Kiêu Ngạo Nằm Trong Lòng Bàn Tay Em

Chương 13: Công khai chủ quyền

Nàng trong tay kiêu

Chương: Biểu thị công khai chủ quyền

Tác giả: Ngư Viết Viết

Người hướng dẫn nói vài câu lời khách sáo rồi rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người Tần Thiền cùng Cố Nhượng.

Một mảnh trầm mặc.

Tần Thiền nhìn đôi đồng tử đen láy và đôi môi đanh món chặt của Cố Nhượng, bộ dáng kháng cự mà xa cách ngàn dặm

Cô nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi nghĩ chúng ta không cần giới thiệu với nhau nữa, Cố đồng học.”

Cố Nhượng nhìn cô cười, rũ xuống mi mắt, giọng điệu tựa hồ mang theo chút tự giễu: “Tần tiểu thư thật có bản lĩnh.”

Tần Thiền chỉ xem như hắn đang khen mình, thản nhiên trả lời: “Cảm ơn.”

Cố Nhượng lại ngẩng đầu, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại: “Tần tiểu thư yêu cầu tôi phụ trách công việc gì?” Ngữ khí cũng đã hoàn toàn khôi phục dáng vẻ khi đang xử lý công việc.

Tần Thiền đem đống tư liệu đay cộp trên bàn cầm lên, đưa cho Cố Nhượng: "Đây là một số ý tưởng của tôi về các chức năng của thư viện trực tuyến, tất cả sách và tài liệu. Cậu chỉ cần phát triển một chương trình ứng dụng dùng để kiểm tra và tìm kiếm .

Cố Nhượng tiếp nhận tư liệu liền đi ra ngoài.

“Từ từ đã,” Tần Thiền lại lần nữa ngăn cản hắn, gõ nhẹ nhàng lên bàn làm việc: "Tôi sẽ theo dõi toàn bộ quá trình của dự án lần này, vì vậy tôi đã nhờ người hướng dẫn chuyển tất cả những thứ cậu cần sang phòng bên cạnh.”

Cố Nhượng khẽ nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiền sau đó hơi giật mình.

Cách cô ấy nhìn hắn đã biểu thị rất rõ ràng, không chút che giấu — mục tiêu của cô ấy hắn…

Mà hắn căn bản không có tư cách để từ chối.

Cố Nhượng cuối cùng cũng bước sang một bên mà không nói lời nào.

Tần Thiền nhìn hắn, không khỏi khẽ hít hà, mùi bạc hà dần dần tràn ngập căn phòng, trước sau chưa bao giờ biến mất: “Còn mất bao lâu nữa?”

Lúc này Cố Nhượng đang lật xem tư liệu, nghe vậy nhàn nhạt nói: “Mười lăm này.”

Tần Thiền nhướng mày.

Người hướng dẫn đã nói trước rằng nếu mọi việc suôn sẻ, dự án có thể hoàn thành trong một tháng, và sau đó sẽ đến lúc quảng bá nó tại buổi lễ quyên góp, nhưng hiện tại nó đã bị Cố Nhượng giảm một nửa.

Bất quá, Tần Thiền nhìn đáy mắt Cố Nhượng đang hiện nên băng tuyết lạnh lẽo, chắc là hắn không muốn ở chỗ này làm việc, đặc biệt là cùng với cô.

Cười cười, Tần Thiền không nói gì thêm, chỉ bước sang một bên, bắt đầu xử lý bưu kiện trong tay, gửi tài liệu đã sửa sang mấy ngày qua đến công ty, chờ bên kia ký tên.

Xong việc, Tần Thiền mới nhận ra đã gần trưa.

Ánh mắt bất giác liền rơi xuống trên người Cố Nhượng cách đó không xa, cô lười biếng, chống cằm nhìn hắn.

Khi Cố Nhượng nghiêm túc làm việc, có vẻ thờ ơ hơn thường ngày, như thể anh đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cách ly với mọi thứ bên ngoài..

Bàn tay đang lật xem tư liệu cũng rất đẹp.

Ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay phản chiếu ánh sáng ảm đạm bên ngoài cửa sổ, phảng phất trong suốt, có khớp xương rõ ràng, mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay rất rõ ràng.

Chỉ là sắc mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng đôi môi lại dị thường đỏ bừng, mang theo một vẻ đẹp bệnh hoạn.

Tần Thiền trầm tư một hồi, có lẽ tối hôm qua Cố Nhượng đã rơi đi trong cơn mưa.

Cô đứng dậy và đi chầm chậm về phía cửa.

Khi quay lại, Tần Chân mới tới gần văn phòng đã nghe thấy bên trong truyền ra vài tiếng ho khụ khụ.

Cô mở cửa, tiếng ho khan thanh lập tức dừng lại.

Tần Thiền hừ nhẹ, đặt lọ thuốc cảm còn bốc hơi nghi ngút vào tay Cố Nhượng.

Cố Nhượng dừng một chút, sau đó khàn giọng từ chối: “Cảm ơn, không…”

“Mười chín khối tám.” ngắt lời Cố Nhượng, đặt cả hộp thuốc cảm vào tay hắn, nhìn đồng hồ lại nói: “Hiện tại vẫn đang trong thời gian làm việc, việc công xử theo phép công.”

Cố Nhượng dừng lại lời muốn nói trong miệng, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Tần Thiền dù bận vẫn ung dung đứng bên cạnh, để mặc cho hắn nhìn cô, bộ dạng uể oải, lười biếng.

Cố Nhượng thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm thuốc đã được pha trong nước.

Nụ cười trên môi Tần Thiền sâu hơn, cô thuận miệng hỏi: “Câu thích ăn cái gì, tôi có thể an bài giúp.”

Cố Nhượng nhíu mày, vừa lúc chuông bên ngoài vang lên, đã mười một giờ rưỡi.

Cố Nhượng đứng lên, nghiêm túc mà nhìn Tần Thiền nói: “Tần tiểu thư, không cần đâu.” hắn chậm rãi đem tư liệu sửa sang, cầm trong tay: "Mấy ngày nữa tôi có tiết học vào buổi sáng. Cảm ơn ly thuốc cô đã pha."

Tần Thiền nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn biến mất vào trong văn phòng, hương thơm bạc bà lành lạnh như có như không đó cũng tiêu tán đi rất nhiều.

Nhún vai, giây tiếp theo, Tần Thiền đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền mở phần tài liệu còn lại đã đọc ra, bên dưới có một tờ hai mươi tệ ngay ngắn.

Thật đúng là…… Không lỗ không nợ a…

Tần Thiền cầm tờ tiền vỗ nhẹ hai cái, nhớ tới vài chiêu đuổi người mà Phùng Thiến nói, có lẽ cô nên thử xem sao?

Ngày hôm sau, thời tiết có chút âm u, sáng sớm có vài hạt mưa lất phất, một lúc sau thì tạnh.

Tần Thiền nhìn những học sinh tranh thủ thời gian đến lớp bên hồ Ngũ Minh, khuôn viên trường lại bừng lên sức sống.

Mang theo chiếc túi giấy tinh xảo, cô chậm rãi bước vào tòa nhà giảng dạy.

Thỉnh thoảng có người nhìn cô, cô mặc một chiếc váy màu be, khoác hờ hững chiếc áo len, mái tóc dài buông xõa sau lưng, trang điểm đơn giản, cô có một vẻ đẹp nằm giữa giai đoạn thiếu nữ và người phụ nữ trưởng thành.