bộ thời gian cùng tinh lực đều đặt trên việc tu hành, nhưng không nên quên, bảo đảm cho bọn họ có thể an tĩnh tu đạo, là bởi vì Lưỡng Vong phong chúng ta ở ngoài Thanh Sơn cùng đám địch nhân nhiều năm liên tục chinh chiến chém gϊếŧ, dùng hết thủ đoạn."

Cố Hàn nhìn hắn nói: "Các đồng môn này bị trọng thương, con đường tu đạo lúc đó dừng lại, có người thậm chí chết thảm, cùng bọn họ so sánh, chúng ta chịu chút ít ủy khuất có đáng là gì?"

Hắn rất kiêu ngạo, đối xử với các đệ tử vô cùng nghiêm nghị, thậm chí gần như nghiêm khắc, nhưng đối với Liễu Thập Tuế thật sự vô cùng không sai.

Bởi vì hắn cùng Quá Nam Sơn ký thác kỳ vọng vô cùng cao đối với Liễu Thập Tuế.

Liễu Thập Tuế nói: "Ta hiểu, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì Thanh Sơn."

Cố Hàn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ở Thiên Quang phong đi theo Bạch sư thúc học cho tốt, qua ít ngày nữa sẽ gặp lại ở Lưỡng Vong phong."

Những lời này rõ ràng có thâm ý, không biết qua ít ngày, rốt cuộc là muốn bao lâu.

...

...

"Thượng Đức phong đang tra xét Liễu Thập Tuế, nghe nói đêm hôm đó, hắn rời động phủ của mình, nhưng không ai biết hắn đi nơi nào."

Triệu Tịch Nguyệt nhìn Tỉnh Cửu, không có từ trên mặt của hắn thấy tâm tình ví dụ như lo lắng....

Tỉnh Cửu nghĩ thầm quả nhiên tiểu cô nương này có trợ thủ ở Cửu Phong, chẳng qua không biết là người trên ngọn núi nào.

Hắn nói: "Đêm đó hắn đi tìm ta."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi không lo lắng ư?"

Tỉnh Cửu nói: "Ta nói với hắn rồi, người kia do ta gϊếŧ."

Triệu Tịch Nguyệt theo dõi mặt hắn, tựa như muốn tìm được một thứ gì từ trên mặt của hắn.

"Ngươi không lo lắng ư?"

Hai câu hỏi giống nhau, lời giống nhau như đúc, nhưng ý tứ nàng muốn biểu đạt cũng không hoàn toàn giống nhau.

Tỉnh Cửu không trả lời thẳng vào vấn đề của nàng, nói: "Bạch Như Kính rất bênh vực, Lưỡng Vong phong càng thêm bênh vực, hắn giống như ngươi đều là trời sanh đạo chủng, Chưởng môn sẽ không để cho Thượng Đức phong làm loạn."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Mục tiêu của Thượng Đức phong chính là Lưỡng Vong phong, thậm chí Chưởng môn, cho dù không thể tra ra cái gì, có thể mất chút ít mặt mũi cũng tốt."

Tỉnh Cửu không nói tiếp, rõ ràng không hứng thú thảo luận chuyện này.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi thật sự không có hứng thú đối với những chuyện này, hay là đã nắm bắt hết trong tay rồi?"

Tỉnh Cửu có chút bất đắc dĩ, nói: "Ta hiện tại muốn biết chính là, tại sao đến Thần Mạt phong rồi, lời của ngươi càng ngày càng nhiều?"

"Bởi vì trong lòng của ta có quá nhiều vấn đề."

Triệu Tịch Nguyệt chưa đáp lại vấn đề này, nói: "Tỷ như, ta vẫn cho rằng ngươi sẽ hỏi ta vấn đề kia, nhưng ngươi thủy chung không làm như thế."

Nguyên Kỵ Kình nói trong lòng của mỗi người đều có quỷ.

Tỉnh Cửu không biết trong lòng Triệu Tịch Nguyệt có quỷ hay không, nhưng biết trên người của nàng quả thật có rất nhiều vấn đề.

Tỷ như: tại sao Bích Hồ phong Tả mỗ muốn gϊếŧ nàng?

Bởi vì nàng đang tra một việc.

Tại sao nàng nhất định phải lên Thần Mạt phong?

Bởi vì nàng đang tra một việc.

"Được rồi."

Tỉnh Cửu nhìn nàng thật tình hỏi: "Tại sao ngươi cho rằng Cảnh Dương chân nhân không phi thăng thành công?"

...

...

Không biết là sương mù sâu nặng như mây, hay là mây mỏng như sương mù.

nước chảy xiết màu trắng từ trong quần phong chảy ra, theo địa thế đi tới trong trấn, tụ tập nơi này.

Đối với cảnh đẹp này, đám người bên trên trấn cùng du khách có cảm khái khác nhau, trên tửu lâu bên nồi lẩu, vẫn tiếng người ồn ào.

Không có ai có thể thấy, ở mây mù chỗ cao, có một đạo kiếm quang tốc độ cao xẹt qua.

Vân Tập trấn có phiến rừng hoang, cây cối cũng không quá dày đặc, nhưng sinh trưởng vô cùng tốt, ở tiết thâm xuân, lá xanh như chuỗi chuỗi đồng tiền, dao động đầy trong mắt.

Gió phất cây xanh, bụi mù khẽ dâng lên, hồng quang đột nhiên tan biến.

Triệu Tịch Nguyệt đem Phất Tư Kiếm thu vào trong tay áo, buông tay ra, nói với Tỉnh Cửu: "Chính là trong chỗ này."

Bọn họ lúc này đang ở trước một cây đại thụ, diện tích đầy lá rụng tích lũy mấy năm, nhìn rất tầm thường, không có bất kỳ khác biệt.

"Tên Minh Bộ đệ tử kia cảnh giới rất thấp, khi đó còn ở lại Vân Tập trấn không đi, vốn đã có chút kỳ quái."

Triệu Tịch Nguyệt nhìn mặt đất nói: "Tuy nói lúc ấy đã ban xuống ba nghìn dặm cấm, nhưng Mạnh sư hỏi cũng không hỏi đã một kiếm gϊếŧ hắn, chuyện này cũng có chút kỳ quái. Nhưng ta lúc ấy cũng không quá mức để ý, cầm thi thể của hắn đến nơi này, sau đó ở thời khắc sư thúc tổ phi thăng, bỗng nhiên xảy ra một việc."

Tỉnh Cửu hỏi: "Chuyện gì?"

Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn về quần phong trong mây mù, nói: "Ta nghe được một tiếng thở dài."

Tỉnh Cửu nhíu mày nói: "Thở dài?"

"Đúng vậy, tiếng thở dài này tràn đầy buồn bã, tựa như đối với thế gian có vô cùng lưu luyến, cũng có thể là tiếc nuối, nhưng mà... lại có một loại cảm giác vô cùng thỏa mãn."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ta dám chắc tên Minh Bộ đệ tử kia đã chết, bốn phía không người nào, như vậy tiếng thở dài này từ đâu mà đến?"

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi xác nhận là mình nghe được ư?"

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Tiếng thở dài trực tiếp vang lên trong đầu ta."

Tỉnh Cửu trầm mặc.

"Lúc ấy ta đang nhìn nơi đó."

Triệu Tịch Nguyệt nhìn phương xa nói.

Mây mù rất dày đặc, không cách nào thấy rõ bộ dáng quần phong, nhưng Tỉnh Cửu biết nàng nói chính là Thần Mạt phong.

Hắn chắp hai tay, lẳng lặng nhìn nơi đó.

"Có đôi khi ta đang suy nghĩ, tiếng thở dài này có phải là sư thúc tổ phát ra hay không."

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Lúc đầu ta căn bản không thể tin được, nhưng hiện tại càng ngày càng xác định, nếu như ta là thừa kiếm đệ tử do sư thúc tổ tuyển định, nếu hắn đem Phất Tư Kiếm vẫn đặt ở bên cạnh ta, như vậy thời điểm rời khỏi thế giới này, có thể tựa như đem kiếm phổ để lại cho ngươi, cũng để lại cho ta chút tin tức hay không?"

"Ta cảm thấy ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi."

Tỉnh Cửu nói: "Ta muốn nhìn Minh Bộ đệ tử kia một chút."

Kiếm quang như máu, chiếu sáng khắp rừng rậm, Phất Tư Kiếm vô cùng phong duệ, rất nhanh đã đem mặt đất đào ra một cái hố, lộ ra thi thể của tên Minh Bộ đệ tử kia.

Mấy năm thời gian trôi qua, chẳng biết tại sao cỗ thi thể này không hề rữa nát, vẫn duy trì bộ dáng nguyên sơ, chỉ có chút héo rút, nhìn giống như lá cây mất nước.

Tỉnh Cửu cởi xuống thiết kiếm, đẩy đẩy cỗ thi thể kia, hỏi: "Tại sao không dùng kiếm hỏa mà đốt?"

Thanh Sơn đệ tử tiến vào Tri Thông cảnh giới, có thể đốt kiếm hỏa.

Triệu Tịch Nguyệt lúc ấy là ngoại môn đệ tử, vốn dĩ thiên phú của nàng vẫn có thể làm được.

Mạnh sư để cho nàng xử lý cỗ thi thể này, chính là căn cứ vào suy nghĩ như vậy.

"Bởi vì ta lúc ấy cảm thấy có vấn đề, cho nên đem cỗ thi thể này lưu lại, còn đặt chút ít trấn hồn thạch vào."

Tỉnh Cửu dùng thiết kiếm đem mấy hòn đá như hắc ngọc bên cạnh thi thể hất ra, nhìn gương mặt đã biến hình, giống như tịch hóa, trầm mặc thời gian rất lâu.

Gương mặt này đối với hắn mà nói rất xa lạ.

Hắn dùng kiếm thức đem thi thể Minh Bộ đệ tử, chút nào không lọt tra xét vài lần.

Sau đó, hắn phát hiện một vấn đề.

Sâu trong mi tâm tên Minh Bộ đệ tử này có một lỗ hổng.

Lỗ hổng kia rất nhỏ, cũng không phải là nơi người trong Minh Bộ thu trữ hồn hỏa, như vậy dùng để làm gì?

Tỉnh Cửu chú ý tới, cái lỗ kia bóng loáng, hơn nữa từ hình dáng nhìn lại, tựa như là một cái nhân sâm.

Xem ra, có người đã ở bên trong một đoạn thời gian rất dài.