Nhắc tới tắm rửa, Tô Hạnh vuốt vuốt bả vai, phía sau lưng chảy nhiều chảy mồ hôi rồi lại được hong khô, như thế lập lại nhiều lần, lúc đầu không để ý, nhắc đến liền cảm giác sền sệt sau lưng, rất khó chịu.
"Em vừa kiểm tra xung quanh, thực phẩm dự trữ đủ chúng ăn trong một năm, có nhà tắm phòng bếp, nói chúng khá đầy đủ, không ngờ ở đây giấu công trình hiện đại như vậy."
Mà hiển nhiên chỗ này xây đã một khoảng thời gian, công viên nhiều người qua lại, vậy mà không ai biết.
Tận Thế đến, những cái không thể tưởng tượng các cô đều gặp qua, đến cùng còn cài gì các cô không biết nữa.
"Chỗ này khá giống phòng thí nghiệm và chỗ tránh nạn, thuộc về..." Ôn Như Yểu quét mắt nhìn logo trên máy tính, rồi nhìn logo trên hộp đen điện thoại, cả hai đều giống nhau.
"Có lẽ thuộc về Huyền Vũ khoa học kỹ thuật."
Tô Hạnh gật đầu nói: "Thứ này là vị kia... bằng hữu đưa sao?? Em nhớ chị nói rằng cô ta người của chính phủ."
Xém tý nói là thanh mai trúc mã, may mắn vẫn sửa lời được.
Ôn Như Yểu trầm mặt, đôi môi tái nhợt nhếch lên nói: "Có khả năng chính phủ đã hợp tác với công ty, trong tình huống này không phải không có khả năng."
"Tình huống đã phát triển đến tình trạng này, không còn cách để vãn hồi." Ôn Như Yểu nói xong, di chuyển con chuột, tiếp tục kiểm tra máy tính, lại nói: "Có lẽ máy tính sẽ cho chúng ta biết thêm nhiều thông tin hơn."
Tô Hạnh nhìn gương mặt kia tái nhợt chuyên chú nhìn máy tính.
Có đôi khi cô thật sự không hiểu rõ đối phương, có lúc lạnh nhạt có lúc ôn nhu, mỗi lần giải quyết tình huống rất bình tĩnh và lý trí, nhưng cô rất tin tưởng, vô điều kiện nghe theo sự sắp xếp an bài của đối phương.
Dù sao đối phương là nữ chính, để nữ chính giải quyết tất cả, cô chỉ cần đảm đương làm cá mặn* là tốt.
*Cá mặn: được dùng chỉ những người lười biếng đến mức không muốn di chuyển, không có ước mơ hay đam mê gì, nói ngắn gọn là ăn nằm chờ chết.
【Ai da... Cô là cẩu của nữ chính, còn mơ tưởng lười biếng mà sống.】
【Không tích cực, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết!!】
Sau vài ngày Hệ thống không lên tiếng, Tô Hạnh sắp quên mất nó, lần nữa xuất quỷ nhập thần, trong đầu cô lải nhải.
Tô Hạnh nhìn về phía Ôn Như Yểu, ánh mắt dần dần phức tạp, nhớ mang máng Hệ thống đã từng nói cái gì mà công một công hai, có nhắc đây là Bách hợp tiểu thuyết.
Cô thật sự rất khó có thể tiêu hoá, nghĩ lại, cũng đúng Ôn Như Yểu rất giống loại hình được yêu thích trong tiểu thuyết Bách hợp-ngự tỷ. Nhưng nghĩ đến người này vẻ mặt lạnh nhạt lại có một công, hai công,... còn là thụ.
Nghĩ đến đây khoé môi Tô Hạnh giựt giựt. Ý thức bản thân đang suy nghĩ bậy bạ, đối tượng là nữ nhân ngày ngày ở cùng, gương mặt nhất thời nóng lên, cuống quít chuyển dời ánh mắt.
Ôn Như Yểu phát giác ánh mắt Tô Hạnh, ngẩn đầu nhìn, bắt gặp ngay ánh mắt xoay chuyển gương mặt đỏ bừng.
Lông mày nhỏ Ôn Như Yểu nhíu lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tô Hạnh. Đối phương ngũ quan hài hoà, mặt mày thâm thúy, chỉ nhìn một lần đã khiến người ta không quên được gương mặt xinh đẹp này, dáng người càng thêm có tính công kích.
Ôn Như Yểu thường xem tạp chí, đúng là không thua gì các người mẫu chân dài, cô rất ít khi để ý ai, nhưng ở công ty vừa nhìn ký ức khắc sâu. Dáng người rất thích hợp gu thẩm mĩ của cô, chỉ là khi gọi đến phòng làm việc, cả hai nói chuyện, dáng người đẹp nhưng bộ não không tốt lắm??
Về sau trời xui đất khiến buộc cả hai cùng một chỗ, tiếp xúc nhiều ngày, đối với tính cách và phẩm hạnh biết nhiều hơn, xác thật Tô Hạnh có chút đần độn, cùng gương mặt đào hoa và ánh mắt sáng ngời, có chút tương phản.
Ôn Như Yểu khoé môi nhếch lên, bị nhìn như thế Tô Hạnh lắc lắc cổ, gương mặt phiếm hồng cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn chằm chằm máy tính, bộ dạng giả vờ không có chuyện gì, khiến người khác có chút buồn cười.
Đang ở dưới lòng đất, tương đối an toàn, thần kinh căng cứng nhiều ngày, rốt cuộc thả lỏng, nên Ôn Như Yểu nhìn Tô Hạnh có chút lâu, nhìn đến cơ bắp, ánh mắt liền bị hấp dẫn.
Theo xu hướng tính dục, cơ thể Tô Hạnh rất hợp loại hình cô thích, vừa mềm mại đường nét căng đầy cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là... Ôn Như Yểu nhìn cơ bắp Tô Hạnh trầm tư, qua nhiều ngày cơ bắp đối phương biến hoá không khỏi quá lớn.
Chẳng lẽ trong nhà cô ăn quá nhiều thức ăn hay là...
Ôn Như Yểu không phải người ngu, cơ thể Tô Hạnh biến hoá bất thường, đương nhiên phát hiện.
"Em..."
"Chị..."
Bụng kêu lên, trong không gian yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Ngay sau đó âm thanh ghế ma sát đồng thời vang lên, tựa hồ muốn đem âm thanh lúng túng che đậy.
"Em thấy phòng chứa đồ có rất nhiều thực phẩm, phòng tắm có nước nóng, bôn ba đã một ngày, cần nghỉ ngơi một chút." Tô Hạnh âm thanh chững chạc đàng hoàng nói.
"Tốt, em tắm trước, một lát chị ra."
Nhìn Tô Hạnh cứng đờ rời khỏi, khoé môi Ôn Như Yểu nhếch lên, sau đó che bụng, lông mày nhỏ nhíu lại, ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, tiếp tục đọc nhật ký.
Gần hai ngày cô không ăn uống gì nhiều, cơ thể cũng cảm thấy đói, nhưng cô biết khát vọng này không phải đối với thức ăn bình thường, mà là...
Ôn Như Yểu sắc mặt trầm xuống, rõ ràng phát hiện cơ thể biến hoá thất thường, hi vọng trong máy tính sẽ tìm một chút tin tức hữu dụng.
...
Tô Hạnh thật sự vừa đói vừa mệt, mồ hôi thấm đẫm trên áo, dạ dày trống trơn, quá đói không để ý đến vấn đề lúng túng vừa nảy.
Lấp đầy bụng xong, cô liền vào phòng tắm. Có dầu gội có nước nóng, hơi nóng từ sàn bốc lên, Tô Hạnh thoải mái thở một hơi.
Không biết bao lâu cô mới thoải mái tắm như vậy, ở nhà Ôn Như Yểu tiết kiệm nước nên chỉ lau sơ sơ, nơi đó không tính an toàn tuyệt đối, tâm trạng luôn nơm nớp lo sợ, vội vội vàng vàng tắm, không giống như ở đây.
Dưới lòng đất bốn vách đều là kim loại kiên cố, trừ phi các cô ra khỏi đây, nơi này tuyệt đối an toàn.
Tô Hạnh ngẩn đầu nhìn lỗ thông phía trên, ngoài trừ thang máy có lẽ đây lỗ thứ hai thông với mặt đất, không gian bịch kín vẫn cần dưỡng khí, nếu không hai cô vừa vào đã chết ngạt rồi.
Nơi này không biết thiết kế như thế nào, lỗ thông nhỏ này hẳn không có vấn đề đi.
Tô Hạnh ngon lành tắm nước nóng xong, quần áo nơi này đóng gói chân không, vải mỏng, vẫn rất vừa người, cô mặc vào liền đi ra ngoài.
Tô Hạnh và Ôn Như Yểu liều mạng chạy trốn trên người chỉ còn một bộ quần áo, may mắn nơi này dự trữ quần áo. Ở góc độ nào đó, cảm giác xây dựng nơi này để chuẩn bị cho Tận Thế.
Ôn Như Yểu vẫn còn trong phòng thí nghiệm, Tô Hạnh không làm phiền đối phương.
Nơi này có phòng bếp, tối nay liền chuẩn bị chút đồ nóng, vào phòng dự trữ thực phẩm lấy ra hai hộp lẩu thịt bò, rất tiếc nơi này không có gạo, cố gắng tìm qua lại, vẫn tìm được hộp cơm ăn liền, tiện tay lấy hai bọc súp.
Mặc dù không có gia vị, nhưng ở Tận Thế còn mạng để ăn là rất quý rồi.
Chuẩn bị tất cả đồ ăn trên bàn, lại đi tìm Ôn Như Yểu.
【Liếʍ giá trị +1.】
Khoé môi Tô Hạnh không nhịn được nhếch lên, vì bản thân đói nên chuẩn bị chút đồ ăn, tiện tay chuẩn bị giùm Ôn Như Yểu, với lại ở đây có hai người sống, đổi lại người khác cô cũng chuẩn bị.
Nói liếʍ chính là liếʍ đi, dù sao cũng không thua thiệt.
"Em qua đây xem cái này." Giọng nói nghiêm túc của Ôn Như Yểu vang lên.
Tô Hạnh đang tìm đối phương, đột nhiên nghe tiếng gọi mình, liền tăng nhanh bước chân.
Có vẻ Ôn Như Yểu đã làm quen với máy tính xong, thao tác nhanh dứt khoát, nháy mắt hiện lên từng dãy video, hình ảnh rất quen thuộc.
Tô Hạnh to mắt nhìn, đây là hình ảnh bên ngoài công viên, là camera giám sát. Có chút kỳ lạ đang là ban đêm, tại sao hình ảnh lại như ban ngày.
Cô nghi ngờ nhìn đồng hồ treo tường, ở trong không gian kín rất dễ hỗn loạn thời gian, xác nhận không nhớ lầm, đang là ban đêm.
Không lẽ đồng hồ sai, mà cũng không đúng các cô lúc tiến vào lô cốt là buổi chiều.
Ôn Như Yểu ấn nút nào đó, màn hình đột nhiên tối sầm, vài camera mơ hồ thấy ánh trăng phía xa xa.
"Điện lực ở Thành phố S đã cắt đứt, camera này có thể nhìn thấy ban đêm." Ôn Như Yểu nói xong, lại hoán đổi hình ảnh.
Tô Hạnh bừng tỉnh, lại chú ý đến một góc camera có vài thân ảnh đang di chuyển. Khoảng cách khá xa công viên, rất gần ngã tư, trên đường cái khoảng năm người đang khom lưng cẩn thận chậm rãi đi đến cửa hàng.
Có thể thấy camera này rất tiên tiến, dù ở ban đêm hình ảnh phát ra như ban ngày, cảm xúc trên gương mặt mỗi người đều thấy được.
Hoảng sợ, đói, gương mặt hốc hác, dính vết bẩn, để sống sót năm người này đã trãi qua rất khó khăn.
Càng nhìn kỹ, Tô Hạnh thấy có hai người nhìn quen mặt, là nam nhân mặt sẹo và nam nhân gầy gò.
"Xem ra gần đây có một nhóm người sống sót." Ôn Như Yểu nói, nhìn chằm chằm máy tính, tựa hồ bên trong cửa hàng có người mở cửa cho bọn họ vào.