Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 1 - Chương 11: Giống như đóa hoa

Bốn phía Nam Tùng đình khắp nơi đều là ngoại môn đệ tử đang cực khổ luyện công.

Thời điểm bọn họ xuất quyền, nhìn như lực đạo mười phần, khí thế bàng bạc, kì thực phi thường cẩn thận yêu cầu khống chế cực độ tinh chuẩn, cũng là yêu cầu của nhập môn công pháp, hơn nữa lúc đầu có vị đồng môn thất thủ đánh gãy một nhánh cây cổ thụ, nhóm chấp sự sắc mặt vô cùng không đẹp mắt.

Chấp sự năm đó cũng là ngoại môn đệ tử, chỉ bởi vì không thể đi vào nội môn tu hành, hiện tại mới lưu tại Nam Tùng đình làm chấp sự, tự nhiên không cần sợ hãi bọn họ.

Chợt nghe một thanh âm rắc rắc vang lên, một nhánh cây hơi thô rơi xuống.

Một gã đệ tử thu hồi quả đấm hơi tê dại, ngơ ngác nhìn về một địa phương, hoàn toàn quên đi sự tồn tại của các chấp sự.

Ba nhất thanh muộn hưởng, một gốc cổ thụ bị đánh ra một cái lỗ, vỏ cây văng khắp nơi, tên đệ tử kia thu hồi nắm đấm đang chảy máu, phảng phất căn bản không cảm giác được đau đớn.

Các đệ tử đang trồng chuối bước xa trực tiếp đặt mông ngồi xuống trên mặt đất.

Hình ảnh tương tự xuất hiện đồng thời ở rất nhiều địa phương, trong rừng cây trở nên hỗn loạn.

Ngay sau đó, rất nhiều tiếng nghị luận vang lên.

"Đây là chuyện gì?"

"Các ngươi đang nhìn cái gì?"

"Đi ra!"

"Người kia đi ra rồi!"

Nhai bình quyền phong dần dần biến mất, khói trắng cũng tự tiêu tán, bỗng nhiên trở nên an tĩnh dị thường.

Mấy gã chấp sự khuôn mặt nghi ngờ từ trong kiếm đường đi ra, theo tầm mắt của các đệ tử nhìn về nơi nào đó, sắc mặt cũng hơi đổi.

Sơn phong nhẹ phẩy, cỏ xanh khẽ động, bạch y bồng bềnh, người này lại ra khỏi tiểu viện ư?

...

...

Tiến vào Nam Sơn môn đã mười mấy ngày, Tỉnh Cửu chưa từng xuất hiện trước mặt người khác.

Đối với những đệ tử trên nhai bình mà nói, thiếu niên áo trắng này rất thần bí, thật quái dị.

Hôm nay hẳn là lần đầu tiên hắn rời tiểu viện, tự nhiên đưa tới vô số giật mình cùng ánh mắt tò mò.

Bị nhiều tầm mắt như vậy nhìn chăm chú, Tỉnh Cửu căn bản không thèm để ý, chắp hai tay xuyên qua rừng cây, hướng phương hướng kiếm đường đi tới,

Có vị thiếu nữ mặt mày thanh tú khua lên dũng khí nói: "Tỉnh sư đệ ngươi mạnh khỏe."

Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái, xác thực xem có biết đối phương hay không, không dừng bước lại, tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn hình ảnh này, có người tức giận nói: "Ngay cả gật đầu nhẹ cũng không ư?"

Cô gái kia vội vàng nói: "Sư đệ có gật đầu."

Lời này quả thật không sai, rất nhiều đệ tử bên cạnh cũng thấy rõ ràng, Tỉnh Cửu quả thật gật đầu.

Chẳng qua hắn gật đầu biên độ thật sự quá nhỏ, nhìn tựa như một tảng đá bị gió thổi động một chớp mắt, nếu như không nhìn kỹ, thật sự rất khó phát hiện.

"Đó là gật đầu hay là bố thí?" Có đệ tử cười lạnh nói: "Dáng vẻ đẹp mắt, trong nhà có tiền, là có thể cao cao tại thượng, kiêu ngạo như thế sao? Hắn cũng không nghĩ tới, Thanh Sơn Tông chúng ta là địa phương tu hành đại đạo, đủ loại tiền tài phàm thế lại có tác dụng gì? Hắn hiện tại đâu còn tư cách kiêu ngạo. Hôm nay Thập Tuế sư đệ mới là nhân vật giỏi nhất, người hầu ban đầu bỗng nhiên tung mình thành đối tượng chính mình không cách nào sánh bằng, vì vậy hắn mới cảm thấy rất nhục nhã, cho nên chục ngày qua mới không chịu đi ra ngoài."

Đối với chuyện Tỉnh Cửu không chịu rời tiểu viện, có rất nhiều lời đồn khác nhau, có người nói hắn lười, mà phần nhiều đệ tử vẫn giữ chặt loại quan điểm như vậy.

Vị thiếu nữ cùng Tỉnh Cửu chào hỏi kia muốn giải thích mấy câu thay cho hắn, nhưng không biết nên nói cái gì, bởi vì thấy thế nào cũng là như thế.

Đổi lại là ai, trong tình trạng của Tỉnh Cửu đều sẽ cảm giác được lúng túng thậm chí là nhục nhã.

...

...

Trong kiếm đường, hơn mười tên đệ tử ngồi trên sàn nhà, sách cầm trong tay không lật xem, mà là đang trò chuyện gì đó.

Tiết Vịnh Ca có bối cảnh ngồi ở vị trí rất bắt mắt, nhưng hắn cũng không phải là nhân vật trung tâm, các đệ tử bao gồm hắn ở bên trong trên thực tế cũng đều vây quanh Liễu Thập Tuế mà ngồi.

Mọi người hẳn là đang trao đổi nghi nan phương diện tu hành, rất rõ ràng hình ảnh như vậy cũng không phải lần đầu tiên phát sinh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Thập Tuế không có quá nhiều tâm tình khẩn trương cho lắm.

Nghe hắn dùng thanh âm non nớt nói chuẩn bị đối với phá cảnh, các đệ tử trên mặt đầy nụ cười, không có cố ý lấy lòng, mà tuyệt đối đầy đủ tôn trọng.

Ánh mắt hai thiếu nữ đệ tử nhìn Liễu Thập Tuế, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ....

Mặc dù Lữ Sư cùng Liễu Thập Tuế không nói ra, nhưng một vài đệ tử đã đoán được Liễu Thập Tuế đã thành công tiến vào cảnh giới Bão Thần.

Trong thời gian ngắn ngủi như thế đã tiến vào cảnh giới Bão Thần, số tuổi còn nhỏ như thế, thật sự khiến người khϊếp sợ.

Ai có thể biết vị trời sanh đạo chủng này tương lai đến tột cùng có thể đi tới một bước nào?

"Ngươi tới đây một chút."

Một thanh âm bình tĩnh mà thiếu hụt tâm tình ba động vang lên, phá vỡ không khí yên lặng chuyên chú trong kiếm đường.

Các đệ tử quay đầu nhìn về cửa vào kiếm đường, thấy ánh mặt trời rơi xuống bị một bộ bạch y phất thành vầng sáng đẹp mắt.

Hai gã thiếu nữ rất giật mình, suýt nữa thở ra thanh âm, vội vàng che miệng lại.

Phái nam đệ tử so với hai thiếu nữ phản ứng chậm hơn rất nhiều, một lát sau mới tỉnh hồn lại, phát hiện người vừa tới hẳn là Tỉnh Cửu.

Tâm tình trong ánh mắt mọi người nhìn về Tỉnh Cửu rất phức tạp, trừ kinh ngạc, trong tầm mắt còn có đồng tình, thương hại cùng đùa cợt, còn có chút ghét cay ghét đắng cùng không vui.

Tựa như vị đệ tử trong rừng cây kia đã nói, các đệ tử Nam Tùng đình đều cho rằng Tỉnh Cửu không chịu rời tiểu viện là bởi vì Liễu Thập Tuế biểu hiện quá mức xuất sắc, chẳng qua hôm nay làm sao hắn lại đi ra?

Tiết Vịnh Ca nhìn Tỉnh Cửu cười lạnh nói: "Không thấy chúng ta đang thảo luận tu hành công khóa ư? Còn nữa, ngươi đối với người nào hô ba quát bốn đấy? Tới đây? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Còn tự coi mình là thiếu gia sao?"

Không có ai tiếp ý nói hùa lời của Tiết Vịnh Ca, ngay cả chính tiếng nói của hắn cũng càng ngày càng nhẹ, cho đến biến mất không thấy gì nữa, bởi vì hình ảnh hắn muốn nhìn thấy nhất, chính là Liễu Thập Tuế bị lời nói của hắn thuyết phục, đỏ bừng cả khuôn mặt không chịu để ý tới Tỉnh Cửu không hề phát sinh.

Tại thời điểm hắn nói lời này, Liễu Thập Tuế đã chạy đến trước người Tỉnh Cửu, vừa nói: "Công tử, ngươi rốt cục đã chịu đi ra!"

Ai cũng có thể nhìn ra được, hắn thật sự rất cao hứng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười, giống như một đóa hoa vậy.

...

...

Trở lại trong viện của Tỉnh Cửu, Liễu Thập Tuế vẫn còn trong trạng thái hưng phấn, càng không ngừng hỏi hắn vì sao hôm nay lại ra ngoài, sau này có phải cũng sẽ thường xuyên đi ra ngoài hay không, có phải rốt cục nghĩ thông suốt, chuẩn bị tu hành hay không.

Tỉnh Cửu lần đầu tiên cảm thấy đứa bé này có chút om sòm, giơ tay phải lên.

Liễu Thập Tuế vội vàng im lặng.

"Buổi sáng sau khi ngươi đi, ta đã quên mất một việc, cho nên đi gọi ngươi."

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, hiếm thấy giải thích thêm một câu: "Ta không phải không chịu xuất viện, là lười đi ra ngoài."

Liễu Thập Tuế gật đầu lia lịa, tỏ vẻ chính mình hiểu được, lại hiếu kỳ hỏi: "Công tử tìm ta có chuyện gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi đã phá cảnh rồi ư?"

Liễu Thập Tuế không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, cúi đầu nói: "Tiên sư không để cho ta nói..."

Lữ Sư không để cho hắn nói, là sợ ảnh hưởng đến đệ tử khác tu hành, thiên tài như hắn có thể khích lệ đồng môn hăm hở tiến lên, cũng vô cùng có khả năng đả kích lòng tin của đồng môn.

Liễu Thập Tuế không nói với Tỉnh Cửu, trừ nguyên nhân này còn có chút ý khác.

Mấy ngày qua hắn vô tình hay cố ý nghe được rất nhiều nghị luận, lời khen của đồng môn để cho hắn rất vui vẻ, châm chọc đối với công tử lại làm cho hắn rất không thoải mái.

Hắn không cách nào phán đoán nghị luận này đến cùng là đúng hay không, nếu quả thật là như vậy, công tử có thể bởi vì chính mình thành công phá cảnh mà bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?

Hắn cũng biết ý nghĩ của mình có chút ngây thơ, công tử học thức uyên bác, không chỗ nào không biết, chỉ có chút lười, làm sao lại để ý những thứ này, chẳng qua là vạn nhất thì sao...

"Đem chén trà này uống vào."

Tỉnh Cửu không muốn biết tiểu tử đang suy nghĩ gì, chỉ muốn mau sớm đem chuyện này làm xong, sau đó đi chuẩn bị mấy ngày tới tìm chuyện gϊếŧ thời gian.

Liễu Thập Tuế nhận lấy trà, hỏi: "Trong trà có gì vậy?"

Tỉnh Cửu lần đầu tiên rời đi tiểu viện gọi hắn trở lại, chén trà này tự nhiên không thể nào là trà bình thường được.

"Ta ở bên trong hòa một viên đan dược, có trợ giúp giúp với ngươi ổn định Bão Thần cảnh giới."

Tỉnh Cửu không nói cho tiểu tử này trong chén trà có viên Tử Huyền đan cực kỳ trân quý, cũng không cảnh cáo hắn không đem chuyện này nói ra ngoài.

Liễu Thập Tuế không uống trà, nhìn hắn cười khổ nói: "Tiên sư cũng ban thưởng mấy viên đan dược, dược lực có thể xung đột hay không?"

Tỉnh Cửu nói: "Thứ đó quá kém, không ăn cũng được."

Liễu Thập Tuế a một tiếng, không hỏi gì nữa, đem trà trong chén uống một hơi cạn sạch.

Rõ ràng là đang giúp hắn, nhìn hắn không chút do dự uống trà, Tỉnh Cửu chẳng biết tại sao cảm thấy có chút vui vẻ.

Sau khi trong động phủ tỉnh lại, thiếu niên áo trắng đã thật lâu không thấy vui vẻ.

"Thừa dịp ta hôm nay tâm tình không sai... Được rồi, thật ra tương đối bình thường, nhưng... Tương đối nhàm chán, đúng vậy, nhàm chán."

Tỉnh Cửu nói: "Có gì không hiểu mau mau hỏi ta."

Thanh Sơn Tông đối với ngoại môn đệ tử bồi dưỡng rất kỳ quái, chẳng qua chỉ ném một bản nhập môn pháp quyết sẽ không quản nữa, Liễu Thập Tuế mặc dù là trời sanh đạo chủng, nhưng dù sao lần đầu trải qua tu hành, có rất nhiều nghi nan phương diện tu hành, hắn đã sớm muốn thỉnh giáo Tỉnh Cửu, tựa như ban đầu ở trong thôn như vậy, chỉ là có chút không dám, lúc này phát hiện Tỉnh Cửu tâm tình thật sự không tệ, dĩ nhiên cũng có thể là hắn thật rất nhàm chán, nơi nào chịu bỏ qua cơ hội này.

"Tốt!"

...

...

Một người hỏi, một người đáp, như thế người đối đáp không ngừng, ánh mặt trời dần chếc, bóng cây dài hơn, hoàng hôn đã tới.

Liễu Thập Tuế rốt cục giải quyết tất cả nghi nan phương diện tu hành.

Tỉnh Cửu giải đáp giống như kiếm quang sắc bén nhất trong thiên địa, dễ dàng chặt đứt mọi rang buộc phiền phức nhất, để cho tu hành chân diện mục hiện ra, chính là đơn giản mà rõ ràng như vậy.

Nhìn Tỉnh Cửu, Liễu Thập Tuế ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, hắn biết công tử rất giỏi, nhưng không biết công tử giỏi đến như thế, bây giờ nghĩ lại, lo lắng của mình quả nhiên là ngây thơ trẻ con tới cực điểm.

Dựa theo thói quen bình thời, Liễu Thập Tuế lấy ra hoàng tinh bính cùng hoa quả chấp sự phân phát, cùng Tỉnh Cửu ăn, sau đó chuẩn bị trở về.

Hôm nay Tỉnh Cửu lại bảo hắn ở lâu một chút.

Hắn nhìn Liễu Thập Tuế ánh mắt, bình tĩnh nói: "Thật ra ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi."

Liễu Thập Tuế có chút giật mình, nói: "Chuyện gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Liễu Thập Tuế suy nghĩ một chút, mới hiểu được hắn nói cái gì, nói: "Công tử đối với ta..."

Tỉnh Cửu giơ tay lên.

Liễu Thập Tuế vội vàng im tiếng.

Hắn muốn hỏi không liên quan đến nghị luận, mà cùng việc có liên quan.

"Ngươi rất thông minh, thiện lương, có tính tình kiên nghị vượt xa số tuổi, hơn nữa ngươi có mặc dù ngây thơ trẻ con nhưng rất kiên định."

Tỉnh Cửu nhìn vào mắt của hắn nói: "Như vậy tại sao ngươi còn muốn lưu ở bên cạnh ta chứ?"