"À... Cô chắc chắn lấy hết sao?? Hiện tại không có túi đựng nhiều như vậy." Nữ nhân viên sửng sốt nói, nhìn kệ hàng chất đầy đồ.
Bởi vì tối hôm qua tàu điện ngầm xảy ra sự cố, trong một đêm lên hot search. Qua buổi sáng hôm sau, hành khách giảm, trong tiệm bán ế, trên kệ còn chất đầy đồ.
"Vậy... hết tất cả túi."
Nhân viên cửa hàng thấy Ôn Như Yểu vẻ mặt thành thật, không giống nói dối, cô nuốt nước miếng, lấy tất cả túi đặt lên quầy thu ngân.
"Hai người vừa tiến vào, tình huống bên ngoài thế nào?"
Mỗi buổi sáng nữ nhân viên đều đến đây làm việc, không có gì khác lạ, chỉ là trạm tàu điện ngầm vắng tanh, không thấy ai mua bữa sáng, có vài người nói đồng nghiệp kẹt xe nên không đến được.
Cô liền lên mạng xem tin tức kết quả xem một loạt hot search, có nhắc đến Tận Thế, sương mù, còn có Quái vật, vừa mới vào xem Weibo đã sập rồi, tiếp theo có người cơ thể đầy máu chạy vào trong, xa xa còn nghe thấy tiếng súng.
Về sau càng nhiều người điên điên khùng khùng chạy vào, trạm tàu điện ngầm rơi vào hỗn loạn, doạ cô sợ hãi. Trực tiếp đóng cửa hàng trốn một góc, cho đến khi quân đội đến.
Mọi thứ phát sinh thật sự quá nhanh, cô không liên lạc được với ông chủ hay người khác, quân đội thông báo cô có thể tự do di chuyển.
Cô bất đầu mở lại cửa hàng, sau một khoảng thời gian, vẫn không thấy ai đến mua, chuẩn bị đóng cửa, thì xuất hiện một nữ bác sĩ.
Đối phương muốn mua mì, cô mới lưu lại nấu mì, nữ bác sĩ có việc tạm thời bỏ đi, vậy mà lại có thêm khách.
Ôn Như Yêu cầm lấy túi rất lớn, ngước nhìn về phía nhân viên bán hàng, không giống với những người khác vẻ mặt tuyệt vọng, cô ta hỏi thăm giọng điệu rất hiếu kỳ.
"Cô luôn ở đây?"
"Đúng vậy. Có phải giống như bọn họ nói, bên ngoài có Quái vật rất đáng sợ?"
"Cô bé viên nhân, nấu mì cho tôi xong chưa?"
Lúc này xuất hiện một nữ bác sĩ đi từ ngoài vào, thẳng đến quầy thu ngân. Đầu cô ta rất nổi bật, nhuộm màu lòe loẹt kiểu tóc xoăn, gương mặt xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng, cùng cô ta khoác trên áo bác sĩ thật không hợp.
"Sắp xong rồi."
Chờ nữ nhân viên làm mì, nữ bác sĩ tựa vào quầy thu ngân ánh mắt tự nhiên rơi vào trên thân Ôn Như Yểu.
Chỉ là tùy ý quan sát thật khiến người khó chịu, đại khái ánh mắt quá trực tiếp, Ôn Như Yểu nhíu mày lại, quay người lướt qua nữ bác sĩ.
"Chúng ta tranh thủ thời gian."
Ôn Như Yểu đưa tay về phía Tô Hạnh, cô nhét vào ngực đối phương rất nhiều túi, rồi hướng đến kệ hàng đi.
"Hả??" Tô Hạnh nhận túi chưa biết chuyện gì xảy ra, thấy Ôn Như Yểu mua sắm, cô mới ý thức vấn đề, cũng không hỏi nhiều, đi bên kệ hàng.
Tận Thế đến, dự trữ lương thực là đều đầu tiên, chỉ là các cô được quân đội cứu, rất nhanh sẽ chuyển đến nơi an toàn, Tô Hạnh cảm thấy tạm thời các cô không thiếu thức ăn, hiện tại có nhiều đồ như vậy là muốn "sung công".
Việc nữ chính muốn làm, cô vô điều kiện nghe theo.
Lấy bọc bánh quy ném vào trong túi, Tô Hạnh không nhịn được nhìn nữ nhân xa lạ đang dựa vào quầy thu ngân.
Bây giờ còn bình tĩnh ăn mỳ gói, người bình thường khó có thể làm được, người này thật sự kỳ quái. Tô Hạnh liếc nhìn phía dưới, đối phương mang l*иg chim lớn, chất liệu trong suốt, bên trong chứa một "con chim".
"Chim" màu sắc rất đẹp, đầu có chóp đỏ, thân thể màu xanh, phía sau lưng có đôi cảnh nhỏ mờ ảo, đôi mắt tròn màu đỏ, dưới chân ba móng vuốt, mỗi móng vuốt ở cuối đầu kéo dài ra và nhọn, con "chim" đứng thẳng, dưới chân cọ sát với chiếc lòng, mỏ phun ra lưỡi dài hẹp.
Nhìn không giống trạng thái của loài chim, loại cảm giác buồn nôn tràn vào trong não Tô Hạnh, cô nhìn thấy động tác xoay đầu 180°, đột nhiên giật cả mình.
Đây không phải chim, rõ ràng là chim bồ câu biến dị thành ruồi to lớn.
Cảm giác buồn nôn đến, cô không kiềm chế được, tay chống vách tường nôn: "Oẹ..."
"Mì của cô xong rồi."
"Ừ. Cho tôi thêm muối súp cay, đóng gói cẩn thẩn, vật nhỏ này đoán chừng cũng đói, phải mua thêm ít đồ."
Vật nhỏ?
Nghe đến âm thanh bước chân phía sau càng gần, còn có tiếng vỗ cánh, Tô Hạnh lập tức nổi da gà, nhích xa về trước mấy bước.
Nữ tử bị hành động kỳ lạ của Tô Hạnh hấp dẫn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm, sau đó mỉm cười như liếc mắt đưa tình.
".." Tô Hạnh.
Nữ tử chọn một bọc khoai tây chiên, trở lại quầy tính tiền. Bên ngoài đột nhiên có nam nhân chạy vào vội vàng nói: "Thiện bác sĩ! Có người bị thương cô mau đến giúp."
"Biết rồi biết rồi, không cần gấp." Nữ bác sĩ giọng điệu phàn nàn nói: "Đến bây giờ còn chưa ăn cái gì, nói không chừng đây là bữa cuối hôm nay!"
Quét mã xong, nữ bác sĩ mang theo con "ruồi" rời đi.
Mới vừa nhìn "ruồi" làm tinh thần Tô Hạnh hoảng sợ tột độ, trên cánh tay nổi da gà rất lâu mới tiêu tan, cô mong có thể xoá tất cả ký ức vừa rồi.
Thật là nữ nhân biếи ŧɦái!
Trên kệ hàng đồ vật càng quét muốn hết, với lại hai người xách không nhiều, phần lớn là thức ăn nhanh.
Ôn Như Yểu đi tới quầy tính tiền, Tô Hạnh dạ dày còn khó chịu, nói một tiếng, liền ra ngoài hít thở không khí.
Bên ngoài cửa hàng tiện lợi tiếng khóc của trẻ con đã nhỏ lại, bên góc trái tường nằm các thương binh đang chảy máu, xung quanh vây không ít người. Trong đó có thanh mai trúc mã của Ôn Như Yểu và Thiện bác sĩ.
"Ai cho phép đem thương binh vào đây!"
"Là... Thiện bác sĩ."
"Yên tâm đi, tôi đã kiểm tra vết thương, muốn biến dị phải mất ít nhất một giờ."
"Sau một giờ, cô có thể cứu họ?"
"Hiện tại không thể, nhưng họ sẽ giúp tôi càng sớm đạt thành mục đích."
"Cô đây là kéo dài mạng sống, dùng sự thống khổ của họ để đạt mục đích, đúng là người điên!"
"Dạ dạ... Lời này Đội trưởng đã nói tám trăm lần rồi, tôi muốn con nhện cô bắt được chưa?"
"Bắt sống nó độ khó rất cao, tình huống càng khó kiểm soát, chúng ta phải cố phòng thủ, năm phút sau tàu điện ngầm sẽ đến, tiểu đội sẽ lập rời đi."
"Cái gì?? Vậy hàng mẫu để thí nghiệm làm sao có, cô cũng biết, thứ kia tốc độ dung hợp rất nhanh, không có hàng mẫu rất khó nghiên cứu ra cách trị liệu."
"Vậy cô ở lại đây lấy hàng mẫu đi!! Mục đích ban đầu cũng không là cô!"
Bởi vì khoảng cách gần, hai người cãi lộn, Tô Hạnh nghe rất rõ ràng.
Nghe tin tức từ hai người kia, Tô Hạnh cảm giác có vài người đối với Tận Thế, đã có phòng bị.
Đang suy nghĩ nghe tiếng còi tàu điện ngầm đến, âm thanh kiểm an thông báo.
"Chú ý từ số hiệu 0023 đến 0108, nhanh chóng tập hợp, lên tàu điện ngầm."