Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 28: Kiến Quân Đội

Ôn Như Yểu cắn chặt hàm răng, lông mày nhỏ cau lại, trán trắng nõn chảy ra mồ hôi, từng hạt lăn dài xuống má, cơ thể nhúc nhích muốn tỉnh.

"Ôn Như Yểu??" Thử gọi tên, đối phương không đáp lại. Tô Hạnh đưa tai sát vào, ý muốn nghe đối phương nói gì.

Nói thật, hai mươi mấy năm qua đối với quan hệ bằng hữu, chưa làm hành động thân mật và "hầu hạ" chu đáo như vậy.

Vận mệnh đã định, buộc cô và Ổn Như Yểu với nhau. Cũng tại Hệ thống vô lương tâm kia.

Tô Hạnh thở dài tìm kiếm đồ, không thấy khăn giấy. Nhớ đến hôm qua Ôn Như Yểu có dùng khăn giấy, hình như lấy từ bên hông, liền đưa tay tìm kiếm, thành công lấy ra khăn giấy, giúp đối phương lau mồ hôi.

Bên ngoài vẫn truyền đến tiếng đinh tai nhứt óc, mà từ khi tiến vào trong thùng, lúc nào cũng nghe, Tô Hạnh đã quen. Huống chi nơi này là chỗ duy nhất Quân đội trấn giữ ở Thành phố S, khá an toàn.

Tiếng súng rất gần chỗ các cô, mà lần này diễn ra khá lâu, khiến Tô Hạnh bất an.

Ôn Như Yểu vẫn còn nhỏ giọng thì thào, rất khó phân biệt đang nói gì, Tô Hạnh cố gắng lắng nghe kỹ, đưa tay nâng đối phương dậy, tay để phía dưới, đầu ngón tay đột nhiên tê rần rần, cô giật mình rút về.

Trông thấy một con kiến nho nhỏ bò trên mu bàn tay, đang theo cổ tay bò lên trên. Tô Hạnh chân mày nhướng lên, một sinh vật nhỏ bé muốn tìm chết sao, cô phất phất tay, vứt con kiến nhỏ ra.

Bây giờ nhìn thấy kiến, Tô Hạnh đột nhiên nhớ đến đã lâu không thấy nó, ở xã hội hiện đại sống rất vội vàng, suốt ngày vùi đầu làm việc kiếm tiền, đa phần thấy muỗi và gián, ấn tượng về kiến hình như lúc nhỏ thấy bọn nó quay quanh mảnh vụn bánh.

Các đô thị từ từ mọc lên, diện tích đất hoang gần như không có, thời tiết càng ngày càng nóng côn trùng nhỏ càng khó sống.

Thùng đựng hàng trãi qua cải tạo, không khí lọt vào, một số con kiến thông qua lỗ thông gió đi vào.

Mà con kiến này rất bình thường, không giống Động vật biến dị thân hình to lớn. Nên không phải bất cứ động vật nào cũng biến dị.

Nhưng sao cô thấy con kiến này khác với kiến lúc nhỏ thấy?? Không lẽ là loài kiến khác??

Tô Hạnh nhìn vết thương kiến cắn, một điểm đỏ, có thể nhìn thấy hai dấu kẹp nhỏ, cảm giác vừa đau vừa nhột truyền đến não. Kiến bình thường cắn đều đến tình trạng này??

"Có địch ý, đói..."

Tô Hạnh đang nhìn vết kiến cắn, một bàn tay trắng nõn khác che đi vết thương, tiếp xúc da thịt lãnh lẽo, cảm giác nóng rát cũng giảm theo.

Cô liếc nhìn qua, không biết Ôn Như Yểu đã tỉnh lúc nào, dựa vào người cô, mở mắt nhìn chằm chằm vết kiến cắn.

"Hả??"

Ôn Như Yểu nói quá nhỏ, cô không nghe thấy, nhưng... khoảng cách hai người có phải quá gần hay không??

Tô Hạnh mất tự nhiên đem cánh tay thả xuống, vừa rồi đem kiến quăng đi, vô thức ôm Ôn Như Yểu vào lòng, thế là hiện tại biến thành đối phương ngồi trên đùi, cả người dựa vào ngực cô.

Cảm giác thân thể ấm áp của Ôn Như Yểu dán vào, da thịt dưới lớp quần áo cọ cọ nhau, cảm giác tê dại truyền đến đại não, gương mặt Tô Hạnh nháy mắt nóng lên. Cô thích phụ nữ, với lại hai mấy năm qua chưa tiếp xúc với ai gần như vậy, cảm giác ngượng ngùng vẫn phải có.

"Không biết vì sao, có một số tin tức truyền vào não, có chút kỳ quái." Ôn Như Yểu ôm đầu, sắc mặt thống khổ nói tiếp: "Tổ của Ong vàng bị phá, là bọn chúng công kích, cướp tất cả ấu trùng."

"Bọn chúng??"Tô Hạnh nhíu mày, mặc dù Ôn Như Yểu nói không đầu không đuôi, nhớ đến lúc trước đối phương có nói một câu khó hiểu hơn.

"Là thứ gì tới??"

"Ủa!! nhìn tiểu gia hoả này xem, nếu không phải Thành phố S chưa từng bị Kiến quân đội xâm lấn, tôi còn tưởng nó từ rừng rậm ra."

Nam nhân gầy gò bỗng nhiên mở miệng, dùng ngón tay bóp bóp con kiến, kiến nằm bất động, anh ta nhìn chằm chằm nó cảm thấy kỳ quái.

Thanh âm nam nhân gầy gò nghe rất kỳ lạ, quá mức trung tính, nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Tô Hạnh liếc nhìn kiến trên tay nam nhân gầy gò, Kiến quân đội sao??

Từng nghe trên TV nói qua, loại kiến này chủ yếu sống trong Rừng nhiệt đới, di chuyển theo bầy đàn với số lượng rất lớn, tuy cơ thể nhỏ nhưng bọn chúng lợi dụng số lượng áp đảo kẻ địch, chuyên săn gϊếŧ con mồi to lớn, những nơi chúng đi qua càn quét không còn thứ gì. Nói chung chúng rất nguy hiểm.

"Kiến quân đội sống theo bầy đàn, thích ăn nhất là ấu trùng, nếu quả thật như cô ấy nói, bên ngoài có thứ gì tới, khả năng cao là Kiến quân đội."

Nam nhân gầy gò quăng kiến trên tay đi, cười cười nhìn Ôn Như Yểu nói: "Khả năng cao ngày mai chỗ này chống đỡ không nổi."

Tô Hạnh kinh ngạc, nam nhân này tự tin đoán tình hình, quả thật khá logic. Không biết có đúng hay không thôi.

"Cái... Cái gì!!! Mày nói rõ ràng một chút, nếu đúng như vậy, chúng ta sẽ chết ở đây sao!!" Đàn em nam nhân mặt sẹo có chút sợ Tô Hạnh nên không dám làm càng, nghe đến chỗ này sắp không trụ nổi, liền lên tiếng.

Nam nhân gầy gò không phản ứng tên kia, ánh mắt quét qua hai người Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, mỉm cười nói: "Hai cô rất thú vị."

"Này!!! Tao nói mày không nghe sao!!" Đàn em rất tức giận, lại không dám lớn tiếng. Mà nam nhân gầy gò luôn yếu ớt nằm một góc, bây giờ không phản ứng anh ta, trong lòng rất bất mãn.

Nhìn đến Đại ca mặt sẹo vẫn hôn mê bất tỉnh, nhìn đến đám người kia không phải dạng dễ ức ép, ôm cục tức, không lên tiếng nữa.

Lời nói nam nhân gầy gò chưa chắc đúng, không để ý anh ta. Tô Hạnh quay sang hỏi Ôn Như Yểu: "Chị vì sao hôn mê rất sâu, tỉnh lại liền..." Nói rất khó hiểu.

Cũng không thể nói như vậy, dừng một chút Tô Hạnh hỏi: "Thân thể còn khó chịu không?? Hay là chúng ta rời khỏi nơi này."

Ôn Như Yểu quan sát xung quanh, gương mặt thường ngày lạnh nhạt hiện lên tia bất lực, cười khổ nói: "Rời đi?? Hiện tại là ban đêm, thị lực con người làm sao bằng đám Quái vật kia. Hiện tại ở trong thùng, ngược lại khá an toàn."

Sau khi Ôn Như Yểu nói xong, tiếng súng bên ngoài im bặt, tất cả âm thanh đột nhiên dừng lại, khoảng nửa phút sau, trên đỉnh thùng truyền đến âm thanh.

"Lộp... bộp..." Như hạt mưa rơi xuống.