Bên ngoài truyền đến tiếng đại bác bắn, tiếng súng, xe tăng di chuyển, mặt đất cũng run run theo. Bên trong người một tiếng ta một tiếng, còn có tiếng cãi lộn.
Đầu óc Tô Hạnh vừa nhứt vừa ong ong. Cô để Ôn Như Yểu xuống đất, để chị ấy dựa vào người mình.
Ôn Như Yểu khẽ nhúc nhích, lung lay sắp ngã, đôi mắt nhỏ dài hơi mở ra, giữa chân mày nhăn lại, ánh mắt bình thường lạnh nhạt hiện tại ngơ ngác mờ mịt nhìn xung quanh.
Tô Hạnh nhìn chằm chằm, cũng dễ thương quá nhỉ.
"Nơi này là đâu??" Ôn Như Yểu khàn khàn hỏi.
"Sân vận động, chúng ta an toàn rồi."
Tô Hạnh nhẹ nhàng đỡ lấy eo Ôn Như Yểu, trái tim không biết vì sao mềm mại hẳn lên, nhìn sắc mặt Ôn Như trắng bệch, nhíu mày nói: "Em thấy chị vừa bị thương, nơi này có bác sĩ, chúng ta qua đấy xem được không??"
Mới vừa rồi lật xe, Tô Hạnh không cảm giác gì, nhưng Ôn Như Yểu từ đầu cơ thể đã yếu, cả đường đi tập trung lái xe, tinh thần hao tổn, bây giờ còn tai nạn.
Lại nhìn mu bàn tay vết thương, Tô Hạnh lông mày càng nhíu chặt.
Tất cả người từ bên ngoài vào chỉ xếp một hàng, đi vào một căn phòng, khi ra lại chia thành hai hàng, một hướng đi sâu vào trong Sân vận động, một hướng ngược lại.
"Nhường đường, nhường đường!!!"
Cánh tay Tô Hạnh bị đυ.ng, là một binh lính bị thương được mang vào trong, trong góc là các cán cứu thương, một vài y tá chịu trách nhiệm xử lý.
"Vũ khí sinh học có tác dụng rồi sao??"
"Quái vật ong đã phân tán, tạm thời an toàn, một phần nhỏ ở Sân vận động, đã xử lý toàn bộ."
Trong một đội ngũ, nam nhân bước ra, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xung quanh, có lẽ là lãnh đạo cấp cao, anh ta nói: "Số lượng người sống sót vào đây là bao nhiêu??"
"Người chưa chuyển đi, đại khái hai ngàn người."
"Tiểu đội cứu viện dự bị đâu??"
"Một số người không về được, còn Từ tiến sĩ chưa tìm thấy."
Nam nhân nhíu mày, trầm giọng nói: "Chi viện tới chưa??"
Người bên cạnh sắc mặt trầm xuống nói: "Trực thăng từ Thành phố A chi viện, giữa đường bị Quái vật tấn công, tổn thất phân nửa. Căn cứ gửi tin tức, tình hình Thành phố A không tốt, nhiều chỗ đã mất liên lạc."
Nam nhân nói: "Chuẩn bị phương án xấu nhất, cố gắng bảo toàn lực lượng, tiếp tục nhận người sống sót."
Nam nhân liếc nhìn đội ngũ, sắc bén nói: "Chúng ta hiện tại quân lực không nhiều, trong quân đội không thể phát sinh tình huống như lúc trước."
"Tuân lệnh."
...
Một lúc sau, Ôn Như Yểu chậm rãi cảm nhận mu bàn tay chuyền đến cảm giác nóng rát, có chút khó chịu.
Tô Hạnh lo lắng âm thầm quan sát Ôn Như Yểu, thấy đối phương sắc mặt càng kém, liền hỏi: "Tay chị..."
"Con ong kia phá cửa kính xong vào, đưa tay cản, vô tình chạm vào." Ôn Như Yểu vẫn thanh lãnh nói, trong rất bình thản.
Tô Hạnh thấy đối phương bình tĩnh, không quan tâm bản thân, còn cô lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Ở chung cư nam nhân kia chỉ bị chích một cái, liền biến dị thành muỗi, kết quả bổ tan xác.
Đối với người bình thường chết tỷ lệ chết rất cao, còn Ôn Như Yểu có hào quang nữ chính, khả năng sống rất cao!!
【Nếu Hệ thống còn trên thân nữ chính, chắc chắn cô ấy còn sống. Hiện tại bị cô nhặt, cô ấy thêm 50% tỷ lệ gặp nạn, bị nhiễm giảm thêm 30%, cho nên còn 20% sống sót, mà nó chưa nói lên đều gì, có khi sống lại biến thành ong. Vì vậy chỉ còn lại chưa đến 10% sống sót.】
Tỷ lệ sống của Ôn Như Yểu quá thấp, như trúng số vậy. Nếu Ôn Như Yểu chết, cô cũng đi theo luôn!!!
【Chất độc còn chưa khuếch tán trong máu, cô mau giúp nữ chính hút ra đi, chậm là không kịp bây giờ!!!】
Hút??? Giống như mấy bộ phim cổ trang hút độc rắn cắn!!
【Đúng vậy!!!】
Nam chính hút độc nữ chính, không có việc gì là đúng rồi. Còn cô là nhân vật phụ, hút một phát mất mạng luôn thì sao??
【Hút độc cho nữ chính, cô sẽ không sao.】
Cảm giác Hệ thống luôn xem thường cô, tùy thời cũng có khả năng bán đứng cô.
"Balo chúng ta đâu??" Ôn Như Yểu muốn xử lý vết thương, nhìn xung quanh hai người trống trơn.
Tô Hạnh nhớ đến chỉ cõng mỗi Ôn Như Yểu, túi đã để lại trên xe, xấu hổ nói: "Để trên xe rồi."
Cũng may ở chân, hong, sau lưng, Tô Hạnh vẫn mang theo một vài thứ trọng yếu, súng vẫn quắn đặt trên đùi.
"Không sao, vật phẩm cũng không bao nhiêu." Ôn Như Yểu lấy ra một cây ngoáy tai, chuẩn bị xử lý vết thương.
"Chờ một chút." Tô Hạnh đưa tay ngăn cản, cắn môi nói: "Vết thương không thể xử lý như vậy."
Ôn Như Yểu gương mặt lạnh lẽo thoáng trầm xuống, nói: "Cho nên, cây súng kia tạm thời để chỗ chị."
Tô Hạnh khó hiểu ngẩn đầu nhìn Ôn Như Yểu.
"Chị cảm thấy thân thể không ổn, thì..." Ôn Như Yểu gương mặt hiện lên tia mệt mỏi thoáng qua, gương mặt lạnh lùng nói: "Chị sẽ tự gϊếŧ mình."
Tô Hạnh tim đạp mạnh, cô thật lòng quan tâm Ôn Như Yểu. Nhưng vấn đề không phải chị muốn chết là xong, chị còn kéo theo em nữa kìa.
Thế là cô hít sâu một hơi, kiên định nhìn ánh mắt đối phương nói: "Chị chắc chắn không có việc gì."
Nhìn gương mặt nghiêm túc kia, Ôn Như Yểu ngẩn người, lòng dâng lên cảm xúc khác thường.
"Em... Em chỉ muốn giúp chị, không tiện giải thích nhiều, hi vọng chị sẽ chấp nhận... Giống như hút độc rắn giống nhau, chỉ cần hút... hút ra là xong."
Tô Hạnh ấp úp lộn xộn nói, Ôn Như Yểu nhíu mày, sau đó thấy Tô Hạnh nắm tay bị thương, rồi cúi đầu.
Ôn Như Yểu kinh ngạc, cảm giác mềm mại áp vào tay, nhẹ nhàng dùng sức mυ'ŧ, sau đó một vật ấm áp ướŧ áŧ lướt qua tay, chỉ trong nháy mắt cô lại cảm thấy rất rõ ràng.
Gương mặt Ôn Như Yểu đỏ lên, tay còn lại nắm chặt, tay bị mυ'ŧ nhúc nhích muốn thu về, tay Tô Hạnh nắm chặt, cô vô lực buông xuống, tùy ý người kia làm, rũ mi nhìn Tô Hạnh, khó có thể tả tâm tình cô hiện tại.
Tô Hạnh tâm lý hiện tại cũng rất phức tạp, vết thương Ôn Như Yểu tuy nhỏ mà dài, hút chỗ này rồi đến chỗ khác.
Cô lần đầu tiên làm việc này, thật sự rất không tình nguyện, đại não trống rỗng.
Rốt cuộc hút xong, Tô Hạnh ngẩn đầu chạm phải ánh mắt Ôn Như Yểu, khuôn mặt cô nóng bừng.
"Em..." Muốn giải thích lại không biết nói cái gì.
Ôn Như Yểu nhìn đối phương quẫn bách, khoé môi nhếch lên, rồi biến mất ngay lập tức, bình tĩnh lấy khăn giấy đưa đến Tô Hạnh.
Tô Hạnh lập tức hiểu, vội vàng nhận khăn lau khoé miệng, nhổ ra một ngụm huyết.
"Cảm ơn em, vết thương đã không còn nóng." Ôn Như Yểu cử động mu bàn tay.
"Không có gì." Tô Hạnh lắc đầu, thấy đối phương không quá để ý vấn đề vừa rồi, Tô Hạnh thở phào, che đi sự lúng túng, ánh mắt nhìn về hướng khác.
【Liếʍ giá trị +2. Chúc mừng Ký chủ thành công cứu nữ chính lúc nguy hiểm, có một cơ hội cộng điểm thuộc tình, mời Ký chủ chọn.】
Tô Hạnh hi sinh lớn như vậy, Hệ thống vô lương tâm xem như vẫn còn tốt, tạm thời vẫn cộng vào điểm Lực lượng.
Cảm giác tay áo đột nhiên chặt hơn, Tô Hạnh đen mặt. Nếu thoát khỏi nguy hiểm, đến nơi an toàn, cô nhất định hít đất 500 cái.
...
Đợi rất lâu, đã tới lượt Tô Hạnh và Ôn Như Yểu, bên ngoài có binh lính mang vũ khí canh gác, hai cô bước vào phòng.
Bên trong ba binh lính đang kiểm tra cơ thể từng người.
"Giơ tay, xoay hai vòng."
Tới lượt nam nhân khoảng 50 tuổi, anh ta đứng tại chỗ xoay vòng, đột nhiên cong lưng ôm lấy bụng.
"Cởϊ áσ ra." Binh lính nhíu mày nói.
"Tôi không có bị thương, bệnh cũ, dạ dày đau." Nam nhân hoảng hốt nói.
"Có bệnh hay bị thương, cởϊ áσ ra là biết. Nhanh lên!!!" Binh lính cứng rắn nói.
"Tôi nói là sự thật!!" Nam nhân kia ôm lấy áo, nhất quyết không chịu cởi, giọng điệu khẩn cầu.
Rất khả nghi, binh lính liếc nhìn nhau, dùng vũ lực đè anh ta trên đất.
"Tao không bị thương!!!" Nam nhân giãy giụa, từ bên trong áo chảy ra vệt máu.
Binh lính xốc áo lên, ngay bụng thịt máu be bét.
"Dẫn anh ta rời đi nơi này."
Nam nhân bị cưỡng chế kéo ra khỏi nơi này.
"Tao không cẩn thận bị cắn một phát, chúng mày không thể vứt bỏ tao!!! Đồ khốn!!! Tao là người đấy!!"
Anh ta bị lôi khỏi căn phòng, tiếng chửi bới càng ngày càng xa, đến khi biến mất. Sắc mặt người trong đây xếp hàng bắt đầu căng thẳng.
Tô Hạnh lo lắng nhìn Ôn Như Yểu, cô biết đối phương sẽ không biến dị, nhưng người trong đây không nghĩ như vậy, cô có giải thích, cũng vô dụng, dựa vào quy tắc Ôn Như Yểu sẽ bị mang đi.
"Đưa tay lên." Binh lính cầm súng đứng trước Ôn Như Yểu nói.
Tô Hạnh trái tim treo lơ lửng, Ôn Như Yểu giơ tay. Quả nhiên đối phương hỏi: "Tay cô tại sao bị thương??"
Ôn Như Yểu im lặng.
"Mang cô ấy đi."
Tựa như làm hành động này nhiều lần, không ai hỏi, dứt khoát đưa Ôn Như Yểu đi.
Tô Hạnh lo lắng nghĩ, cô không bị thương, nhất định sẽ vào khu an toàn, được quân đội bảo hộ, thành công rút khỏi Thành phố S, tạm thời tách ra với Ôn Như Yểu... Không là nữ chính.
Nhưng... thế giới này ngoài chỗ của nữ chính, nơi nào cũng nguy hiểm.
"Đợi tý!!!" Tô Hạnh nhắc chân bước đến chỗ Ôn Như Yểu, quay sang nhìn binh lính nói: "Đưa tôi đi cùng chị ấy với."
Bình lính đưa Ôn Như Yểu đi ngạc nhiên nhìn Tô Hạnh nói: "Cô đã kiểm tra xong, không lây nhiễm, yên tâm chờ đợi ở Sân vận động, rất nhanh sẽ chuyển đến chỗ an toàn hơn. Còn cô ấy tiềm ẩn nguy hiểm, sẽ ngăn cách bên ngoài."
Tô Hạnh cười cười nói: "Kỳ thật tôi cũng bị cắn, chỉ là không nhìn thấy thôi."
Binh lính dùng ánh mắt khác thường nhìn Tô Hạnh, ở phía sau còn rất nhiều người cần kiểm tra, rất bận rộn, ở thời khắc nguy hiểm, có người lựa chọn tìm cái chết, anh ta cũng không muốn lãng phí thời gian.
Binh lính liền dẫn Tô Hạnh và Ôn Như Yểu cùng rời đi.
【Ting... Liếʍ giá trị +1.】
Tô Hạnh và Ôn Như Yểu bị mang ra khỏi Sân vận động, từ trong đi qua chỉ cách một cánh cửa. Từ nơi này nhìn ra, bên ngoài dừng một vài chiếc xe bọc thép cùng xe tăng, gần chỗ các cô có nhiều thùng hàng lớn xếp chồng lên nhau tạo thành hình vòng cung, như một tường thành lớn.
Binh lính đưa hai cô vào trong thùng đựng hàng, rồi nói: "Thời gian cách ly là 48 giờ, một ngày sẽ có hai lần đưa đồ ăn và thức uống, nếu không có dị thường, sẽ thả các cô."
Tô Hạnh nhìn vào bên trong, phía trên có bóng đèn, ánh sáng như màu hoàng hôn, bên trong ba nam nhân cổ tay đang bị xích.
"Tạm thời chịu khó, cần cách ly khá nhiều người, không gian không đủ."
Tô Hạnh nhíu mày, ở trong thùng hàng chặt hẹp còn bị khoá chặt tay, chuyện đã đến nước này, tạm thời chịu đựng. Cô cho binh lính khoá cổ tay, binh lính kia rơi đi, khoá cửa.
"Em tại sao muốn đến đây?? Rõ ràng đã đến nơi an toàn, khả năng cao sẽ rời khỏi Thành phố S."
Rốt cuộc có cơ hội nói, Ôn Như Yểu ngồi xuống, đôi mắt hẹp dài quyến rũ nhìn Tô Hạnh, giọng nói lạnh lẽo, không mang chút độ ấm.
Tô Hạnh nghe giọng điệu đối phương khác bình thường, thường ngày tuy lạnh lùng nhưng vẫn cảm giác sự ôn nhu trong đó. Bây giờ rất giống lúc còn làm ở trong công ty.
"Haha..." Tô Hạnh cười cười, ngượng ngùng nói: "Chúng ta hiện tại là chiến hữu mà."
"Em đến cùng..." Ôn Như Yểu ánh mắt dần dần có độ ấm hơn, phức tạp nhìn Tô Hạnh, muốn nói lại thôi.
"Ôi chao... Thật sự trời ban phước mà, thời điểm này còn mang hai người đẹp đến đây haha..."
Bên trong truyền đến âm thanh giễu cợt, kèm theo tiếng huýt sáo, nam nhân kia mặt mũi đầy sẹo, hình dáng thô bỉ nhìn chằm chằm các cô.
Tô Hạnh mới nhớ đến trong thùng hàng còn người khác, nhướng mày nhìn. Bên trong có ba nam nhân, một người như heo rừng, một người như khỉ, cuối cùng là một nam nhân gầy gò trong khá bình thường.