Xảo Muội Muội

Chương 26

Chương 26: Chương 10.2
Chương 10.2

Nguồn: dđlqd

Sau khi Xảo muội muội chạy ra khỏi Bạch Vân sơn trang, biết muội ấy sao rồi?

Ngày thành thân cực kì vui mừng này, tân nương lại vừa khóc vừa chạy mất, trong lòng Thiên Du khỏi khó chịu, còn có chút trách móc Xảo muội muội. nhưng khi nghĩ tới nước mắt của nàng tâm lại mềm xuống, hơn nữa ánh mắt của xảo muội muội lúc ấy có chút kì quái.

Thiên Du nghĩ tới đây, khắc cũng đợi được, chân vừa bước ra khỏi phòng liền gặp được Nhâm phụ.

“Thiên Du, con muốn đâu?” Nhâm phụ hỏi

“Cha, hôm nay Xảo muội muội kì lạ, con muốn tìm nàng hỏi mọi chuyện chút.”

“Hôm nay mặt mũi Bạch Vân sơn trang mất như vậy còn chưa đủ sao?” Nhâm phụ mất hứng

“Cha, Xảo muội muội phải là nương biết nặng , con nghĩ nàng làm như vậy nhất định là có lý do, chờ con hỏi ràng, đem nàng lại đây xin lỗi cha.”

“Thiên Du, ta biết con từ thích Xảo Sơ, ta cũng tùy ý con. Nhưng qua chuyện hôm nay, ta hoài nghi tinh thần của nàng giống người bình thường, dù gì nàng cũng trãi qua chuyện bi thảm năm ấy, có khả năng tinh thần bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

“Cha, Xảo muội muội tốt lắm, nàng chính là…”

“Tốt lắm, chuyện này sau. Hôm nay mọi chuyện xảy ra đột ngột, là cho tâm tình nương con lộn xộn, bà ấy muốn lên núi tĩnh tu tháng, con theo chăm soc cho bà ấy .”

“Vâng.”

Tuy rằng chậm trễ tìm hiểu Xảo muội muội, nhưng lời Nhâm phụ , Thiên Du cũng thể làm khác là theo Nhâm mẫu lên núi.

Thiên Du cưỡi ngựa, trước cổ kiệu của Nhâm mẫu, tới bờ sông Nhâm mẫu cho gọi dừng lại.

“Thiên Du, ta biết con nhớ Xảo Sơ, bây giờ con tìm nàng nhanh .” Nhâm mẫu

“Nhưng mà nương, giờ con tìm Xảo muội muội, người làm sao bây giờ, nếu cha biết được ông ấy mất hứng.”

“Yên tâm, con tìm Xảo sơ, dẫn nàng cùng con lên núi. Hài tử đáng thương này, tâm của nàng nhất định là bị tra tấn rất lớn, có lẽ rời khỏi nơi huyên náo, lên núi tĩnh dưỡng đối với nàng có thể tốt.”

“Cảm ơn nương, con nhất định đem xảo muội muội đến bồi nương.”

Thiên Du cao hứng từ giã mẫu thân, lên ngựa, vội vã chạy .

Tiểu Lượt bị thanh tranh luận bên ngoài làm cho tĩnh lại, xuống giường bước lại cửa, kéo tấm màn lên, theo khe hở liếc nhìn Thiên Du.

Cái nhìn này dường như là đời, thế giới của bọn họ giống nhau.

“Phù Dung nương, Tiểu Lượt có với nương rốt cục xảy ra chuyện gì hay ?”

“Nhâm thiếu gia, chuyện này để người ngoài như ta đây ra tốt lắm, chờ Tiểu Lượt tỉnh lại, tâm tình bình tĩnh lại, huynh gặp nàng hỏi ràng.”

Tiểu Lượt lén rời khỏi cửa, ngồi ghế suy nghĩ. Gặp mặt, nên cái gì? Có thể cái gì? Nàng còn chưa chuẩn bị tốt để gặp Du ca ca…

Nàng đứng dậy đẩy cửa sổ ra, lặng lẽ bay ra từ cửa sổ

vào Cầm kiếm sơn trang, thẳng vào trước bức họa, nàng nhìn chăm chăm vào đó, thào tự hỏi

“Nương, người cho con, con nhận nhầm người rồi… hung thủ phải là cha của Du ca ca… làm sao có thể là ông ấy chứ…? Ông ấy là cha của Du ca ca, cũng là cha của con, ông ấy có khả năng là kẻ gϊếŧ người đáng chết ấy, nhất định là con nhận nhầm người, nhất định là như vậy, đúng hay ? Cha nương…các người mau cho con biết, con đau khổ, con biết phải làm gì…?

“Để ta cho con biết nên làm cái gì!”

Phía sau truyền đến thanh lạnh lùng, làm Tiểu Lượt lạnh cả người, nàng xoay người lại, chăm chú nhìn .

“Xảo Sơ chất nữ, ta là cha của Thiên Du, cũng là cha con, con căn bản cần sợ ta, ta cũng làm gì con.”

“Ta…. sợ ngươi. Bởi vì ở cầm kiếm sơn trang, vong hồn cha mẹ, cùng hai mươi mấy mạng người ở đây bảo vệ ta.”

Vừa như vậy, lá gan của Tiểu Lượt cũng mạnh mẽ hơn.

Nhâm phụ tiếng động cười cái “Ngươi quả nhiên là nhận ra ta!”

“Đúng, dù ngươi có che dấu như thế nào, đôi mắt gian tà của ngươi cũng tố cáo tội ác ngươi làm.”

“Lúc trước là do ta quá sơ xuất, mới để cho như ngươi trốn thoát, nghĩ tới qua mười năm Thiên Du lại tìm được ngươi trở về.” Nhâm phụ lạnh lùng nhìn Tiểu Lượt “Ngươi dám cho Thiên Du phải ?”

Nghĩ đến điều này, tâm Tiểu Lượt liền đau.

“Từ đến lớn, Thiên Du đều sùng bái người cha này, ở trong tim , trong mắt , cha là người vui vẻ, tốt bụng thiện lương nhất thiên hạ, ta cho ngươi cơ hội phá hư hình tượng của ta, cho nên ngươi nhất định phải chết.”

“Chờ… chút! Trước khi chết cũng nên để ta biết được mọi chuyện. Nhâm bá bá, ta là hiểu được, hai nhà chúng ta quan hệ tốt, lại có thù hận, vì sao người nhẫn tâm hại chết gia đình ta?”

“Ta thích Âu Dương trang chủ, cùng Âu Dương phu nhân, nhưng bọn họ nhiều chuyện, muốn làm lộ bí mật của ta, ta thể gϊếŧ họ.”

Tiểu Lượt linh quang chợt lóe, “Ta hiểu được, ngươi chính là đạo tặc Sa Thất Đao, , cha mẹ ta phát , cho nên ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu đúng hay ?”

“Ngươi giống với Âu Dương phu nhân thông minh lanh lợi, lại giống trang chủ là người tốt, bất quá như vậy sống thọ, ngươi nhận mệnh , đến tàu địa phủ kiện Diêm vương cho ngươi dương thọ quá ngắn.”

Đao trong tay căm căm bước qua, làm Tiểu Lượt thể làm gì.

“Ngươi… ngươi thể gϊếŧ ta… Du ca ca biết…”

“Thiên Du, bồi mẹ lên núi, tháng sau mới trở về, lúc đó ta ngươi rơi xuống nước, tìm thấy thi thể.” Nhâm phụ tuyệt đối lo lắng, đao trong tay chém về phía Tiểu Lượt, Tiểu Lượt tùy tiện nắm cái bình sứ sau lưng ném về phía , thân mình chợt lóe, phóng phi tiêu ra.

“Loảng xoãng.” Phi tiêu trúng kiếm dừng lại

“Du ca ca!” Tiểu Lượt mừng rỡ kêu , cũng “Muội biết huynh nhất định bỏ rơi muội, nhất định tới cứu muội.”

Tâm Nhâm phụ run cái, kinh ngạc hỏi “Thiên Du phải con bồi nương con núi sao?”

Thiên Du kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhâm phụ, bi phẫn, nghẹn ngào “Cha… vì sao là người? , có khả năng là người…”

“Ai mà có quá khứ, bất quá ta thay đổi. Thiên Du ta muốn làm người tốt muốn hưởng cuộc sống vui vẻ, nhưng vợ chồng Âu Dương gia lại nhiều chuyện, chịu buông tha ta, ta muốn người khác phá hư chuyện của ta, nên ta mới gϊếŧ người diệt khẩu.”

Nhâm phụ nhìn Thiên Du chăm chú, ánh mắt hung tàn kia xơ xác tiêu điều, lộ ra đôi mắt từ ái

“… ta tin người cha ta tôn kính lại là ma đầu gϊếŧ người chớp mắt, ta tin…” Thiên Du thống khổ la hét, xoay người chạy ra ngoài.

“Du ca ca…” Tiểu Lượt muốn đuổi theo liền bị Nhâm phụ ngăn lại

“Vốn là có chuyện gì, hai nhà hòa thuận vui vẻ kết thông gia, ngươi và Thiên Du có thể kết thành đôi hạnh phúc, nhưng Âu Dương gia lại muốn, cố tình muốn truy ra gốc ngọn mới xảy ra chuyện hôm nay, chuyện này oán hận ta được.” Nhâm phụ dữ tợn , đao trong tay cản trở hướng về Tiểu Lượt chém tới, Tiểu Lượt nhanh nhẹn lui về phía sau, Nhâm phụ đuổi theo bỏ

Lúc này Thạch Lỗi từ bên kia chạy lại.

Tiểu Lượt yên tâm “Thạch đại ca, huynh luôn đến đúng lúc, muội nghĩ huynh cũng đoán được là hắc y nhân che mặt kia, muội giao lại cho huynh, muội tìm Du ca ca.”

xong, Tiểu Lượt theo hướng Thiên Du vừa bay nhanh theo.

Tiểu Lượt tìm thấy Thiên Du ở bờ sông.

“Du ca ca, muội biết huynh ở đây.” Tiểu Lượt ngồi bên cạnh Thiên Du

“Xảo muội muội, muội đừng lại gần ta, ta là con của hung thủ gϊếŧ hại cha mẹ muội, cũng coi như là kẻ thù của muội, ta có mặt mũi nhìn muội.”

“ phải! huynh là huynh, cha huynh là cha huynh, đánh đồng như vậy, huynh vĩnh viễn là Du ca ca của muội.”

“Du ca ca của muội còn mặt mũi quay lại gặp Xảo muội muội của nữa, chết rồi.” Thiên Du quay lưng lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn xuống đất dám đối mặt với nàng.

Tiểu Lượt vòng lại ngồi trước mặt Thiên Du, thấy hốc mắt ẩm ướt.

“Huynh khóc…” Tiểu Lượt nâng tay lau giọt lệ nam nhi của “Huynh cần vì người như vậy mà khóc, đáng.”

“Xảo muội muội, tuy rằng ta tận tai nghe được đối thoại của muội và cha ta, nhưng ta vẫn tin cha ta…người mà ta từ tôn kính lại là ma đầu gϊếŧ người chớp mắt, ta thể tin đây là …” Thiên Du kích động quỳ xuống, hướng lên trời hô “Ông trời, ông quá tàn nhẫn.”

Tiểu Lượt quỳ bên cạnh Thiên Du, ôm lấy đầu , nhàng vỗ lấy đầu .

“Du ca ca, muội biết lòng huynh khổ sở, thể chấp nhận, muội cũng như thế? Nhưng đây là chúng ta nên cùng nhau đối mặt .”

“Cùng nhau đối mặt?” Thiên Du ngẩng đầu lên, tuyệt vọng nhìn nàng, khóe miệng thống khổ “Xảo muội muội, thù của cha mẹ đội trời chung , tại lúc muội nhìn thấy ta, nghĩ tới thảm trạng của cầm kiếm sơn trang sao?”

“Du ca ca, huynh hãy nghe muội , tại nhìn thấy huynh, muội thầm nghĩ chính là kiếp trước mình tu ngàn năm, vạn năm mới có thể kiếp này được ở bên cạnh người như vậy.”

“Xảo muội muội, nhưng khi ta nhìn muội, ta lại nhớ tới cha ta là hung thủ hại chết cả gia đình muội, ta thể quên gương mặt hoảng sợ của muội mỗi khi nhìn thấy ác mộng, cũng quên được đêm ấy muội cả người đầy máu…”

Tiểu Lượt chủ động hôn .

Thiên Du cũng hôn nàng sâu, giống như đây là lần cuối cùng.

“Du ca ca mọi chuyện qua, muội cũng còn thấy ác mộng, cũng còn người đuổi gϊếŧ muội, muội vui vẻ sống dưới mắt của huynh, làm huynh lo lắng nữa.”

“Xảo muội muội, cảm ơn muội cho ta những ngày tươi đẹp cùng nụ hôn ngọt ngào này…” Thiên Du quyến luyến vỗ về má nàng, quyết tuyệt “Đời này ông ấy chỉ có ta là con, mọi chuyện cũng thể bỏ qua như vậy. ông ấy là cha ta, ta thể thay muội báo thù, nhưng ta có thể dùng mạng này thay thế cha ta.”

xong, Thiên Du cầm lấy thanh kiếm đặt lên cổ, Tiểu Lượt kinh hoàng nhào qua, ôm lấy cánh tay cầm kiếm của Thiên Du.

“ cần a, Du ca ca…” Tiểu Lượt sợ tới mặt biến sắc, thương tâm khóc “Huynh… huynh tàn nhẫn, chúng ta cách xa nhau mười năm, vất vả mới gặp lại, thế nhưng huynh nhẫn tâm muốn để ta lại mình thế gian này..”

“Xảo muội muội, xin lỗi, ta thể đối mặt với muội…” Thiên Du đẩy Tiểu Lượt ra, dứt khoát muốn tự vẫn, lại bị tiếng ngăn lại.

“Thiên Du, buông thanh kiếm xuống.”

Tiểu Lượt cùng Thiên Du cùng quay lại, thấy là Nhâm mẫu tới, cùng Thạch Lỗi phía sau là hai quan sai áp giải Nhâm phụ.

Nhâm mẫu đến bên Thiên Du, lấy kiếm trong tay .

“Nương, con biết phải làm như thế nào? Cha …” Thiên Du bi thương nhìn Nhâm phụ, trong lòng ngũ vị tạp trần, hận cũng phải, kính mất, còn lời gì để .

Nhâm mẫu cảm thán tiếng “Thiên Du, ông ấy phải là cha ruột của con!”

“Cái gì? Ông ấy phải là cha ruột của con? Này… điều này sao có thể? có khả năng…”Thiên Du kinh ngạc ngập ngừng.

Tiểu Lượt lau nước mắt hỏi “Nương, vì sao ông ấy phải là cha ruột của Du ca ca chứ?”

“Tiểu Lượt, muội còn nhớ bức họa Sa Thất Đao ta cho muội xem, ánh mắt rất giống với hắc y nhân nhớ ?” Thạch Lỗi

“Muội nhớ , cha nương muội cũng vì phát là Sa Thất Đao mà bị hạ độc thủ.” Tiểu Lượt

“Nương, chuyện này là như thế nào? Sao cha có thể là Sa Thất Đao chứ?” Thiên Du đưa ánh mắt nghi vẫn nhìn mẫu thân.

“Thiên Du, cha con là phù thương bậc nhất phương Bắc tên là Ân Thương, sau khi ta sinh ra con, thân thể vẫn luôn suy yếu, ông ấy cho là do thời tiết phương bắc lạnh, thích hợp để tịnh dưỡng. cho nên quyết định đem cả nhà về miền nam, nghĩ tới nữa đường lại gặp bọn cướp.”

“Con biết! gϊếŧ cha con.” Thiên Du chỉ vào Sa Thất Đao

“ phải, cha ruột của con phải do gϊếŧ, mà là đồng bọn của .” Nhâm mẫu phủ nhận, sau đó

“lúc muốn gϊếŧ con nằm trong lòng ta đột nhiên ngừng lại, xoay người gϊếŧ chết đồng bọn của , sau đó với ta sau này con chính là con , mà ta thay Nhâm gia lưu giữ lại huyết mạch nhẫn nhục đồng ý.” Nhâm mẫu đến đây tâm bình tĩnh, mặt cũng oán hận, giống như là chuyện của người khác.

“Nương, vì sao người báo quan?” Thiên Du hỏi

“ban đầu ta sợ làm điều bất lợi với con nên dám, sau này ông ấy lại hướng thiện, đối với ta tôn trọng lại có lễ, hơn nữa ông ấy hết lòng thương con. Con dần trưởng thành, lại rất tôn kính ông ấy, vì con, ta lại đem mọi chuyện dấu kính.” Nhâm mẫu dừng chút, thở dài “Aiz, nhưng ta lại ngờ phát sinh kiện nhà Âu Dương gia…”

“Nương, người có từng hoài nghi chuyện của Âu Dương gia là do ông ấy làm ?” Tiểu Lượt hỏi

“Chưa từng có. Hơn nữa hai mươi mấy năm nay ta ăn chay niệm phật, sớm quên là cường đạo, cho đến khi Thạch gia đến tìm ta, ta mới thể tin tưởng.” Nhâm mẫu nhìn Tiểu Lượt, “Xảo Sơ, ta nghĩ ta cũng phải phụ trách phần trong chuyện cầm kiếm sơn trang.”

“, ai gϊếŧ người người đó đền mạng, người cùng Du ca ca có liên quan.” Tiểu Lượt

“Xảo Sơ, con là tốt, giao Thiên Du cho con ta thấy an tâm rồi.” Nhâm mẫu nhìn Thiên Du “Bất luận người con gọi là cha hai mươi mấy năm nay là người như thế nào, ông ấy có công nuôi dưỡng con, dập đầu bái biệt ông ấy .”

Thiên Du đến trước mặt Sa Thất Đao quỳ xuống, khấu đầu ba cái “Cha, con cảm tạ ơn nuôi dưỡng của người.”

Nhâm phụ ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng “Sa thất Đao ta trước khi chết cũng có người lo hậu , tốt…”

xong Nhâm phụ đẩy quan sai ra, cũng giật lấy đao, nhanh như chớp hướng lên cổ cắt mạnh, chảy máu đến chết.

Nhâm mẫu vì niệm tiếng A di đà phật.

Thiên Du xúc động, quỳ bên thi thể khóc