Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 36: Chương 36:

Thịnh Nịnh cạn lời với lời nói của anh, vốn chỉ là đọc thơ đơn thuần, bị anh nói như vậy trông giống như cô có nhiều động cơ không thuần khiết.

Ban đầu để bảo tồn tinh túy của bản gốc, cũng để làm nổi bật đầy đủ lợi thế của chữ Hán vì vậy cô đã dành rất nhiều công sức, mỗi câu được mài giũa cẩn thận nhiều lần, khi dịch thuật không cảm thấy gì thậm chí còn cảm thấy hơi kiêu ngạo tự hào, biến nó thành những câu thơ chữ Hán, cho dù là những Tống thể* phổ biến nhất ở trong sách cũng sẽ khiến người ta cảm thấy đẹp vô cùng.

*Tống thể (theo cách gọi của Trung Quốc Đại lục) hay Minh thể (theo cách gọi của Đài Loan, Hong Kong) là 1 phong cách chữ Hán được sử dụng trong in ấn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô nhớ lại những dòng thơ mình mới đọc cho anh nghe, da đầu tê rần, thu hết biểu cảm lại, vẻ mặt cũng giống vẻ mặt người đàn ông trước mặt mình, đột nhiên trở nên gò bó câu nệ, trên mặt là một chút khó hiểu kèm một chút mất tự nhiên.

“Đọc thơ thôi mà.” Thịnh Nịnh rũ mi mắt xuống, há môi giải thích: “Sao phải ngại?”

Đáy mắt Ôn Diễn nặng nề những giọng nói ngữ điệu lại nhạt: “Vậy cô khẩn trương làm gì?”

Giọng nói cô rất nhanh: “Đó là bởi vì tôi sợ mình đọc sai.”

“À.”

Dường như anh chấp nhận lý do này.

Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mà giây tiếp theo, một tay người đàn ông chống ghế sofa, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêng đầu cúi đầu, dùng ánh mắt nghiên cứu tìm tòi khoá chặt mặt cô rồi chầm chậm hỏi: “Không ngại chút nào sao?”

Bất ngờ chạm phải đôi mắt này, Thịnh Nịnh giống như bị kim đâm vội vàng dịch về phía sau.

Giọng điệu cô hoảng sợ, lúc này quay đầu không được, đứng lên cũng không xong, trực tiếp chạy lấy người càng không thể.

“Sao anh lại để ý tôi có ngại hay không như vậy chứ?”

Nếu như trong bầu không khí rất không thích hợp, nếu như nội tâm không biết làm sao nhưng nếu lúc này phát hiện đối phương còn bối rối hơn mình thì có thể chậm rãi bình tĩnh lại.

Lời này là thật.

“Không để ý, hỏi đại thôi.”

Ý cười xẹt qua đáy mắt người đàn không dễ phát hiện, hời hợt nhẹ nhàng bâng quơ kết thúc đề tài.

Suy nghĩ của Thịnh Nịnh vẫn còn dừng lại ở tình huống mình bị trêu chọc chưa quay trở lại thì Ôn Diễn đã đứng dậy, anh không nhanh không chậm cài cúc âu phục sau đó nhìn xuống cô nói: “Một người có thể dịch một bài thơ tình sến súa như vậy, cũng rất lợi hại.”

Cô đã khó chịu sẵn nên không phục hỏi ngược lại anh: “Ban ngày ban mặt anh nghe thơ tình sến súa như vậy, chẳng lẽ anh không ngại à?”

Ôn Diễn dời tầm mắt, phủ nhận nói: “Cô cho rằng ai cũng giống cô à?”

Thịnh Nịnh đứng dậy theo, giải thích cho mình một lần nữa: “Cho dù ngại thì đó cùng là cảm giác bẩm sinh của con người, tôi không có ý gì, anh cũng đừng nghĩ nhiều.”

“Tôi nghĩ nhiều gì?” Người đàn ông dừng một chút, đột nhiên giọng nói trở nên không kiên nhẫn: “Cô rảnh nhỉ? Ban ngày không ở trường chạy đến chỗ tôi để làm gì?”

“Tôi đến gặp trợ lý Trần.” Thịnh Nịnh gằn nói từng chữ từng chữ: “Là anh không cho trợ lý Trần đến trường tìm tôi, tôi chỉ có thể tới đây tìm anh ấy.”

“…”

Ôn Diễn chậc một tiếng, phất tay đuổi người: “Vậy bây giờ cô đi tìm cậu ta đi, đừng vòng vo trước mặt tôi nữa.”

“Đã tìm xong rồi.” Thịnh Nịnh nói: “Tôi lên đây là muốn cảm ơn anh.”

“Cảm ơn?” Ôn Diễn nói: “Tôi thấy cô không giống như đến nói cảm ơn mà giống như đi trả thù hơn đấy.”

Anh khôi phục lại giọng điệu không cho người mặt tốt như xưa.

Ngược lại Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm, cũng không đấu võ mồm với anh nữa, giọng điệu hòa hoãn nói: “Anh nói sao cũng được, tóm lại quyền tác giả* đó, cảm ơn anh.”

*Hán việt là Thự danh quyền, tức là quyền tác giả 署名权

Nói lời cảm ơn xong, cô còn nghiêm túc cúi chào anh.

Mặt Ôn Diễn không thay đổi gì ừ một tiếng, xem như nhận lời cảm ơn của cô.

“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.” Cô nói: “Còn lại tôi nói với trợ lý Trần là được.”

Cô đang chuẩn bị đi, không biết tại sao Ôn Diễn lại gọi cô lại.

“Thịnh Nịnh.”

Cô dừng lại: “Anh có việc sao?”

Giọng điệu Ôn Diễn bình tĩnh: “Cô có từng nghĩ tới, nếu như không phải có tôi thuận đường giúp cô một phen, cô đắc tội Đới Xuân Minh sẽ có hậu quả gì không?”

Thịnh Nịnh không nói gì.

Làm sao cô không nghĩ chứ, cô cũng biết nhẫn nhịn mới là biện pháp xử lý tốt nhất.

Đây không phải là một xã hội thực sự chú ý đến sự công bằng, nói một cách tàn nhẫn rằng, bối cảnh và quan hệ luôn luôn đứng trước thực lực.

Thực sự cô cũng lo lắng, nếu như đắc tội với giáo sư, cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào.

Có lẽ ngay cả tốt nghiệp cũng không được.

Nhưng cô không hối hận vì đã làm điều đó.

Có đôi khi con người cố chấp như vậy, biết rõ làm như thế nào mới là tốt nhất nhưng như vậy thì càng muốn làm ngược lại.

Có thể bị hiện thực giẫm đạp, có thể trở nên lõi đời dối trá nhưng không thể cho rằng thứ áp bách mình từ những người trên là điều đương nhiên.

Ôn Diễn nhìn thấy trong mắt cô toát ra sức mạnh mãnh liệt, giống như một con bê không sợ hãi.

Đôi khi cô hơi giả dối nhưng đôi khi cũng rất chân thật.

Để tay lên ngực tự hỏi, Ôn Diễn không làm được như cô.

Anh đã từng có lần phản nghịch, cũng là lần phản nghịch duy nhất rồi bị bố cứng rắn bẻ gãy cánh chim, về sau đó anh cũng chậm rãi phát hiện, thật ra theo quy tắc cũng không có gì là không tốt, vừa lúc sẽ không phạm sai lầm, cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, dù sao anh cũng đã may mắn có được xuất thân người người ngưỡng mộ, gì cũng có, không thiếu thứ gì, cho nên có vẻ tự do cũng không quan trọng như vậy.

Thịnh Nịnh thành thật gật đầu: “Đã nghĩ. Cho nên tôi cảm thấy vận may của tôi còn khá tốt, có thể gặp anh.”

“Vậy chắc cô cũng biết, trên đời này không có cái gọi là cân bằng chân chính nghiêng về phía người thường.” Ôn Diễn nhướng mày, giọng nói trầm thấp thanh bình thản: “Khi cô đứng ở chỗ cao, cho dù không gặp tôi, công bằng cũng sẽ nghiêng về phía cô.”

Anh đang nói lời thực tế.

Đối với một số người mà nói có lẽ là canh gà độc nhưng đối với Thịnh Nịnh mà nói đây lại là năng lượng tích cực không kém.

Bên miệng Thịnh Nịnh nở nụ cười, giọng điệu cũng trở nên ngoan ngoãn hơn: “Tôi biết, cho nên tôi thật lòng cảm ơn anh.”

Ôn Diễn ừ một tiếng, lại hỏi cô: “Cho nên thật lòng cảm ơn của cô chỉ có vậy?”

Là trợ lý Trần nói, cô vẫn còn là sinh viên, nói lời cảm ơn là được.

Thịnh Nịnh ấp úng: “…Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, tôi nghèo xơ xác.”

Không hiểu sao bộ dáng quỷ keo kiệt gom tiền của cô thật sự khiến người ta buồn cười.

Ôn Diễn im lặng: “Tôi có thể thiếu chút tiền đó của cô sao?”

“Vậy anh muốn quà gì?”

Anh ngẩn người, trong lúc nhất thời cũng biết mình muốn gì từ cô.

“Nếu không thì như vậy đi.” Thịnh Nịnh đưa ra một gợi ý cho anh: “Nếu anh cảm thấy năng lực làm việc của tôi ổn, có thể lọt vào mắt anh thì nghỉ đông tới đây tôi sẽ ở lại Yến Thành giúp anh làm việc, dùng lao động của tôi báo đáp anh.”

Về chuyện nghỉ đông Thịnh Nịnh muốn tới chỗ anh làm thực tập sinh, trước đó trợ lý Trần đã nói trước với anh, chỉ là Thịnh Nịnh không biết, cho nên lấy chuyện này để cố ý lấy lòng anh.

Ôn Diễn không dễ dàng gì gật đầu, mà hỏi: “Muốn lương không?”

“Hả?” Thịnh Nịnh đảo mắt đảo mắt: “… Muốn chứ ạ.”

“Tôi biết ngay.” Ôn Diễn giật giật môi, lạnh lạnh nói: “Vậy cô báo đáp tôi kiểu gì?”

“Đó là lẽ thường mà, có lao động thì sẽ có lương.” Thịnh Nịnh nói thẳng thắn: “Đến lúc đó anh cũng không muốn bị tôi kiện lên tòa vì tội áp bức lao động chứ?”

Ôn Diễn buồn cười nói: “Uy hϊếp tôi?”

Thịnh Nịnh lập tức lắc đầu, kiên định phủ nhận: “Không, đây là lời khuyên.”

Ôn Diễn híp mắt nhìn cô, hừ lạnh hai tiếng nói: “Yên tâm, cho dù tương lai hai chúng ta ra tòa, cũng là tôi kiện cô lừa gạt vơ vét tài sản.”

“…”

Thiếu chút nữa cô quên mình còn nhược điểm kia trên tay anh mất.

Cô không dám nói tiếp nữa, làm công miễn phí thì làm công miễn phí đi, coi như tích góp kinh nghiệm thực tập.

Nhìn cô giống như một con gà con suy sụp, rốt cục Ôn Diễn không trêu chọc cô nữa.

“Nếu cô có thể trải qua phỏng vấn đến đây làm việc, trong thời gian thực tập tôi sẽ trả lương, không vơ vét lừa gạt tài sản như cô.” Anh nhướng mày nói: “Hài lòng chưa, tham tiền nhỏ?”

Trong nháy mắt, đôi mắt Thịnh Nịnh phát sáng, có thể là chỉ lo vui vẻ, cũng không chú ý tới người đàn ông lắc đầu thở dài, từ khóe môi vẫn có ý cười nhợt nhạt…

Thật ra nếu không có Ôn Diễn giúp đỡ, thậm chí Thịnh Nịnh còn có nghĩ tới việc đăng Weibo, làm lớn chuyện này trên mạng.

Dù sao thời buổi này tác dụng chân chính của Weibo không chỉ có hai cái, ăn dưa và bảo vệ quyền lợi.

Nhưng cô cũng rất rõ ràng, nhà trường coi trọng vinh dự mặt mũi, tuyệt đối sẽ không cho phép loại vết nhơ học thuật này bị phơi bày trên mạng, hàng năm nhiều người bảo vệ quyền lợi* như vậy nhưng người thực sự bảo vệ quyền lợi thành công lại có được mấy người chứ, phần lớn đều bị tư bản và quyền thế cho ngậm mồm, rồi sau đó theo tác dụng của thời gian, dần dần chìm nghỉm trong đống tin tức mạng cập nhật hàng ngày.

*Thuật ngữ "bảo vệ quyền" đề cập cụ thể đến văn hóa tranh tụng vì lợi ích công cộng và quyền cá nhân, được hình thành dưới sự cải cách và mở cửa hệ thống của Trung Quốc vào năm 2000. Phạm vi bảo vệ quyền có thể bao gồm các tranh chấp dân sự như thương tích cá nhân, tranh chấp đất đai, sơ suất y tế, hôn nhân, gia đình, thừa kế, v.v., cũng như các thủ tục hành chính và tư pháp.

“Cho dù tôi đưa chuyện này lên trên mạng.” Đương nhiên Thịnh Nịnh không ngây thơ như vậy: “Đừng nói lên hot search, không chừng mới hai giây đã bị xoá.”

“Có tôi ở đây.” Ôn Diễn lại không cho là đúng: “Cho dù không lên hot search thì tôi cũng sẽ giúp cô mua một cái.”

Cho dù có câu hứa hẹn này của Ôn Diễn, Thịnh Nịnh vẫn không đặt hy vọng vào việc đưa chuyện này lên mạng mà nhắm mục tiêu vào đại hội cuối năm diễn ra hằng năm của học viện Cao Phiên.

Học viện Cao Phiên có tên đầy đủ là Học viện Dịch thuật cao cấp của Đại học Ngoại ngữ Yến Thành, vì vậy tại đại hội cuối năm diễn ra hằng năm, một số lãnh đạo của trường cũng sẽ tham dự.

Thường thì những cuộc hội nghị được tổ chức trong trường học này có một điểm không tốt, đó là an ninh không được tốt lắm, nhà trường không quản lý sinh viên chặt chẽ, nếu sinh viên muốn cố ý quấy rối, cũng có thể dễ dàng lẻn vào như trở bàn tay.

Trong phòng hội nghị, một bàn lãnh đạo còn đang bàn bạc nói chuyện, Thịnh Nịnh trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đương nhiên Đới Xuân Minh sắp được thăng chức năm sau cũng có ở đó, vừa nhìn thấy Thịnh Nịnh thì ông ta lập tức trách cứ lớn tiếng: “Thịnh Nịnh! Sao em lại mở cửa! Ai cho phép em vào! Đi ra ngoài đi!”

Mà người xông vào không chỉ có một mình cô mà còn có các bạn học trong lớp chuyên phiên dịch.

Rất ra dáng các sinh viên đứng dậy khởi nghĩa làm cách mạng.

Sinh viên đông mà bảo vệ chỉ có hai người, còn là người thân của lãnh đạo nhà trường nhờ quan hệ mà nhét vào.

Một đám lãnh đạo đứng đầy ra đó, không thể làm gì nên chỉ có thể trừng mắt nhìn đám sinh viên phản nghịch này.

Thịnh Nịnh cũng không chậm trễ thời gian, cô trực tiếp đi lên bục giảng phòng họp, mở máy tính cắm USB bắt đầu phát PPT* mà cô chuẩn bị tỉ mỉ, tư thế muốn thuyết trình.

*Powerpoint

PPT cũng không có những hiệu ứng chuyển tiếp và tranh minh hoạt hoa hoè loè loẹ, trang đầu tiên là tất cả các loại bằng chứng.

Một loạt các cuộc lịch sử trò chuyện và các văn kiện tập tin, bên cạnh các tiêu đề nhỏ thân mật nhắc nhở.

Ở dưới bục, Đới Xuân Minh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, ông ta không nghĩ tới chuyện này bị lộ, tất cả các bản dịch tham gia thi đấu đoạt giải thưởng của cháu gái ông ta trong bốn năm Đại học đều không phải cô ta phiên dịch mà là Đới Xuân Minh mua từ tay sinh viên khác với giá cao.

Thậm chí còn có một số luận văn và các văn kiện điện tử.

“Em biết hành vi hôm nay của em rất lỗ mạng nhưng nếu em không đứng ra phơi bày thì ai có thể cam đoan sau khi em bước vào trong hàng ngàn sinh viên học tập ở Yến Ngoại, sẽ có bao nhiêu người gặp phải chuyện bị cướp lấy thành quả học tập trắng trợn như vậy.”

Hiệu trưởng trên chủ vị trầm mặt hỏi: “Nếu em không phải là người bị hại đầu tiên, vậy tại sao trước đây không có sinh viên nào phản ánh với thầy?”

Giọng điệu Thịnh Nịnh bình tĩnh: “Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chúng em chỉ là một sinh viên, nếu chúng em muốn lấy lại thành quả của mình thì cũng chỉ có thể báo cáo lên trường nhưng rất có thể, những lá email ấy như ném đá trên sông, ngược lại còn bị lãnh đạo nhà trường và thầy giáo nhớ tên nhớ mặt, đến lúc đó luận văn tốt nghiệp bị kẹt lại, có thể lấy được bằng tốt nghiệp hay không cũng là một vấn đề, cái giá nghiêm trọng như vậy, ai dám bảo vệ quyền lợi đây?”

Mấy sinh viên đi cùng với cô để “khởi nghĩa” đứng dưới bục nhìn cô nói chuyện, vẻ mặt ai nấy đều phức tạp.

“Học viện Cao Phiên Yến Ngoại là cái nôi đào tạo nhân tài dịch thuật hàng đầu cả nước, từ khi dự án phiên dịch bắt đầu vào năm 2002 tới nay, đã tuyển dụng được mười chín khoá sinh viên, bồi dưỡng và vận chuyển gần hai trăm nhân tài phiên dịch ra bên ngoài, mà giáo sư Đới Xuân Minh, vì thay cháu gái của ông ta lấy được danh sách đề cử giới thiệu đi du học mà bất chấp ý kiến của em, mạnh mẽ cướp đoạt quyền tác giả thuộc về em.”

“Theo “Biện pháp phòng ngừa và xử lý sai phạm học thuật trong các cơ sở giáo dục Cao đẳng Đại học” do Bộ Giáo dục ban hành, trong đó làm rõ sáu hành vi đạo văn, sao chép, chiếm đoạt thành quả học thuật của người khác, quyền tác giả không đúng, mua bán hoặc viết luận văn giùm sẽ phải đối mặt với việc cách chức, sa thải, thu hồi bằng cấp theo quy định của pháp luật và các cách xử lý khác.”

Thịnh Nịnh biết rõ vì sao thư tố cáo của mình không được ban giám hiệu coi trọng, vì ban giám hiệu coi trọng nhất chính là danh dự mà cô lại nhiều lần nhấn mạnh danh dự của Học viện Cao Phiên, dùng điểm này để gây áp lực cho ban giám hiệu nhà trường, khiến cho họ không thể không đứng ra xử lý chuyện này.

“Em xin khẩn cầu các lãnh đạo nhà trường đang ở đây xử lý một cách công bằng, đừng để hành vi sai trái một mình giáo sư Đới mà ảnh hưởng đến danh tiếng của cả Học viện.”

Thịnh Nịnh gằn từng chữ nói những lời này xong rồi đi sang một bên rời khỏi bục giảng, cúi chào tất cả mọi người dưới bục.

Để phòng ngừa nhà trường cắt câu lấy nghĩa, sáng sớm Thịnh Nịnh đã bàn bạc với Quý Vũ Hàm, bảo cô ấy ghi hình lại toàn bộ quá trình thuyết trình của mình, và đề phòng sau này nhà trường không nhận tội, cô cũng có thể trực tiếp công khai video này ra ngoài.

Quý Vũ Hàm giơ tay làm dấu “Ok” cho cô.

“Giáo sư Đới.” Hiệu trưởng nhíu mày nhìn về phía Đới Xuân Minh: “Phiền thầy giải thích chuyện này tốt một chút.”

Đới Xuân Minh ngồi bên cạnh hiệu trưởng, ông ta không nói lời nào, mặt như tro tàn.

Giải thích gì nữa, chuyện đằng này rồi còn có gì mà giải thích nữa.

Lại giải thích thì chỉ sợ những luận văn ông ta xuất bản trên các tạp chí học thuật uy tín phải truy xét nguồn gốc lại, trong đó có bao nhiêu bài là cướp đoạt ăn cướp quyền tác giả của sinh viên sẽ bị lôi ra mà chịu trách nhiệm hết.

Ông ta biết Thịnh Nịnh chứng cứ, bởi vì chỉ dựa một mình cô đương nhiên không thể tra ra những chứng cứ chi tiết như vậy được.

Nhưng có tiên sinh Ôn đã giúp đỡ ở phía sau, kết quả rất khác nhau.

Nếu như chỉ có Thịnh Nịnh thì trường học có thể còn do dự lựa chọn, dù sao Đới Xuân Minh cũng là giáo sư, ông ta sẽ được thiên vị hơn sinh viên nhưng bây giờ có thêm tiên sinh Ôn, cho dù có người muốn giải quyết xử lý không công bằng thì cũng không được.

Quyền lực đàn áp con người, nếu không công bằng vậy thì đơn giản thôi, lấy quyền lực áp bức quyền lực.

Vì vấn đề quyền tác giả của tác phẩm “Diamonds and Stones”, cuốn sách này trước đây đã được làm marketing trên mạng, phần dịch giả vẫn để là Đới Doanh Doanh, hiện tại quyền tác giả đã được lấy về, tất nhiên phải làm sáng tỏ cho phù hợp, không thể trao danh tiếng cho người khác một cách vô ích.

Cân nhắc suy tính mấy lần, Quý Vũ Hàm vẫn giúp Thịnh Nịnh đăng video này lên mạng, về phần nổi trôi hay chìm nghỉm thế nào thì tuỳ duyên, có lẽ sẽ bị nhà trường cho out liền.

Vậy nên khi có đề tài liên quan Yến Ngoại, ngay từ đầu đã bị nhà trường đè ép nên số lượt đọc không hề tăng lên nhưng trong vòng một ngày, một số tài khoản tiếp thị đã đăng lại video sau đó đề tài lên vèo vèo.

Thịnh Nịnh thề rằng cô không biết gì cả, thậm chí cô còn không biết số điện thoại của dịch vụ chăm sóc khách hàng tiếp thị Weibo nữa là.

Vẻ mặt Quý Vũ Hàm đầy dấu chấm hỏi: “Trường học đang áp hot search mà, sao đề tài tăng vèo vèo thế nhỉ?”

Thịnh Nịnh nhanh chóng nghĩ đến một người.

Để xác minh, cô đã gọi ngay cho người này.

“Anh mua hot search cho tôi thiệt hả?”

“Không có.” Ôn Diễn nói.

Thịnh Nịnh càng khó hiểu hơn: “Vậy tại sao lại có nhiều lượt đăng lại và bình luận trên video của tôi thế?”

Video này được lan truyền nhanh chóng, một phần là vì nó đã khơi dậy sự đồng cảm của nhiều sinh viên Đại học. Xét cho cùng, cướp đoạt xâm chiếm thành quả học thuật không phải là chuyện nhỏ trong các trường Cao đẳng Đại học.

Một phần khác cũng là do cô gái trong video tố cáo hành vi vi phạm đạo đức nhà giáo có đôi mắt sáng, ăn nói lưu loát, logic rõ ràng.

Ngoài ra cô gái còn rất xinh đẹp, nghe nói cô học phiên dịch, liệu có thể gặp cô ngồi trong ghế phiên dịch viên của một số hội nghị quốc tế công khai trong tương lai không?

Bởi vì vấn đề này cũng có liên quan đến anh một chút nên hiếm khi nhà tư bản lướt mạng, cũng hiếm khi dạo một vòng trên mấy ứng dụng “chướng khí mịt mù”.

Nhìn một số bình luận dần dần lệch hướng, từ thảo luận việc bảo vệ quyền lợi đến “Nói gì thì nói chị gái này đẹp gái quá đi”.

Thấy người đau mắt, Ôn Diễn đóng app lại.

Cứng ngắc vứt máy tính bảng đi, anh cười lạnh nói: “Không biết.”