Em Không Ngoan

Chương 51

Ngày thử vai.

Ninh Già Dạng mặc một chiếc váy dài màu trắng, trang điểm không quá đậm, thậm chí đến cả màu môi đỏ thẫm cũng đặc biệt dùng phấn phủ lên để nhạt đi một chút, rất phù hợp với nhân vật người đẹp mắc bệnh trong kịch bản.

Theo từng bước đi của cô, chiếc váy nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân tinh xảo trắng ngần, che đi sự tùy ý vốn có của bản thân.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lớp trang điểm này chỉ để tranh vai diễn mà thôi, chứ không phải để kìm nén bản thân ở bên ngoài.

Ninh Già Dạng rất biết cách phân biệt rõ trong phim và ngoài đời, nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh.

Ngôn Thư nhìn cô, trên môi lặng lẽ nở một nụ cười kiêu ngạo.

Diễn viên như Ninh Già Dạng, trời sinh đã được định là phải đứng trước màn ảnh, khiến khán giả chìm đắm vào màn biểu diễn của cô.

Mà Ninh Già Dạng, lại có thể tỉnh táo mà nhìn tất cả những người đang mê đắm.

Buổi thử vai Đại Ninh đã tập trung được không ít các diễn viên đến thử vai, trong đó còn có một vài nữ diễn viên tuyến 1.

Ngôn Thư hạ thấp giọng ở bên tai Ninh Già Dạng nói: “Chắc chắn là vì Cố Dục Khánh nên mới tới.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tin tức bọn họ có thể lấy được, những diễn viên tuyến 1 kia sao có thể không lấy được.

Việc Cố Dục Khánh rút khỏi giới giải trí, cứ ba năm cho ra một bộ phim, những thủ đoạn bịp bợm này, đủ để tranh nhau sứt đầu mẻ trán vai nữ chính.

Tưởng Phụng Trần thẳng thắn tuyên bố, bất kể là ở địa vị nào, muốn giành được vai nữ chính, đều phải đến thử vai.

Đừng nói là tuyến một, siêu tuyến một cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng lấy số.

Ninh Già Dạng cầm lấy số thứ tự thử vai mà Tiểu Lộc nhận được, phía trên qua loa miễn cưỡng viết số 66.

Cô không nhịn được nhếch một bên miệng lên, đùa cợt nói: “Chị nói xem đây có giống như một biển số tình yêu không?”

Ngôn Thư không biết nói gì: “...”

“Nhiều người như này, đừng có nói linh tinh!”

Đến lúc đó bị người khác nghe thấy, không biết sẽ bị đồn thổi thành cái gì đây.

Ninh Già Dạng thản nhiên đưa qua đưa lại tấm biển số, kéo dài giọng nói: “Biết rồi mà.”

Làm một người hâm mộ nhỏ nhoi, đương nhiên là thần tượng càng tức giận, cô càng vui vẻ.

Bây giờ đã là ba năm Cố Dục Khánh không xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ có điều vừa đưa ra một tin tức, đã thu hút được vô số nữ diễn viên bất chấp nguy hiểm bị những lời nói cay độc của đạo diễn Tưởng công kích mà đến thử vai, có thể thấy sức hấp dẫn không hề thua kém năm đó.

Ngược lại là Tiểu Lộc, thân làm fan cứng của “CP vợ chồng nuôi cá”.

Lặng lẽ lấy số thứ tự nhỏ.

Hôm nay đã ship tiên nữ N và bác sĩ S hay chưa?: [Ship rồi! Bác sĩ S chuẩn bị nghênh đón tình địch nguy hiểm nhất trong lịch sử…]

Còn chưa gõ xong, đã bị Ngôn Thư gọi rồi: “Lén lén lút lút làm cái gì đấy, đi mua hai cốc trà hoa quả về đây.”

Tiểu Lộc nhìn vào điện thoại, vẫn còn một nửa chưa có gõ xong mà.

Thế là một bên nghe lời chạy ra ngoài, một bên gõ nốt những dòng còn lại: [...bác sĩ S cố lên!]

Ở bên này, Hạ Thanh Nại trông thấy Ninh Già Dạng, cô vẫn mặc chiếc váy dài màu trắng yêu thích thường mặc, tuy ngũ quan tinh tế, nhưng lại không có biểu cảm gì, thoạt nhìn là vẻ đẹp yếu đuối trong trẻo có chút buồn tẻ.

Rất giống như một người đẹp đang bị bệnh.

Cô ấy mở miệng nói thẳng như mọi khi, trong số nhiều nữ diễn viên như vậy, trực tiếp nói với Ninh Già Dạng: “Chỉ có cô phù hợp với nữ chính trong sách của tôi mà thôi.”

Những nữ diễn viên khác trang điểm tinh tế khéo léo, hy vọng có thể gặp được Cố Dục Khánh, thể hiện ra mặt tốt nhất của mình.

Lúc này nghe thấy lời của Hà Thanh Nại, những nữ diễn viên tuyến một đang diễn vẻ kiềm chế kia đột nhiên chuyển tầm mắt sang Ninh Già Dạng - người mà bọn họ không hề để tâm.

Nếu như không phải hiểu rõ tính cách thẳng thắn dứt khoát của Hà Thanh Nại.

Có lẽ Ninh Già Dạng sẽ nghi ngờ rằng cô ấy đến kéo thêm kẻ thù cho mình nữa đấy.

Không nhịn được thấp giọng cười ra thành tiếng.

Giọng nói trong trẻo dễ nghe trong hội trường rộng lớn cực kì thánh thót.

Hà Thanh Nại nhíu nhíu lông mày, cô ấy cũng nhận ra được bầu không khí có phần không đúng, nhếch môi: “Có phải tôi gây thêm phiền phức cho cô rồi không?”

Ninh Già Dạng bất giác nhìn thấy sự khinh bỉ của mình trong đôi mắt trong vắt long lanh như thủy tinh của cô ấy.

Chủ động nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của cô ấy: “Không sao.”

“Ánh mắt của người khác, từ trước đến nay tôi không quan tâm.”

Sau đó liền đưa cốc trà hoa quả không nóng không lạnh mà Tiểu Lộc vừa mới mua về ra, cố ý đùa giỡn với cô ấy: “Hối lộ biên kịch nhiều một chút.”

Cuối cùng tâm trạng của Hà Thanh Nại cũng nhẹ nhõm hơn một chút, ngược lại lần này hạ thấp giọng xuống: “Phiếu của tôi không có tác dụng, bây giờ thầy Cố đã đồng ý diễn vai nam chính, vậy nên vai nữ chính do anh ấy chọn.”

Không hổ danh là một vị tướng nhỏ.

Ninh Già Dạng khẽ vuốt ve chiếc cằm tinh xảo, chuyên tâm xem kịch bản, định nước đến chân mới nhảy.

Thử vai kịch kì nhanh, có một vài diễn viên vừa vào được ba phút đã đi ra rồi.

Vậy nên vừa đến trưa, đã đến lượt Ninh Già Dạng.

Người số 67 xếp trước cô vừa đi ra lại chính là Lương Dư Quỳnh, mắt đỏ đỏ đi lướt qua cô.

Nhìn thấy Ninh Già Dạng, Lương Dư Quỳnh đột nhiên dừng lại, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra một câu: “Vai nữ chính đã được chọn sẵn rồi, là cô Chu Kỳ, người từng đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất.”

Ninh Già Dạng biết rõ có lẽ cô ta cố ý đến làm mình nhụt chí.

Trong lòng vẫn là không hề hỗn loạn, hàng lông mi theo đó cụp xuống, chế nhạo nói: “Giao cho cô Chu, tôi cũng tâm phục khẩu phục.”

Lương Dư Quỳnh thu hết mọi phản ứng của cô vào trong tầm mắt.

Cho rằng cô cứng miệng.

“Tôi…”

Lời còn chưa nói hết, Ninh Già Dạng đã lạnh lùng mở miệng: “Cô Lương.”

Bây giờ người trong lòng run rẩy đã đổi lại thành Lương Dư Quỳnh.

Mỗi lần Ninh Già Dạng gọi cô ta như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt.

Đang định rời đi.

Một giây sau, giọng nói không trầm không bổng của Ninh Già Dạng vang lên: “Rất kiến nghị cô đi thử vai bà mợ hàng xóm .”

“Vai diễn này quả thật là đo ni đóng giày cho cô.”

Hì…

Không ít nữ diễn viên đọc qua kịch bản, nghe thấy câu này đều không nhịn được mà bật cười.

Bà mợ hàng xóm đó là một người phụ nữ trung niên độc ác, người thì xấu xí mà lòng dạ còn xấu xa, rất thích lăn lộn trên mặt đất rồi khóc lóc om sòm.

Đương nhiên chính vì như vậy, độc ác và ngu ngốc đến tột cùng cũng là một góc độ tương phản vô cùng đẹp mắt trong bộ phim.

Nói xong, Ninh Già Dạng thản nhiên vuốt phẳng lại những nếp gấp vốn không hề tồn tại trên váy, thong thả đi vào thử vai.

Bóng lưng đong đưa thanh lịch, người đẹp tựa ngọc ngà.

Lương Dư Quỳnh trợn trừng mắt không dám tin nhìn theo bóng lưng cô, trông cực kỳ giống một tên hề đang nhảy nhót.

Vẻ mặt biên kịch Hạ Thanh Nại đầy sự khinh thường: “Cô Lương, cô có thể đi thử xem, vai diễn này cũng bị cướp mất đấy.”

Diễn viên nổi tiếng nhờ vào vai diễn xấu xí, nhiều vô kể.

Sắc mặt Lương Dư Quỳnh vừa đỏ vừa đen, ngược lại quản lý của cô ta còn thực sự đang xem xét.

Đối với một vài diễn viên mà nói, diễn cái gì không quan trọng, quan trọng là nhân vật xuất sắc.

Cho dù là vai xấu xí, cũng có thể lấn áp vai chính.

Đặc biệt là loại phim điện ảnh này, bởi vì có sự tham gia của Cố Dục Khánh, đã từ dự án cấp S trực tiếp trở thành bộ phim cấp siêu S+, ai cũng không có đoán được thành tích của bộ phim này, không thể tưởng tượng nổi.

Phải biết rằng, bất kì một vai diễn nào trong này cũng sẽ bị tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán.



Một vài nhân vật ngồi trên ghế ban giám khảo nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên ngoài.

Người đàn ông có dung mạo hiền hậu ngồi bên cạnh Tưởng Phụng Trần hiền hòa nói: “Mắt nhìn không tệ.”

Tưởng Phụng Trần nghe ra được ý tứ trong câu nói của Cố Dục Khánh.

Ý anh ấy là mắt nhìn của Ninh Già Dạng không tồi.

Ngước mắt nhìn cô gái mặc váy trắng bước đi nhẹ nhàng như mây đi vào, sau đó đánh dấu vào số 67, bên cạnh viết: MỢ

Theo đó nhìn vào Ninh Già Dạng, Tưởng Phụng Trần không hề lộ ra bất cứ biểu cảm gì: “Bắt đầu đi.”

Bàn ban giám khảo đặt phía trên sân khấu biểu diễn, Ninh Già Dạng nâng lông mi lên, vừa hay nhìn thẳng vào mắt Cố Dục Khánh, cô bình tĩnh mở mắt.

Trong lòng: Aaaaaaaa!

Có một quý ông như được chạm khắc mài dũa, người xưa quả thật không lừa dối mình!

Tóc xoăn là gì?

Không nhớ nữa rồi.

Nam thần tuyệt hơn!

Trong đầu Ninh Già Dạng toàn là ý nghĩ phải thể hiện thật tốt trước mặt nam thần thuở thanh xuân của mình, cuối cùng lại phát huy tốt hơn bình thường.

Chỉ vỏn vẹn mười phút ngắn ngủi, kết thúc thử vai.

Câu hỏi đầu tiên của Tưởng Phụng Trần: “Có thể hiểu được bộ phim không?”

Ý của câu hỏi này rất rõ ràng, chính là có thể chống lại sự quyến rũ của Cố Dục Khánh, sẽ không nhập vai quá sâu rồi yêu anh ấy.

Ninh Già Dạng nhanh chóng thoát vai.

Chớp chớp lông mi, vẻ mặt vô tội: “Đạo diễn Tương, anh sợ tôi sẽ yêu Cố Dục Khánh sao?”

Sau đó người bị nghẹn lời đổi thành Tưởng Phụng Trần…

Anh ta đã đủ thẳng thắn rồi, không ngờ người này còn thẳng thắn hơn anh ta.

Có thể nào có chút ngại ngùng của con gái không!

Ninh Già Dạng: “Anh yên tâm, sẽ không đâu.”

Ngược lại Cố Dục Khánh liếc mắt nhìn Tưởng Phụng Trần: “Đừng tự luyến thay tôi.”

Giọng nói thánh thót như ngọc của người đàn ông, khiến người ta thầm thương trộm nhớ.

Tưởng Phụng Trần bị nghẹn lần thứ hai.

Cố Dục Khánh có thể nhìn ra được, ánh mắt Ninh Già Dạng nhìn anh ấy khác với những người mến mộ kia, giống như đang thưởng thức một đồ vật tuyệt đẹp.

Ngón tay ấn vào thái dương, khẽ cười thành tiếng.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh ấy bị con gái nhìn với ánh mắt thưởng thức đồ vật.

Đôi mắt hoa đào của Ninh Già Dạng khẽ cười: Nam thần cười gì vậy?

Ngay sau đó.

Lại thấy ngón tay anh ấy gõ xuống mặt bàn: “Những người sau không cần thử nữa, chọn cô ấy đi.”

Thử sáu mươi bảy nữ diễn viên, không thiếu một kiểu diễn xuất nào, nhưng chỉ có Ninh Già Dạng, nhìn anh ấy với ánh mắt trong veo, không có bất kì ý nghĩ nào khác.

Hợp tác cùng cô, không cần lo lắng bản thân bị lợi dụng.

Tuy kỹ năng diễn xuất vẫn còn hơi non nớt so với bản thân, nhưng cũng có thể chỉ dạy.

Mười lăm phút sau, Ninh Già Dạng bước ra.

Đôi mắt xinh đẹp có chút thẫn thờ, không phải là cô không có niềm tin vào bản thân, mà là không thể tin được.

Chính là quá kỳ diệu.

Ngôn Thư thấy sắc mặt cô không được bình thường, hoảng hốt nói: “Không phải là thất bại rồi đấy chứ?”

“Em không phát huy tốt?”

Ninh Già Dạng chợt nằm bò lên vai chị ấy, như đang làm nũng cọ cọ, khẽ nói: “Chị Thư.”

Ngôn Thư sắp bị cô làm cho lo đến chết mất thôi.

“Em nói gì đi chứ!”

Không đợi Ninh Già Dạng trả lời.

Trợ lý đạo diễn bước ra ngoài tuyên bố tin tức thử vai, sau đó đi đến trước mặt Ngôn Thư: “Quản lý Ngôn, đạo diễn Tương của chúng tôi hẹn cô và cô Ninh cùng đi dùng bữa, không biết cô có thời gian không?”

Lúc này người thẫn thờ đã biến thành Ngôn Thư.

Quả nhiên con người vẫn cần có sự so sánh.

Ninh Già Dạng bình tĩnh lại.

Buổi trưa ngày hôm đó.

Weibo của Ninh Già Dạng đăng tải một bức ảnh—

Ninh Già Dạng v: Toại nguyện.bức ảnh jpg

Trên bức ảnh, một đôi nam nữ có nhan sắc cao đang lần lượt ngồi trên ghế sô pha, cả hai đều nhìn vào máy ảnh, hoàn toàn thể hiện ra sức sát thương mà nhan sắc đỉnh cao của đôi nam nữ trong giới giải trí đem lại.

Quần chúng ăn dưa trên mạng nhận được tin vội vàng tới xem:

[ Aaaaa? Ý gì đây?! ]

[ Ôi mẹ ơi, nhan sắc của hai người này thật sự quá quá quá quá quá hợp nhau rồi. ]

[ Lúc trước nói Ninh Già Dạng và Trần Trạch Án kết hợp với nhau là xứng đôi vừa lứa, gương mặt này của Cố thần mới thật sự hợp! ]

[ Đợi đã, vậy nên bây giờ đây là có ý gì, không phải là thông báo chính thức chứ? ]

[ Tôi khinh, vị này sẽ không lấy Cố thần chứ? ]

Lúc này….

Weibo đã mọc cỏ của Cố Dục Khánh thông báo:

Cố Dục Khánh v: Hợp tác vui vẻ/Ninh Già Dạng v: Toại nguyện.bức ảnh jpg

[ Cố thần, anh cuối cùng cũng nhớ ra mật khẩu Weibo rồi! Ôm ôm nam thần. ]

[ [Lãng tử] thông báo chính thức rồi! ]

[ Cố thần tái xuất giang hồ, lại hợp tác cùng Ninh Già Dạng, tài nguyên của vị này tốt đến mức này rồi sao? ]

[ @ Ninh Già Dạng, mỗi ngày đều quay phim cùng với người có nhan sắc thần tiên như Cố thần, có thể nâng cao thẩm mỹ của cô thêm một chút rồi nhỉ! ]

[ Haha, lần này người hâm mộ của tiên nữ Ninh tức giận rồi. ]

[...]

Bệnh viện số 1 Lăng Thành.

Phòng làm việc.

Tần Vọng Thức ở trước mặt Thương Dư Mặc đọc bình luận dưới Weibo của Ninh Già Dạng: “Hy vọng tiên nữ lau sạch mắt, nhanh chóng đổi đàn ông.”

“Qua lại với Cố thần lâu rồi, gu thẩm mỹ có lẽ sẽ được nâng cao.”

“Được, người hâm mộ không cần lo lắng, tin tưởng vào sức hấp dẫn của Cố thần, không có một người phụ nữ nào có thể yêu thêm người đàn ông khác sau khi đóng cặp với Cố thần, mọi người ngồi đợi tiên nữ tuyên bố chia tay.”

“Oa, mọi người xem bức ảnh này có giống như ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn không, tiên nữ Ninh ở trước mặt Cố thần thật ngoan ngoãn quá đi.”

“...”

Tần Vọng Thức đọc xong vẫn chưa thấy vui, tổng kết lại rồi phát biểu: “Người đẹp lạnh lùng số 1 của bệnh viện tôi sao có thể không sánh được với Cố thần gì đó của giới giải trí cơ chứ, tôi không phục.”

“Nhưng mà…”

“Phụ nữ ấy mà, đều thích những người đàn ông ấm áp, khuôn mặt này của cậu, trông quá đáng lắm rồi.”

Đẹp trai quá đáng.

Tần Vọng Thức tuyệt đối không chịu thừa nhận bản thân mình đang đố kỵ, ghen ghét, ghét bỏ.

Cuối cùng Thương Dư Mặc cũng ngước mắt lên.

Dưới ánh mắt màu nâu nhạt ấy, càng lạnh lùng hơn, có vài phần biếи ŧɦái.

Đôi môi mỏng khẽ nhấc lên, bình tĩnh hỏi: “Nói xong rồi?”

Ý tứ rõ ràng: Nói xong thì cậu có thể cút rồi.

Tần Vọng Thức: “...”

Trước khi đi còn nhỏ tiếng thì thầm: “Tính tình như thế này, rốt cuộc là làm thế nào mà cưới được nữ thần của tôi vậy?”

Thương Dư Mặc cầm điện thoại lên.

Thờ ơ xem bức ảnh được người hâm mộ gọi là ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn kia, đôi môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên thành hình vòng cung.

Ngón tay thon dài gõ nhẹ vào màn hình, viết ra hai chữ: [ Không xứng. ]