Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 2: Sự Cố Tàu Điện Ngầm

Cốc... Cốc...

"Mời vào."

Được sự đồng ý của chủ nhân, Tô Hạnh đẩy cửa đi vào văn phòng.

Vừa vào cửa liền thấy, Tiểu Uông chổng mông ghé vào bàn làm việc của Ôn Như Yểu, tay kẹp cây son môi thoa lên môi, vừa thoa vừa nói:

"Nhất là đám người phòng Vận Hành, gần 10h vẫn không thấy ai đến làm việc, cô nhất định cải tiến mạnh mẽ... Ai da ánh mắt thẩm mĩ của Yểu Yểu thật tốt, thỏi son màu rất đẹp."

Cây son Ôn Như Yểu vừa mua, chưa kịp dùng đã bị Tiểu Uông sử dụng, Ôn Như Yểu không tức giận nhẹ giọng nói:"Thích thì tặng cho cậu đấy."

"Ôn tổng là người tốt nhất trên đời, vừa xinh đẹp lại thiện lương."

Tiểu Uông chiều cao khoảng 1m8, thân hình cao to khoẻ mạnh, vậy mà như nữ tử hôn gió đối với Ôn Như Yểu.

Tô Hạnh nhìn thấy nhiều, vẫn bị hành động của anh ta làm cho sợ hãi.

Lúc đi ngang đối diện ánh mắt Tô Hạnh, anh ta thần sắc cứng lại, sau đó nhướng lông mày nhìn Tô Hanh, rồi bỏ ra ngoài.

Tô Hạnh mặt không cảm xúc.

Tiểu Uông là gay, toàn công ty đều biết. Không phải cô ghét đồng tính, mà cô không thích chính là tính cách của anh ta.

Anh ta chức vị không cao, cũng không có năng lực gì, cùng lão bản có quan hệ thân thiết, tính cách keo kiệt lắm mồm thích đâm thọc người khác, chị Mộc trước kia không thích tính cách của anh ta mà cãi lộn không ít.

Ôn Như Yểu vừa tới liền cùng Tiểu Uông nói chuyện, quả nhiên là mây tầng nào gió tầng ấy.

Ánh mắt Tô Hạnh hiện lên một tia ghét bỏ.

Bất quá đối phương là lãnh đạo, không thể thiếu tôn trọng, Tô Hạnh nghiêm túc đi đến bàn làm việc. Giọng điệu có chút lớn "Ôn tổng".

Ánh mắt Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm máy tính, tóc dài tán loạn ở đầu vai, sống mũi cao đang đeo một cặp mắt kính không tròng, dư quang quét về phía Tô Hạnh, bên môi lộ ra nụ cười yếu ớt: "Có chút vấn đề liên quan tới tài liệu hợp tác cùng tập đoàn Kính Viễn, muốn tìm Tô tổ trưởng thảo luận một chút."

Thanh âm của chị ấy mát lạnh, âm cuối chìm xuống, ngữ điệu không vội không chậm, mang theo ý vị lười biếng.

Tô Hạnh suy nghĩ liền biết, chị Mộc từ chức dứt khoát gọn gàng, chị ấy ở công ty làm năm năm, có rất nhiều hợp đồng và văn kiện một mình phụ trách, mọi chi tiết cùng quy trình sau khi từ chức đột nhiên cắt đứt, mặc dù vẫn giữ lại văn kiện, nhưng chỉ bằng những cài này muốn giải quyết có chút khó khăn. Mà Tô Hạnh là cánh tay đắc lực của chị Mộc, cũng là tổ trưởng, Ôn Như Yểu vừa nhận chức muốn giải quyết khó khăn, đến tìm cô rất dễ hiểu.

"Mời em ngồi."

Ôn Như Yểu mang Laptop đi đến bàn nhỏ phía trước, Tô Hạnh nhếch môi, nhấc chân đi theo.

Lần đầu cùng cấp trên ngồi đối diện nhau, Tô Hạnh còn có chút mất tự nhiên, nhưng nhắc đến công việc liền rất nhanh tập chung, dù sao cũng là lãnh đạo còn cô gái xinh đẹp, Ôn Như Yểu hỏi cái gì cô liền đáp cái đó.

Trong quá trình thảo luận cô cảm nhận được đối phương rất có thực lực, giọng nói rõ ràng rành mạch thấu đáo.

"Trước mắt tất cả hạng mục tiến độ là..."

Hai cái ghế khoảng cách rất gần, gần đến mức Tô Hạnh luôn luôn có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trong không khí, cùng Ôn Như Yểu khí chất rất hợp.

Cô đối nước hoa không có nghiên cứu, ở trong công ty lại có Thực Tập sinh giàu có.

Thực Tập Sinh đó lãnh lương không cao lắm, trên cơ thể lại toàn hàng hiệu, trang sức lấp lánh tinh xảo, mỗi ngày mỗi loại nước hoa. Dẫn đến khi ăn cơm Tô Hạnh nghe rất nhiều về trang sức, quần áo và nước hoa hàng hiệu.

Không biết Ôn Như Yểu sử dụng nước hoa gì, nghe mùi đã biết sặc mùi tiền.

Vẻ ngoài Ôn Như Yểu không lớn hơn cô bao nhiêu, nhưng đối phương địa vị rất cao, mà cô thuộc tầng dưới chót xã hội, muốn như chị ấy cần phấn đấu rất nhiều năm, có lẽ cả đời phấn đấu cũng không với tới được, mà người ta có khi giống Thực Tập sinh kia, tùy tiện nhậm chức để trãi nghiệm nhân sinh.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Hạnh không khỏi cảm thán thế giới bất công, không cẩn thận một giây thất thần, mà một giây đồng hồ, trùng hợp Ôn Như Yểu nói xong, nghiêng đầu nhìn cô.

"Tô tổ trưởng."

Trong trẻo lạnh lùng thanh âm vang lên, Tô Hạnh hoàn hồn trở lại.

Ý thức được bản thân đang làm việc mà thất thần, Tô Hạnh chột dạ cúi đầu xin lỗi.

Khi quay đầu qua, không nghĩ tới liền đối diện Ôn Như Yểu, gương mặt kia vẫn lãnh đạm, xém tý đâm thẳng sống mũi đối phương, cô giật mình ngửa về sau, ngay cả ghế dựa suýt không giữ được.

Ôn Như Yểu nhìn Tô Hạnh đang kinh khoảng, chỉ bình thản cười một cái: "Em không sao chứ?"

So với dáng vẻ bình tĩnh của Ôn Như Yểu, Tô Hạnh cảm thấy mình đang làm trò cười trước mặt chị ấy.

Có sao đó! Lần sau đừng áp sát gần như thế, rất đáng sợ được không! Dù chị xinh đẹp quyết rũ cũng không được.

Đương nhiên Tô Hạnh không dám nói như thế.

May mắn lúc này bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, Ôn Như Yểu đưa mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến cơm trưa, liền nói: "Vậy hôm nay đến đây kết thúc cực khổ cho em rồi."

Tô Hạnh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị đứng lên, lại nghe Ôn Như Yểu chậm rãi mở miệng: "Đúng, còn có một chuyện muốn cùng Tô tổ trưởng nói."

Mở miệng một tiếng Tô tổ trưởng, Tô Hạnh có chút khó chịu, ở công ty lâu như vậy, chỉ có Ôn Như Yểu gọi cô như vậy.

Tô Hạnh chịu đựng khó chịu muốn bỏ đi, bộ dạng cung kính chờ lắng nghe, trên mặt duy trì nụ cười cứng ngắc.

Ôn Như Yểu nhìn Tô Hạnh đang nghiêm túc đứng, nhớ đến hình ảnh ai kia cố ý ở trước mặt cô thoa son môi, đột nhiên cảm thấy thú vị, môi không tự chủ nhếch lên: "Em biết bản thân sắp lên chức không?"

Tô Hạnh giật mình, hiển nhiên không ngờ tới chị ấy sẽ nói như vậy.

Cô đương nhiên có khát vọng thăng chức tăng lương, lúc trước chị Mộc có hi vọng lên chức, Tô Hạnh có ưu thế tiếp nhận vị trí cũ của chị Mộc, đáng tiếc về sau chị Mộc từ chức, tình huống liền hoàn toàn khác nhau.

Chuyện chị Mộc từ chức đã không vui, tâm tư đâu quan tâm chuyện thăng chức.

"Phòng nhân sự sẽ tìm em trò chuyện."

Đi ra khỏi văn phòng Tổng Giám Đốc , Tô Hạnh như đang nằm mộng, bụng cũng không đói, tùy tiện đi lầu hai ăn cơm trưa, tới buổi chiều người của phòng nhân sự thật tới tìm cô.

Các nhóm sát nhập lại, xuất hiện thêm một vị trí mới là Chủ Quản Hạng Mục, làm việc chung với Ôn Như Yểu, tiền lương so với lúc đầu của Tô Hạnh tăng gấp đôi, còn có hạng mục tiền thưởng.

Tô Hạnh nhìn cô gái đang nói chuyện, cô ấy cười vui vẻ lộ ra hàm răng trắng xoá, cô liền hoảng hốt, lúc gần đi cô ấy nói thêm một câu: Nghe nói chức vị này lúc họp là Ôn Như Yểu đề cử.

"..."

Tô Hạnh mím môi lại, gương mặt phức tạp.

Ôn Như Yểu có ý gì? Vừa đến công ty liền đề cử cô, lo lắng cấp dưới lộn xộn, cần người quản tiếp, lôi kéo cô về chung phe.

Tô Hạnh cười lạnh, chị ấy chọn sai người rồi.

Vấn đề quan trọng hiện tại là tiền lương tăng gấp đôi!!

Về sau cuộc sống khó khăn biến mất, thay đổi phòng trọ gần công ty, không cần mất hai tiếng chạy đến công ty, ngủ nướng thật nhiều, thoải mái ăn sáng, đi dạo phố,...

Nhân sự đến thông báo, có kẻ ngốc mới từ chối thăng chức.

Vì thăng chức, tâm trạng Tô Hạnh rất tốt, công việc xử lý nhanh gọn, đúng 7h, cô tan ca.

Đi ra khỏi toà nhà, sắc trời đã tối đến một ngôi sao cũng không thấy, Tô Hạnh không quá để ý.

Đi một lát mới cảm giác khác lạ, giờ này không phải là tối, cũng không đến mức đen như mực. Tô Hạnh ngẩn đầu lên nhìn, cảm giác giống bầu trời buổi sáng, mây đen che kín bầu trời.

Hôm nay có bình minh sao?

Trong đầu hiện lên suy nghĩ có chút buồn cười. Cả ngày hôm nay lo làm việc cô không quá để ý bên ngoài.

Mặc kệ nó, dù sao trời cũng không sập.Tô Hạnh bước nhanh đến Tàu điện ngầm.

Quẹt thẻ vào trạm, Tô Hạnh vừa lúc đuổi kịp đợt thứ nhất công nhân viên tan ca. Tàu vẫn như thường ngày rất đông người, chen lấn xô đẩy nhau khá khó chịu, Tô Hạnh kéo kéo khẩu trang, vận khí không tệ tìm được một góc thoải mái đứng.

Tô Hạnh dáng người cao gầy, cao hơn so với chiều cao trung bình của con tra, giống như hạc đứng giữa bầy gà.

Thân hình cao có lúc khó khăn có lúc rất tốt, không cần đối mặt với đám người xa lạ, làm việc cả ngày cơ thể toả ra mùi hôi, ở phía trên hít thở không khí tương đối trong lành.

"Đích Đích..."

Cửa Tàu điện ngầm sắp đóng, tiếng cảnh báo vang lên, lơ đãng Tô Hạnh nhìn ra cửa, khi cửa chuẩn bị đóng một bóng người xuất hiện, đối phương đi không nhanh không chậm, ưu nhã đạp qua cửa toa tàu, lộ ra cổ chân trắng nõn.

Tô Hạnh rõ ràng cảm giác được chung quanh chen lấn càng chật chội hơn, rõ ràng chỉ nhiều một người tiến vào, vậy mà những người khác bắt đầu lui về sau. Tô Hạnh nhíu nhíu mày, lần nữa ngẩng đầu quan sát tỉ mỉ người tiến vào cuối cùng.

Thân hình mảnh mai vai hẹp eo nhỏ, gương mặt tinh xảo, khí chất thanh lãnh, khoé môi không có một tia ý cười, so sánh với chung quanh đầy chật chội, vẻ mặt mọi người mệt mỏi do vừa tan tầm, chị ấy thanh lãnh cao quý như tiên tử lạc xuống nhân gian.

Tại Tàu điện ngầm gặp được Ôn Như Yểu, Tô Hạnh cảm thấy rất kinh ngạc.

Chị ấy không phải có xe hơi sao?? Chẳng lẽ giống trên TV, con gái chủ tịch tập đoàn giả nghèo, trãi nghiệm cảm giác nghèo khổ của dân đen.

Như thế không giống với tính cách của Ôn Như Yểu.

Tô Hạnh buồn bực, nghĩ tới điều gì, cúi đầu kéo kéo khẩu trang. Tình huống bình thường, khi cấp dưới gặp cấp trên ở nơi công cộng.

Bất quá cô quá lo lắng, Ôn Như Yểu từ tiến tới bắt đầu vẫn cúi đầu, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại, biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm điện thoại di động, hoàn toàn không có chú ý tới cô, hoặc là bất luận kẻ nào.

Tàu Điện ngầm đi qua mấy trạm, người trong toa dần dần ít đi, Tô Hạnh đối diện tấm lưng Ôn Như Yểu, khoảng trống giữa hai cô đã không còn ai, chị ấy quay lại lập tức sẽ thấy Tô Hạnh.

Vì tránh lúng túng xảy ra, Tô Hạnh chuẩn bị cách Ôn Như Yểu xa hơn.

Vừa muốn nhắc chân, toa tàu đột nhiên giảm tốc độ, giống như khẩn cấp thắng gấp, theo quán tính cô hướng về phía trước, cũng may nhanh tay lẹ mắt, thoát chốc nắm được lan can Tàu điện ngầm duy trì cân bằng.

Những người khác không phải ai cũng may mắn, bên trái cô có thanh niên trực tiếp té ngã trên đất, thân thể như quả bóng lăn vài vòng, xém tý cái trán đυ.ng thẳng vào ghế.

Bóng đèn trên đỉnh đầu bắt đầu chóp liên tục, bóng tối và ánh sáng giao thoa nhiều lần, làm người hoa cả mắt. Bên trong xe nháy mắt hỗn loạn, tiếng thét, tiếng trẻ con khóc, tiếng mắng chửi làm người khác rất nhức đầu.

Tô Hạnh gắt gao ôm lấy lang can, biến cố đột nhiên xuất hiện khiên đầu óc cô trống rỗng, rõ ràng một phút trước tàu điện ngầm còn yên ổn vận hành, đây là tuyết đường quen thuộc cô về nhà, còn ngồi vô số lần, chưa từng xảy ra tình huống này...

Đến cùng là xảy chuyện gì?

Tô Hạnh không dám nhúc nhích, bỗng dưng dưới chân có người ngã xuống, mùi hương nước hoa quen thuộc bay đến mũi, bóng đèn chập chờn nhìn không rõ gương mặt, dò xét hỏi:" Ôn Như Yểu?"

Trả lời cô là âm thanh rêи ɾỉ, thân hình mơ hồ nhìn thật kỹ vẫn nhận ra là Ôn Như Yểu, đã xác nhận thân phận đối phương.

Bên trong toa tàu vẫn hỗn loạn, xung lực lần nữa muốn đem Ôn Như Yểu đánh bay đến chỗ khác. Chuyện quá khẩn cấp, Tô Hạnh nắm lấy tay Ôn Như Yểu kéo về phía bản thân, kéo quá mạnh, không cẩn thận đem chị ấy kéo vào lòng ngực, trong lúc bối rối, dưới chân đạp lên vật gì đó, cô cũng không quản nhiều đến như vậy.

Sự cố diễn ra trong vòng nửa phút, mọi thứ đã ổn định như ban đầu.

Tô Hạnh nhắm chặt hai mắt, tình huống khẩn cấp khiến cô rất sợ hãi, chân muốn nhũn ra, không biết qua bao lâu, mùi hương rất thơm toả ra từ trong ngực làm đầu óc Tô Hạnh tỉnh táo.

Trong ngực?

Cô đột nhiên mở mắt, đèn đã khôi phục ánh sáng, hiện rõ tình cảnh trong toa tàu rất hỗn loạn, không có tâm trạng nhìn xung quanh, cô như bị điện giật đẩy Ôn Như Yểu ra khỏi ngực.

"Thất lễ rồi."

Dù sao Tô Hạnh cũng là người chủ động kéo đối phương vào ngực, ánh mắt cô hoảng hoảng, đang sắp xếp ngôn ngữ nói chuyện lại nghe Ôn Như Yểu nói trước.

"Em có thể lấy chân ra không."

"Hả??"

Tô Hạnh mới ý thức bản thân đang giẫm lên vật cứng rắn, cúi đầu nhìn xuống là điện thoại, màn hình đã bể nát.

Không đợi cô phản ứng, Ôn Như Yểu vội vàng nhặt lên, ấn nút mở nguồn, dáng vẻ rất lo lắng.

So với Tô Hạnh dáng vẻ Ôn Như Yển chật vật hơn nhiều, nút áo trên cùng bị bung ra, lộ xương vai xanh tinh xảo, đầu tóc lộn xộn, chị ấy vẫn không để ý hình tượng, ngay lập tức tìm điện thoại lên.

"Thật xin lỗi, vừa rồi không chú ý cho nên... Em theo giá thị trường bồi thường cho chị được không?"

Tô Hạnh cảm thấy rất oan uổng, lần đầu tiên gặp phải tình huống khẩn cấp, bản thân cô còn lo không xong, may mắn giúp được đối phương, còn sức lực đâu quan tâm dưới chân đạp lên cái gì??

Xui xẻo nhất, lúc phát hiện điện thoại, đúng là Tô Hạnh dẫm lên. Cô không thể phủi trách nhiệm, dù có phủi trách nhiệm lương tâm cô cũng không cho phép.

Ôn Như Yểu nhìn chằm chằm điện thoại với dáng vẻ khẩn trương, đến khi màn hình sáng lên, cô thở phào nhẹ nhõm:"Không cần đâu, em cũng bồi thường không nổi."

Một câu nói nhẹ nhàng của Ôn Như Yểu, như sét đánh ngang tai Tô Hạnh. Cô áp chế lửa giận trong người, không phải là một cái điện thoại thôi sao?? Dù có mắc đến đâu, cô vẫn đủ tiền bồi thường.

Não cá vàng sao!! Đã quên ai vừa rồi đã giúp chị ấy.

Thật sự là nông phu cùng rắn, Tô Hạnh cùng Ôn Như Yểu, chó cắn Lữ Động Tân không biết làm người tốt!!

Về sau tuyệt đối không giúp Ôn Như Yểu làm bất cứ chuyện gì, trừ phi cô Tô Hạnh biến thành chó!

【Ting ting... Ngoài ý muốn thoát ly Ký Chủ, chuyển dời sang Ký Chủ khác, bất đầu kiểm tra độ phù hợp】