Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 6: Thang Máy Bị Kẹt

"Gừ...."

Quái Vật có làn da xanh, đồng tử đυ.c ngầu hiện lên hồng quan, nó cáu kỉnh giãy giụa.

Tô Hạnh da đầu tê rần rần, cô cố gắng giữ chặt cửa, không biết bản thân duy trì được bao lâu.

Khoảng cách nó và Tô Hạnh rất gần, may mắn lưỡi không dài, nhưng nó có chiếc cổ dài, da khô bám xương giống như các phiến dảy, nó như biết được giãy giụa không thoát khỏi cửa, liền chuyển hàm răng muốn cắn cô.

Trái tim Tô Hạnh nhảy lên, tình huống nguy hiểm này duy trì không phải cách tốt nó rất dễ dàng cắn trúng cô, đang định buông tay chạy.

Phía sau vang lên tiếng Ôn Như Yểu: "Em còn giữ điện thoại di động không?"

"Nó... Nó ở trong túi áo."

Hiện tại tiếng tim đập còn lớn hơn tiếng nói, cảm giác Ôn Như Yểu đưa tay vào túi lấy, cô giãy giụa nói: "Tình huống rất nguy hiểm, chị chạy mau đi, em giữ không được nữa!"

"Kiên trì giữ cửa!!!"

".." Tô Hạnh hít sâu một hơi.

Bây giờ không phải nói kiên trì là kiên trì được! Chị nói như đúng rồi.

"Em thật sự ngăn không được nó!" Tô Hạnh vừa tức vừa vội, mũi chân chống trên đất liều mạng dùng lực.

Phía sau truyền đến âm thanh bấm bàn phím, Tô Hạnh thật sự rất muốn mắng đối phương.

Đột nhiên Ôn Như Yểu đưa điện thoại đến trước mặt Quái Vật, Quái vật lực giảm bớt ánh mắt đυ.c ngầu nhìn chằm chằm điện thoại, di động chuyển động đến đâu ánh mắt nó say mê nhìn đến đó, thân thể đột nhiên run rẩy kỳ lạ, chính xác hơn là hưng phấn.

Tô Hạnh giật mình nhìn tình huống, cô nghe thấy chị ấy khẩn trương hít thở, tay dùng lực ném điện thoại vào trong khu làm việc của nhân viên.

Quái Vật vậy mà chạy theo chiếc điện thoại, Tô Hạnh lập tức đóng cửa khoá lại.

Xác nhận cửa đã đóng nơi này an toàn. Tô Hạnh hai chân mềm nhũn dựa vào tường thở hỗn hển.

Ôn Như Yểu sắc mặt không tốt hơn cô bao nhiêu, nhờ vào ý chí cường đại duy trì tỉnh táo, tinh thần vừa thả lỏng mồ hôi bắt đầu tuôn ra.

Tô Hạnh quan sát xung quanh, ở đây ánh sáng khá tối, thang máy chuyên chuyên dụng nhỏ hơn so với thang máy bình thường, qua cửa sổ nhìn thấy sương mù bên ngoài, đèn không bật làm ánh sáng yếu ớt chiếu vào.

Nên trái có đặt thùng rác lớn, ở giữa là thang máy chuyên dụng, bên phải là cầu thang thoát hiểm. Hiện tại các cửa điều đóng, các cô không đi ra thì rất an toàn.

"Chị mới vừa cho nó nhìn cái gì?" Tô Hạnh nghỉ ngơi một lúc, có sức rồi tò mò hỏi Ôn Như Yểu.

Bên trong thùng rác chứa đầy hộp cơm hộp, còn có nước canh đã tràn ra ngoài, đi chân trần Ôn Như Yểu nhíu mày, cô nói: "Nửa thân dưới nam nhân."

"..." Đoán không ra chị là người như vậy.

"Là ván cược thôi." Ôn Như Yểu lui lại, tìm một nơi sạch sẽ, ôm tay nhìn về phía Tô Hạnh: "Quái Vật kia vừa mặc áo sơ mi của Tiểu Uông, em cũng nhìn thấy?"

Tô Hạnh gật đầu, cô gặp qua rất nhiều lần Tiểu Uông mặc áo sơ mi màu hồng nên rất quen thuộc.

Tại sao mọi người biến thành Quái Vật? Thật sự Tận Thế đã đến, nguyên nhân là do cơn mưa kia.

"Ở thanh máy, chị chú ý Quái Vật kia đặc biệt để tâm cái hộp." Ôn Như Yểu ngừng một lát rồi nói.

"Gen con người biến đổi dần dần mất đi ý thức, du͙© vọиɠ và sợ hãi là phòng tuyết cuối cùng của họ, cũng là bước đồng hoá cuối cùng, khi đồng hoá xong họ thật sự biến thành Quái Vật."

"Đồng hoá?? Cái gì là đồng hoá!" Tô Hạnh ngẩn đầu đυ.ng phải ánh mắt Ôn Như Yểu, lòng run run lên, cô luôn cảm thấy chị ấy biết rất nhiều tin tức.

"Đồng hoá xong, Quái Vật không còn nhược điểm, không gϊếŧ được chúng?"

Ôn Như Yểu rũ mi xuống, cô nói: "Không biết."

Tô Hạnh nhìn về phía cửa sổ bên ngoài vẫn một mảnh trắng xoá, không thấy bất kỳ cái gì.

Cô hoảng sợ nghĩ đến, đây là tầng 19 toà nhà này tổng cộng ba mươi mấy tầng, xung quanh rất nhiều nhân viên của công ty khác, mà Thành Phố S là trung tâm lớn về thương mại tài chính, bây giờ là ban ngày trong giờ làm việc, nếu như dính mưa sẽ biến thành... Vậy thì ở đây rất nguy hiểm.

Cô không biết làm sao thoát khỏi toà nhà cao tầng này, côi như ra ngoài được, bên ngoài sương mù dày đặc, đường lộ kẹt xe, xe cứu viện cũng không thể vào được, phải dựa vào hai chân về nhà??

Hiện tại khả năng, cô còn không có nhà về!

Tô Hạnh chậm rãi đứng lên nói: "Chúng ta bây giờ..."

"Sàn sạt..."

Đột nhiên âm thanh sau cửa cầu thang thoát hiểm truyền đến, ma sát từ từ chậm rãi di chuyển.

Âm thanh kia rất nhỏ bé, nếu như không phải đứng cạnh cửa khả năng đều nghe không được.

Nó càng gần cánh cửa rồi bỗng im lặng.

"Nó..."

Tô Hạnh đang muốn hỏi, Ôn Như Yểu trừng mắt nhìn cô, tiến đến che miệng cô lại kéo vào lòng ngực.

Cô ngơ ngác rồi ý thức được tình huống, đầu óc tỉnh táo lẳng lặng dựa vào ngực chị ấy.

Toàn bộ quá trình không phát ra âm thanh, Tô Hạnh đợi lâu đến mức còn tưởng vừa rồi mình nghe nhầm, lúc sau âm thanh cọ sát mới rời đi.

Tô Hạnh sau lưng đổ mồ hôi, Ôn Như Yểu chọc chọc cánh tay, cô tỉnh táo buông ra.

Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm Tô Hạnh, cô nói: "Lần sau không cần kích động như vậy, dùng ánh mắt ra hiệu là được."

"Ok."

Tô Hạnh cũng không muốn biện minh, đi nhanh trước cửa thang máy chuyên dụng.

"Nơi này không an toàn, chúng ta mau rời khỏi."

Cánh cửa cầu thang thoát hiểm khá yếu, chặn không nổi một con Quái Vật.

Chưa nói đến bên trong đó có bao nhiêu con Quái Vật, vừa nghĩ đến Quái Vật vừa nảy, giống như có rất nhiều xúc tu ma sát trên sàn, Tô Hạnh hô hấp ngưng lại, một lát nó có thể luồng qua khe cửa mà tiến vào trong bóp chết cô.

"Em đừng vội."

Ôn Như Yểu nắm tay ngăn cản Tô Hạnh, đã không kịp em ấy đã bấm nút chờ, hình mũi tên xuống sáng lên.

"Sao vậy??" Tô Hạnh bị dáng vẻ nghiêm túc của chị ấy doạ giật mình.

Ôn Như Yểu nhìn lên, thang máy hiện tại đang ở tầng 1, cô thở dài nói: "Chúng ta hiện tại hoàn toàn không biết toà nhà xảy ra chuyện gì, lúc mở cửa có cái gì, nếu phát sinh tình huống hai chúng ta ở không gian chặt hẹp hoàn toàn là chịu chết."

Ý thức thang máy cũng không an toàn, Tô Hạnh hít sâu nói: "Đi cầu thang cũng không được, vừa nảy ngoài cửa truyền đến âm thanh Quái Vật, chỗ đó không an toàn."

"Chỉ có thể đi thang máy." Ôn Như Yểu thở dài nói.

Ôn Như Yểu ra hiệu Tô Hạnh nhìn màn hình, lâu như thế vẫn hiển thị tầng 1.

"Thang máy chuyên dụng cũng hư?" Tô Hạnh nhíu mày nói, bình thường rất ít xảy ra tình huống này.

"Có vẻ thang máy đang bị kẹt, tệ hơn là có thứ gì ở đó cản trở." Ôn Như Yểu nói.

Tô Hạnh nhớ đến bảo an ở lầu một vừa đuổi theo cô.

"Nơi này không an toàn, mặc dù hiện tại không nguy hiểm. Khi ra ngoài vẫn có một mối nguy hiểm." Ôn Như Yểu nhìn ra cửa sổ nói, toàn bộ đều là màu trắng.

"Chị nói là sương mù." Tô Hạnh nhìn theo phương hướng chị ấy.

"Mặc dù sương mù kỳ quái, nhưng nó xuất hiện đại diện cho cái gì?" Ôn Như Yểu môi hơi nhếch lên, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, lộ ra gương mặt xinh đẹp pha lẫn lạnh lùng.

Thấy chị ấy im lặng một lúc lâu, Tô Hạnh nuốt nước bọt.

Cũng sẽ không đến mức sương mù và mưa giống nhau vừa chạm sẽ biến dị.

Ở trong toà nhà đã xém mất mạng, ra ngoài còn nguy hiểm hơn, ải thứ nhất trong game cũng không khó như vậy, không lẽ vì cô là nhân vật phụ, là nhân vật lót đường cho nữ chính?

【Rất tốt! Cô rốt cục hiểu hoàn cảnh của mình.】

Theo âm thanh đó nhắc nhở tình huống Tận Thế đến, mọi việc điều đúng, cô tin tưởng lời nó nói hơn. Tô Hạnh nhớ đến bản thân là nhân vật phụ, bắt đầu có chút tức giận.

Tôi là nhân vật phụ, đã nhặt được hệ thống, xem như đã nghịch thiên cải mệnh, chiếm lấy vị trí nhân vật chính rồi!!

【Cô suy nghĩ tào lao gì vậy!!】

【Ta là hệ thống nhân vật chính, vì nữ chính phục vụ. Cô chết ta sẽ về với nhân vật chính, với lại cô cách nữ chính quá xa, ta cũng không hoạt động được. Thật sự ngu ngốc!!】

【Ta chỉ cho cô con đường sáng, dựa theo thiết lập nhận vật, kiếm điểm Liếʍ giá trị đi.】

Hệ thống thiết lập, cô là cẩu của Ôn Như Yểu. Thật sự sỉ nhục mà, ngay từ đầu cô có ưa Ôn Như Yểu đâu.

【Nữ chính rất có mị lực. Về sau còn có công một công hai công ba... Bắt đầu xuất hiện.】

"..."

Cảm giác ống tay áo nặng xuống, Ôn Như Yểu đang kéo ống tay áo cô.

【Ting... Đã nạp 30% năng lượng.】

Tô Hạnh cúi đầu nhìn tay Ôn Như Yểu.

"Chúng ta vừa xác định thang máy bị kẹt, nó có vấn đề đúng không?" Ôn Như Yểu trầm giọng nói, không chú ý đến hành động của Tô Hạnh.

"Đúng vậy, nó không..."

Tô Hạnh kinh ngạc nhìn màn hình. Lúc cô đang tập trung suy nghĩ, thang máy không một tiến động từ tầng 1 đi lên.