Trong khắp phòng ngủ chính xa hoa, đèn trần sáng trắng rõ ràng.
Ninh Già Dạng ngồi trên ghế trang điểm với vẻ mặt biếng nhác, đầu ngón tay ấn vào liên kết trên diễn đàn.
Chiếc váy ngủ màu kem mềm mại trên người cô hơi buông lỏng, lộ ra một chút xương quai xanh tinh xảo, tràn ra vẻ đẹp phong tình không tự biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, lông mi của cô đang khép hờ, nhìn thấy màn hình nhảy ra một khu buôn chuyện nào đó thuộc diễn đàn lớn nhất trong nước.
Bài đăng đang nổi được đánh dấu màu đỏ rất nổi bật.
[ Thần tiên Thương Dư Mặc đích thân ra sân bay đón người đẹp hoa hồng Bùi Chước Chước về nước, nửa đêm nửa hôm bí mật nắm tay rời đi, nghi vấn nối lại tình xưa. ]
Chủ topic: Như tiêu đề đã nói, chắc hẳn chỉ cần là các bạn học y, nhất định phải biết rõ nếu Thương thần là hoàng đế không vương miện của giới y học, thì người đẹp họ Bùi chắc chắn là hoàng hậu không vương miện của giới y học! Năm đó, toàn thể thầy trò trường chúng tôi, à không, có lẽ là cả ngành y đều nghĩ rằng cặp đôi thanh mai trúc mã này sẽ đến với nhau, nhưng không ngờ ...Thương thần đột ngột tuyên bố kết hôn. Haiz, đôi này quả thật là nước mắt của thời đại.
Bỗng thế cục xoay vần rồi, aaa, còn có ngày hoàng đế và hoàng hậu trong ngành y ở chung một khung hình, nói thật là bây giờ nhóm chúng ta đều nổ tung rồi, cho mọi người một vài bức ảnh “lịch sử”, mọi người có thể hiểu tại sao chúng tôi lại phấn khích như vậy.
Ảnh x12.jpg
Những bức ảnh đầu tiên đều là ảnh thời sinh viên của Thương Dư Mặc, một số trong lớp học và một số trong phòng thí nghiệm, nhưng mỗi bức đều có một điểm chung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên cạnh chàng trai trẻ đẹp đẽ khuôn mặt lạnh lùng luôn có một bóng hình của cô gái tóc dài xinh đẹp.
Hai tấm cuối là ảnh sân bay chụp đêm qua, tấm thứ nhất là một người nam và một người nữ trưởng thành đứng bên chiếc ô tô sang trọng màu đen, nhìn nhau đầy tình cảm. Trong bức ảnh thứ hai, người nam nhìn người nữ đang cúi người lên xe.
Dưới màn đêm mờ ảo, đường cong của người phụ nữ duyên dáng yêu kiều, dáng hình của người đàn ông thẳng tắp thong dong, tự nhiên sinh ra vài phần ái muội.
Trong khu bình luận, có một đống người qua đường ship hai người này trông đẹp đôi.
Ninh Già Dạng lười biếng ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, triều Thanh đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, còn hoàng đế với chả hoàng hậu, bây giờ mấy học sinh ưu tú đều dùng từ không chính thống như vậy à?
Ngay khi Ninh Già Dạng quay lại bấm vào tấm ảnh chụp tối hôm qua, Ngôn Thư đi qua liếc thấy, đột nhiên hít một hơi khí lạnh: “Tối hôm qua em và bác sĩ Thương bị chụp à?”
Lúc này, hình ảnh hiển thị trên màn hình chính là hình ảnh chiếc xe bên ngoài sân bay tối hôm qua.
Ninh Già Dạng nhếch mép cười, không trả lời.
Ngôn Thư nhìn kỹ lại mới nhận ra không phải Ninh Già Dạng mà là một người phụ nữ xa lạ.
Cũng khó trách chị ấy nhận nhầm, nhìn thoáng qua người phụ nữ trong bức ảnh này có sườn mặt và dáng người khá giống Ninh Già Dạng.
Sau khi lướt hết bài viết, Ngôn Thư liếc trộm qua Ninh Già Dạng:“Những người này đều đang xem hình rồi nói, hay chỉ là ngẫu nhiên nhỉ?”
“Với cả chẳng phải tối qua bác sĩ Thương đi tiễn em còn gì.”
Ninh Già Dạng chậm rãi nhướn mi, nhàn nhạt nói “Ai biết anh ta có phải tới đón người tiện tiễn em luôn không.”
Ngôn Thư nghẹn lời luôn.
Sợ tâm trạng của cô không tốt của sẽ ảnh hưởng đến cuộc gặp với người phụ trách nhãn hàng sang trọng, Ngôn Thư cầm điện thoại di động của cô ra phân tích: “Em nhìn này, người phụ nữ này tuy ưa nhìn, nhưng xét về nhan sắc hay dáng người thì đều giống một phiên bản thấp hơn của em vậy.”
“Người đẹp hoa hồng gì chứ, thật quê mùa, em là Ninh tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, em và thần tiên không có thất tình lục dục mới là cặp đôi bất khả chiến bại trong vũ trụ. Đây cũng là do các em chưa công khai thôi, sau này hai người công khai rồi, những người qua đường này chắc chắn sẽ không ship cặp đó đâu.”
Để dỗ cho Ninh Già Dạng vui lên, Ngôn Thư có lẽ đã dùng hết vốn từ vựng ảo tưởng trong đầu.
“Ai muốn thành đôi với anh ta.” Ninh Già Dạng xòe lòng bàn tay ra “Đưa điện thoại cho em.”
Không chờ Ngôn Thư chần chừ có tịch thu hay không, hai nhà tạo mẫu đã bắt đầu tranh cãi vì việc nên dùng kim cương xanh lam hay kim cương xanh lá.
Cuối cùng, mời Ninh Già Dạng thay lễ phục, chọn xong lễ phục rồi mới phối phụ kiện cài tóc sau.
Ngôn Thư lập tức phản ứng lại, kéo Ninh Già Dạng đứng dậy: “Mau đi thay đồ với nhà tạo mẫu đi, thời gian hẹn gần đến rồi, chúng ta phải đến trước đó!”
Chị ấy thuận thế bỏ điện thoại của cô vào túi xách mình.
Ninh Già Dạng bị đẩy vào phòng thay đồ, cô bình tĩnh ngồi xuống sô pha, thật sự không nhắc tới điện thoại nữa.
Bốn chữ “người đẹp hoa hồng” chợt lóe qua trong đầu.
Hoa hồng sao?
……
Mùa ba của [ Nhóm người không sợ thừa kế ] kết thúc sau khi quay xong cảnh buổi sáng tinh mơ.
Thương Dư Mặc không ở lại lâu, trực tiếp lên xe rời khỏi căn cứ Tulip.
Lúc này, trên ghế sau của chiếc Bentley màu đen, Thương Dư Mặc đang nhắm mắt, như thể nhắm mắt dưỡng thần.
Sau khi bình tĩnh lại, anh mới nhận ra trong không gian có mùi hoa hồng nhàn nhạt, ấn đường thanh tú khẽ nhíu lại: “Chưa rửa xe à?”
Trên ghế phó lái, Lục Nghiêu nhanh chóng quay đầu giải thích “Rửa sáng hôm qua rồi.”
Thương Dư Mặc không trả lời, ngón tay thon dài như ngọc xoa lông mày rồi ấn cửa xe xuống.
Làn gió mát lạnh lập tức tràn ngập toàn bộ khoang xe, không khí trong lành xua đi hương thơm còn quanh quẩn.
Đúng lúc này, điện thoại di động màu bạc đặt bừa ở ghế bên cạnh rung lên.
Sau một vài giây, nó lại rung lên năm sáu lần liên tiếp.
Thương Dư Mặc thản nhiên cầm lên nhìn lướt qua, sau khi nhìn rõ tin tức, ánh mắt liền ngưng trọng.
Trên màn hình, chỗ tin nhắn không ngừng nhấp nháy là ảnh đại diện của Mục Minh Triệt.
Vân Đóa Nhi là chàng trai mạnh mẽ: [@Sym Thương lười nhác kia, cuộc sống hàng ngày ở nước ngoài của cậu phong phú ghê nhỉ.]
[Ảnh cắt.jpg]
[Ảnh cắt.jpg]
[……]
Là một người chơi lướt web bằng mạng 18G, Vân Đóa Nhi đã nhanh chóng phát hiện ra bài đăng này.
Thương Dư Mặc mở ra, liếc qua một hồi, sau khi nhìn thấy những bức ảnh chụp lén thời đi học, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh có thêm vài phần mất kiên nhẫn.
Sym:[Vô vị.]
Vân Đóa Nhi là chàng trai mạnh mẽ:[Nghe này, hoàng đế không vương miện và hoàng hậu không vương miện, kể ra cảm giác CP khá mạnh đấy.]
[Tối qua cậu còn đặc biệt đi đón người ta, không phải thật sự nảy sinh tâm tư bất chính gì rồi chứ?]
Đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc hé ra một vòng cung lãnh đạm, đáp lại một vài từ ngắn gọn.
Sym:[Đi tiễn vợ.]
Bùi Chước Chước cũng đến để tham gia chương trình này, tối hôm qua xe của đoàn đến đón cô ta bị hỏng, đích thân đạo diễn Giang đã ra mặt nhờ Thương Dư Mặc cho cô ta...quá giang.
Sau đó anh lại nói thêm:
Sym:[Bài đăng sai sự thật, xóa đi.]
Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không hiểu ý của Thương Dư Mặc, nhưng Mục Minh Triệt là trúc mã hàng thật giá thật cùng lớn lên với Thương Dư Mặc, trong đầu tự động dịch ra hai câu này của anh:
Tôi sẽ tiễn vợ tôi, những người không quan trọng tránh xa chút, cảm ơn.
Mục Minh Triệt trả lời theo phản xạ có điều kiện:[Được.]
Ngay sau đó……
Vân Đóa Nhi là chàng trai mạnh mẽ: [Khoan đã?]
[Ông đây cmn là thư ký của cậu? Hay là trợ lý của cậu? Sai bảo tôi thuận tay quá ha.]
Sym:[Bởi vì cậu là luật sư của tôi.]
Thương Dư Mặc ung dung gõ màn hình.
Lười nhờ Lục Nghiêu điều tra nên giao luôn cho Mục Minh Triệt, tránh cho mấy kẻ nhàn rỗi không có việc gì làm đi khắp nơi đồn thổi anh nɠɵạı ŧìиɧ.
Dù Mục Minh Triệt ngoài miệng mắng mỏ nhưng hiệu quả làm việc vẫn rất cao.
Không nói đến bối cảnh gia đình của anh ta, chỉ riêng là đối tác của công ty luật lớn nhất Bắc Thành đã có thể xử lý loại bài đăng trên diễn đàn này dễ như trở bàn tay.
Chưa đến mười phút, tất cả các bài đăng về thần tiên và người đẹp hoa hồng trên diễn đàn đều biến mất.
……
11 giờ 30 trưa, xe bảo mẫu đúng giờ dừng lại ở cổng hội quán Kim Dạ Bạch.
Ánh nắng rực rỡ dường như đã phủ màu vàng nhạt khiến hai bên hành lang nhật nguyệt lộng lẫy và chói mắt.
Ninh Già Dạng mặc một chiếc váy dài bằng lụa màu xanh lá đậm, vài sợi dây ruy băng mỏng phác họa sau tấm lưng mảnh mai, nó dính sát vào làn da trắng nõn trên xương bướm của cô theo chuyển động khi cô xuống xe.
Mái tóc đen nhánh dài đến thắt lưng được búi lên cao, vài sợi dây buộc tóc khảm kim cương xanh lá nhạt được bện giữa các sợi tóc, để lộ khuôn mặt kiều diễm tuyệt sắc vô cùng nổi bật.
Ngay cả ánh nắng chói chang cũng không rạng rỡ bằng cô.
Thế nhưng….
Ngôn Thư nhìn theo bóng dáng mảnh mai ung dung nhàn nhã đi vào hội quán, vẻ mặt khá phức tạp.
Màu sắc do chính tiên nữ lựa chọn.
Đẹp là đẹp thật, nhưng có phải màu xanh lá cây nhiều quá rồi không,
Ngôn Thư thấp thỏm đi theo cô vào cửa, sợ không phù hợp thẩm mỹ của người phụ trách khu vực Châu Á thương hiệu sang trọng xa xỉ.
Nghe nói người phụ trách là người lai Pháp và Trung, cũng nổi tiếng kén chọn trong ngành thời trang.
Nguyên cây xanh lá như tiên nữ, ai nhìn thấy cũng không khỏi bối rối.
Ngôn Thư ôm trán, thấy Ninh Già Dạng đã gõ cửa phòng bao, lập tức duy trì biểu cảm của quản lý.
Không ngờ.
Ngay khi Thụy Tư, người phụ trách khu vực châu Á của hãng C, nhìn thấy Ninh Già Dạng, đã lập tức hô lên:“Tiên tử tinh linh!”
Ngôn Thư càng khó hiểu hơn:“???”
Còn có thể như vậy sao?
Cho nên, đây là tạo hình ỷ vào vẻ đẹp trắng trợn.
Làm nguyên cây xanh lá còn có thể trở thành tiên tử tinh linh à?
Nhưng bỏ đi hàm nghĩa sâu xa của màu xanh lá, chỉ nhìn Ninh Già Dạng, thật sự không thể nói ra được bất cứ lời phản bác nào.
Đôi môi đỏ mọng của Ninh Già Dạng nhếch lên thành một vòng cung lịch sự, dưới ánh đèn, phần đuôi mắt điểm xuyến bằng kim cương vụn tự nhiên lộ ra vẻ thanh nhã phong tình.
Màu xanh lá đậm đặc như vậy, rất ít nữ minh tinh có thể mặc đẹp được.
Cực kỳ kén người mặc.
Người bình thường mặc vào chính là thảm họa, nhưng Ninh Già Dạng mặc nó lại tản ra cảm giác linh khí bức người.
Cũng không biết có phải thật sự đã thay đổi vận khí không.
Bởi vì Ninh Già Dạng vô tình thay đồ, nhưng lại trúng luôn chủ đề ẩn lần này.
“Sự lộng lẫy của thiên nhiên.” Thụy Tư nhìn Ninh Già Dạng chăm chú, hiếm khi tán thưởng một nữ minh tinh “Cô quả thật rất phù hợp với sản phẩm mới của chúng tôi.”
Khi trực tiếp cầm bản hợp đồng bước ra, Ngôn Thư vẫn cảm thấy như nằm mơ.
Người đại ngôn trang sức của thương hiệu cao cấp hàng đầu, chỉ như vậy là đã đến tay rồi sao?
“Chị đang mơ đúng không?”
Trong xe bảo mẫu, Ngôn Thư bảo Ninh Già Dạng nhéo mình một cái.
Ninh Già Dạng lười biếng ngước mi: “Không phải chỉ là một đại ngôn sao, làm gì đến nỗi phải ra vẻ như chưa thấy bao giờ vậy?”
“Đây đâu phải người đại ngôn bình thường, đây là thương hiệu xa xỉ nhất đó bà cô ơi!”
“Đây là tài nguyên mà biết bao cô gái trong giới mơ ước, vậy mà em có thể có được nó dễ dàng như vậy sao?”
Bỗng trong đầu chị ấy xuất hiện một ý tưởng táo bạo, chị ấy mở miệng: “Này ... Chẳng lẽ đây là đen tình đỏ bạc [2] trong truyền thuyết hả!”
[2] Tình duyên lận đận nhưng sự nghiệp thì thăng hoa. Tương đương với đen tình đỏ bạc hay đỏ tình đen bạc: ý nói không may mắn trong lĩnh vực này thì sẽ gặp may mắn trong lĩnh vực khác và ngược lại.
Cái quái gì mà đen tình đỏ bạc chứ.
Tiên nữ chưa từng đen cái gì nhé.
Ninh Già Dạng cười khẩy một tiếng, thản nhiên xòe lòng bàn tay trắng nõn mềm mại ra: “Trả lại điện thoại cho em được chưa.”
“Được……”
Ngôn Thư lấy điện thoại trong túi xách ra, đưa cho cô.
Ninh Già Dạng quen thuộc ấn mở liên kết diễn đàn mà Tiểu Lộc gửi cho mình.
Cô định chụp màn hình, để lấy bằng chứng còn đi hỏi tội.
Cô chưa từng gây sự vô cớ bao giờ.
Nhưng thật sự không ngờ rằng trang web nhanh chóng được làm mới và biến thành 404.
Vậy mà không lướt ra bài nữa rồi.
Lông mày Ninh Già Dạng hơi nhíu lại, tìm một app khác tìm kiếm từ khóa, bài đăng đó thật sự đã biến mất.
Bị xóa rồi.
Chậc……
Cục tức chưa được trút ra của Ninh Già Dạng cứ như vậy nghẹn trong l*иg ngực.
Tức quá đi!
Ai xóa rồi, bài đăng “thú vị” như vậy mà xóa làm gì.
Ngôn Thư nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô mím thành một đường thẳng, liền biết bà cô này không vui rồi, vô thức liếc nhìn màn hình hiện trang đã mất.
“Xóa rồi chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Tốt cái gì.” Ninh Già Dạng thuận miệng lẩm bẩm, sau đó nhìn thấy tạo hình tiên tử tinh linh của mình lúc này trên cửa kính xe, lại lần nữa đưa điện thoại cho Ngôn Thư “Chụp ảnh cho em đi.”
Ngôn Thư nghe theo mở camera.
Ninh Già Dạng nhắc nhở “Nhớ phải thêm filter, càng đẹp càng tốt.”
“Không thêm filter đã đẹp lắm rồi, thưa tiên tử điện hạ.”
Kỹ năng chụp ảnh của Ngôn Thư tạm ổn, mặc dù không bằng Tiểu Lộc, nhưng may mà Ninh Già Dạng có nhan sắc gánh được.
Trong khoang xe tối mờ, ảnh chụp ra tạo ra bầu không khí.
Ninh Già Dạng đã chọn một bức ảnh dây buộc tóc kim cương màu xanh lá đến phát sáng gửi cho “Chó lông xù một đêm 53 lần.”
Bọt Sóng Nhỏ Dập Dềnh: [Đẹp không? Mỉm cười.jpg]
Thương Dư Mặc đang ngồi trong phòng chờ VIP của sân bay Nam Thành thì nhận được tin nhắn WeChat.
Trùng hợp là anh lại ngồi ở cùng một góc mà Ninh Già Dạng đã ngồi tối hôm qua.
Nhìn bức ảnh do Ninh Già Dạng gửi tới, khoang xe mờ ảo, cô gái mặc váy lụa xanh lá đậm, môi đỏ răng trắng, cô nhìn vào máy ảnh, khóe môi hơi nhếch lên. Khóe mắt đuôi mày đều lộ ra hơi thở xinh đẹp mê người.
Tuy rằng ánh sáng mờ ảo nhưng cũng không che được làn da trắng như tuyết của cô gái, chợt nhớ tối hôm qua mình đã chạm vào từng tấc da thịt của cô trong căn nhà gỗ tối tăm.
Như thể vô ý, Thương Dư Mặc khẽ di chuyển đầu ngón tay ấn lưu bức ảnh.
Sau đó anh lại cảm thấy người đẹp trong bức ảnh quá mức xinh đẹp nên nhìn thêm vài lần.
Khi trợ lý Lục bưng hai tách cà phê đến, anh ta thấy sếp nhà mình đang xem một bức ảnh người đẹp.
Chú ý một hồi, anh ta nhận ra rằng anh đang ngắm vợ.
Cô mặc một chiếc váy xanh lá đậm, ngay cả trang sức cũng là kim cương màu xanh lá.
Lúc này, Thương Dư Mặc nhắn lại tin nhắn Wechat, nhắn đúng một chữ: [ Đẹp. ]
Người đã kết hôn là Mục Tinh Lan từng nói, phàm là phụ nữ hỏi họ có đẹp không thì đáp án chuẩn xác chỉ có một: Đẹp.
Thương Dư Mặc liếc mắt không quên, dĩ nhiên nhớ rất rõ.
Mặt khác, trợ lý Lục nhớ đến bài đăng trên diễn đàn mà cậu hai nhà họ Mục đã đăng trong nhóm hồi chiều kia, mà nuốt nước bọt.
Sau vài giây im lặng, anh ta cũng không dám nói rõ ràng, thấp giọng nhắc nhở: “Anh không cảm thấy cách ăn mặc của vợ mình có gì đó không đúng sao?”
Có cái gì đó không đúng?
Thương Dư Mặc trầm tư một hồi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Chiếc váy này là mẫu của mùa trước.”
Ninh Già Dạng chưa từng mặc đồ quá mùa.
Trợ lý Lục:“Vậy nên?”
Giọng nói nhàn nhạt của Thương Dư Mặc bình tĩnh ung dung: “Vậy chọn mấy bộ váy mới cho cô ấy rồi gửi tới Thanh Hạc Loan.”
Khi trợ lý Lục đang choáng váng.
Thương Dư Mặc tiếp tục chậm rãi bổ sung: “Nếu cô ấy đã thích kim cương thì chuẩn bị thêm vài món trang sức kim cương đi.”
Trợ lý Lục:“……”
Vậy nên đại thiếu gia cho rằng ảnh chụp của cô Thương là ngầm nhắc thiếu quần áo mới và kim cương sao?
Anh hãy tỉnh táo lại đi! Vợ anh đang ám chỉ rằng cô ấy đã bị ụp xanh cả người rồi đó!
Nhưng sau khi Thương Dư Mặc dặn xong, lại lần nữa nhắm mắt lại.
Bên này, Ninh Già Dạng về nhà tẩy trang xong nằm lại trên giường, cuối cùng cũng có thể ngủ trưa rồi.
Còn cái tin nhắn qua loa chỉ một chữ [Đẹp] của gã đàn ông khốn khϊếp kia, cô lười trả lời lại.
Không ngờ.
Còn chưa chìm vào giấc ngủ, cô đã nhận được một xấp hình đồ hiệu mới và đủ loại đồ trang sức cao cấp từ trợ lý Lục.
Lục Nghiêu: [Gần đây cô thích nhất mẫu nào? ]
Ninh Già Dạng lập tức từ trên giường ngồi dậy, hai mắt híp lại: [Anh ta bảo anh gửi à? ]
Lục Nghiêu: [ Đúng vậy.]
Khóe môi Ninh Già Dạng chợt tràn ra một nụ cười lạnh, đây là chột dạ hử?
Muốn bịt miệng cô bằng những thứ này ư?
Vài phút sau, khuôn mặt xinh đẹp của cô lạnh lùng, gửi hình ảnh một đống đồ cổ chạm khắc bằng ngọc mà cô đã sưu tầm từ trước qua.
[Gần đây tôi thích cái này. Cười.jpg]
Sở thích đốt tiền.
Một món bất kỳ trong số này đều có thể mua được một đống trang sức kim cương rồi.