Thiên Kim Chúa Hề Ba Tuổi Rưỡi

Chương 1: Đi nhà trẻ mới, cố lên~

Editor: Lemonade

Đồng hồ hình Ultraman điểm 06:06:06. Cánh tay Ultraman để trên đầu chậm rãi duỗi thẳng, chuyển động hướng lên trời, trong miệng phát ra tiếng cười hé hé hé ma quái.

Đặt người anh em Ultraman lên bàn. Phóng tầm mắt qua gương, trong gương là một cô bé tóc ngắn, cô bé mặt phúng phính trẻ con nhưng rất ít biểu cảm, ánh mắt cũng khác những bạn cùng trang lứa mà lại là kiểu "Trẫm lẳng lặng xem thảo dân các ngươi biểu diễn.", thông minh trầm tĩnh.

Rất nhiều người lớn từng bị ánh mắt của Vạn Vạn Tuế hù qua. Cô còn thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, nên bà ngoại mê tín của cô còn hoài nghi cô không uống canh Mạnh Bà, mang theo ký ức kiếp trước làm hoàng thượng trọng sinh.

Nhưng mà điều không thể phủ nhận chính là dù ánh mắt Vạn Vạn Tuế có hơi hung ác nhưng ngũ quan vẫn rất tinh xảo.

Vạn Vạn Tuế nghiêm túc nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức Ultraman trong tay, đợi nó cười đủ sáu kiểu âm thanh mới đem cánh tay chỉ lên trời đặt về bên đầu, tiếng cười hé hé hé rốt cuộc cũng dừng lại.

Vạn Vạn Tuế kiễng chân. Chỗ trên bàn sách để đặt nó lại cao hơn cô một đoạn.

Tại sao phải kiễng chân chứ? Nguyên nhân rất đơn giản. Tuy Vạn Vạn Tuế từ nhỏ đã biểu hiện rất lạnh lùng, còn mặc quần áo chỉnh tề trước khi Ultraman cô kính trọng thức dậy, rửa mặt đánh răng sạch sẽ. Trưởng thành quá sớm làm cho ba Vạn mẹ Vạn lo lắng đưa cô đến bác sĩ, nhưng cô...

Thân hình không cao mà thôi.

Khuyết điểm nhỏ nhặt ấy cũng không ảnh hưởng đến khí chất của cô. Vẫn là mỗi khi cô bước vào cửa công viên giải trí, sẽ làm cho những tiếng cười khặc khặc của bọn nhóc bằng tuổi bị dọa rồi chạy loạn mất thôi, vừa chạy vừa khóc còn hơn cả đứa trẻ sơ sinh nữa.

Hôm nay là ngày Vạn Vạn Tuế đi đến nhà trẻ, nhưng cô chưa mặc đồng phục mới vào ngay mà đặt nó ngay ngắn cùng với cặp trên giường. Đồ cô đang mặc sáng sớm chính là bộ đồ ngủ Unicorn nhỏ do ông ngoại khéo tay may cho.

Tuy là đồ ngủ nhưng khi ngủ Vạn Vạn Tuế chưa bao giờ mặc nó, chỉ có đôi khi tâm trạng cực kỳ vui vẻ mới có thể mặc vào.

Đồ ngủ màu tím liền thân, trên mũ còn có cái sừng. Vạn Vạn Tuế nhìn gương rồi cẩn thận chỉnh cái sừng về vị trí chính giữa, nhìn chằm chằm kiểu đồ ngủ Unicorn đáng yêu của mình trong gương, mặt không cảm xúc gật gà gật gù, chân thấp chân cao mở cửa ra ngoài.

Nhà Vạn Vạn Tuế là một nhà bốn thế hệ, bà cố ngoại, ông bà ngoại, ba mẹ, anh chị và cô. Trước khi chuyển đến biệt thự thì gia đình cô đã từng chen chúc trong căn nhà nhỏ bé.

Về sau khi Vạn Vạn Tuế nhìn thấy biệt thự cũng không kích động nhiều, mà bắt đầu chủ động gánh lấy trách nhiệm thành viên chân ngắn nhất nhưng cũng là trách nhiệm nhất nhà, yên lặng mang vali nhỏ của mình lên căn phòng nhỏ ở lầu hai.

Lầu hai vì bà cố ngoại của cô đi đứng không thuận tiện, phòng nhỏ nhất là bởi vì cô còn nhỏ, không chiếm nhiều không gian.

Nhưng mà ba mẹ lại không cho cô ở phòng kia, họ nói nhà mới khá lớn, có khoảng chừng sáu phòng ngủ. Bà cố ngoại ở một phòng, ông bà ngoại một phòng, ba mẹ một phòng, anh chị và cô cũng có những căn phòng của riêng mình.

Vạn Vạn Tuế lo lắng, còn cố ý đếm lại nhiều lần. Sau khi xác nhận thật sự có sáu phòng thì mới bằng lòng kéo vali nhỏ của mình từ phòng vệ sinh lầu hai xuống.

TruyenHD

Giờ phút này trong căn nhà lớn rất im ắng, Vạn Vạn Tuế dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng một phát, ngoại trừ cô thì tất cả mọi người chưa thức dậy.

Vì để không đánh thức họ, Vạn Vạn Tuế cố ý bước nhẹ nhàng, lặng lẽ từ lầu hai đi xuống lầu một, vào trong bếp.

Vạn Vạn Tuế đẩy ghế nhựa có bậc thang chuyên dụng ra, giẫm bậc thang đứng lên, nghiêm túc mở tạp dề ra rồi cột quanh lưng, sau đó đeo bao tay cao su so với tay cô còn dài hơn lên.

Vạn Vạn Tuế cúi đầu nhìn xuống, nhìn mới thấy đột nhiên bao tay hôm nay lại lớn hơn rồi.

?

Cô cầm nhầm, đây là cái của ba.

Vạn Vạn Tuế cởi bao tay lớn ra, đeo bao tay nhỏ của mình vào, đứng trên bậc thang của ghế lần nữa, vặn mở vòi nước.

Cô muốn rửa rau củ, cà rốt, bông cải, cà chua, táo mà mẹ mua về hôm qua trước.

Vạn Vạn Tuế lúc rửa mặt cho mình cẩn thận tỉ mỉ, khi rửa rau quả thì lại càng chăm chú hơn. Rửa xong cô đặt hết vào trong thau lớn, gật gật đầu rồi đi xuống từ bậc thang trên ghế. Cô lấy ra cái thớt nhỏ và con dao trẻ em của mình cắt rau quả gọn gàng. Đặt lên dĩa có hình Ultraman nằm trong bãi cỏ phơi nắng, cuối cùng bóp sốt salad làm đám mây.

Vạn Vạn Tuế ôm gương mặt nhỏ nhìn kỹ tác phẩm của mình, thỏa mãn gật đầu. Đem salad Vạn Tuế ngon lành bày ra từng dĩa theo vị trí của ba mẹ và mọi người.

Vạn Vạn Tuế xem qua rất nhiều phóng sự giáo dục trẻ em, biết tuổi mình còn rất nhỏ để nghịch lửa, cho nên lui để cầu cái tiếp theo, không có một mực muốn làm đại tiệc Mãn Hán. Cô mang đồ ăn vặt tích lũy rất lâu ra, đặt mỗi chỗ trên bàn để làm món chính.

(*) Nguyên văn: 满汉全席 (đại tiệc Mãn Hán): Đại tiệc Mãn Hán thường phục vụ 108 món ăn (54 đồ ăn miền Nam - 54 đồ ăn miền Bắc), cho nên câu này có nghĩa là bữa ăn thịnh soạn. (Wiki)

Cô lo lắng ba mẹ đã lớn như thế rồi, ăn salad sẽ không đủ no.

Nhưng chỉ ăn đồ ăn vặt lại không khỏe mạnh.

Vạn Vạn Tuế nhìn đồ ăn vặt phong phú và salad khỏe mạnh trên bàn, gật đầu, mặt không biểu cảm mà duỗi cái tay mũm mĩm ra, dựng lên ngón tay trắng nõn, lời ít ý nhiều mà xúc động phát biểu: "Tuyệt."

Không còn nhiều thời gian để thưởng thức kiệt tác của mình, Vạn Vạn Tuế lau dọn phòng bếp, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cất bước chân ngắn, giống như một ninja nhỏ bé im lặng chạy vội lên lầu.

Bữa sáng đã làm xong, cô có thể thay đồng phục mới rồi.

Cởi đồ ngủ Unicorn ra, xếp lại. Cô chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ nhìn vào trong gương, giống như ba cô trước khi thay đồ. Vỗ một cái lên bụng, hít một hơi dài, hóp lại cái bụng nhỏ núc ních thịt, động tác cực kỳ nhanh mặc đồng phục vào, sau đó mới thắt chặt lại thắt lưng đồng phục mới.

Vạn Vạn Tuế nhìn mình trong gương, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Giơ tay nhỏ beo béo lên, tự tán thưởng mình. Vừa mới nói ra âm "z", hơi đã lọt ra ngoài, bụng nhỏ được hóp lại cũng phì lên, chiếc bụng giàu sang* ban đầu lại xuất hiện.

(*): ý chỉ bụng bia của mấy ông đại gia á=))))

Vạn Vạn Tuế nhìn mình trong gương giống như cục giăm bông được bán ở siêu thị thật lâu, quay người lấy nhật ký ra, trịnh trọng dùng bính âm chữ Hán và ngữ pháp viết ra triết lý nhân sinh cô vừa được lĩnh hội:

Cụt thịch (Cục thịt) này

Nịn (nhịn) được trong một hơi nhưng khó lòng nịn (nhịn) được ở hơi thứ hai.

Đã đến 7:30, ba Vạn và mẹ Vạn mới thức dậy. Họ chứng kiến không chỉ là Vạn Vạn Tuế nghiêm túc thay đồng phục, lưng đeo balo mà còn đã chuẩn bị cho bọn họ bữa sáng nghiêm túc ngồi ở cửa chờ đi học. Họ cũng không kinh ngạc mấy, bởi vì Vạn Vạn Tuế gần đây dường như rất hiểu chuyện.

Nhưng mà có một vấn đề...

"Vạn Tuế ơi." Ba Vạn lúc chưa lộ bụng thì hồi còn trẻ rất có hương vị phong độ, chẳng qua là do ông không để ý hình tượng mà thôi. Ví như lúc này, ông sẽ nhíu cả khuôn mặt lại, vừa khó xử vừa không đành lòng nhìn đứa con của mình tuy không biểu hiện gì nhưng lại rất háo hức được đến nhà trẻ.

Gian nan mà nói ra sự thật: "Hôm nay là chủ nhật, ngày mai con mới đi nhà trẻ cơ."

Răng rắc, ba Vạn và mẹ Vạn phảng phất thấy được một tia sét giữa trời quang trên cái đầu nhỏ đưa lên của Vạn Vạn Tuế. Tuy cô còn nhỏ không có cảm xúc gì, nhưng họ đều cảm giác được, có thứ gì đó vừa vỡ tan trong thời gian ngắn.

Đó chính là tấm lòng son muốn đi nhà trẻ của con gái họ.

Vạn Vạn Tuế chịu đả kích trở về phòng viết về nhân sinh mới cảm nhận được thật lâu. Sáng ngày thứ hai, Vạn Vạn Tuế vẫn thức trước khi Ultraman cất tiếng cười. Chỉnh trang cho mình xong, đợi lúc cô xuống lầu thi ba Vạn mẹ Vạn đã ở trong phòng bếp làm bữa sáng rồi.

Trong phòng khách TV đang mở, ông ngoại đeo kính viễn thị vừa xem báo vừa xem tivi.

"Chào buổi sáng." Vạn Vạn Tuế ôm lấy cái bụng tròn vo cúi đầu hỏi thăm ông ngoại.

Ông ngoại Vạn Vạn Tuế lúc trẻ tuổi rất anh tuấn, hiện tại cũng là ông lão đẹp trai nhất. Hơn nữa ông cũng rất khéo tay, rất nhiều quần áo của Vạn Vạn Tuế đều do ông làm cho.

Chẳng qua do ông không hay nói lời yêu thương nên khi nghe Vạn Vạn Tuế hỏi thăm, con mắt dưới chiếc kính viễn thị của ông lão cũng không nâng lên tí nào, chỉ gật đầu với Vạn Vạn Tuế rồi tiếp tục xem báo, xem TV của ông mà thôi.

Vạn Vạn Tuế quay người chuẩn bị đi vào phòng bếp giúp ba mẹ đang bận rộn, thì trên lầu truyền đến một tiếng thét êm tai:

"A a a, Ngô Hoàng anh có ác quá hay không? Ném tất thối lên người em?" Đây là âm thanh của chị Vạn Vạn Tuế. Ngô Hoàng là anh ruột của Vạn Vạn Tuế, chẳng qua là đứa đầu tiên, dựa theo lúc trước ba Vạn mẹ Vạn đã nói rồi, anh theo họ mẹ.

Vạn Vạn Tuế ngẩng cái đầu nhỏ nhìn chăm chú lên bậc thang.

Anh của cô tuy đang học lớp 10 nhưng dáng người đã cao hơn 1m80. Ngô Hoàng uốn éo ngã ngớn mặc bộ đồng phục xanh trắng, tay đút túi quần, trên mặt không biểu hiện gì nhưng lời nói ra làm cho người phía sau nổi trận lôi đình: "Mày nên cảm ơn anh kêu mày thức dậy đó, đồ con heo hay đi trễ."

"Anh mới là heo! Em muốn cạo đầu anh thành đầu heo!"

Đôi mắt to trầm tĩnh của Vạn Vạn Tuế nhìn hình ảnh bạo lực nắm đầu nhau của anh và chị mình.

Ông ngoại nghe được anh Vạn và chị Vạn đánh nhau, giương mắt thoáng nhìn, sau đó không hề ngạc nhiên mà lật tiếp trang báo. Dùng âm lượng mà người ta hoàn toàn không nghe thấy chậm rãi khuyên can: "Đừng đánh nữa, nhanh ăn cơm đi, đánh cái gì mà đánh..."

Lúc nói chuyện mắt cũng không rời tờ báo.

Xem ra, sứ mệnh ngăn cản anh em nhà họ Vạn tương tàn vẫn rơi vào người Vạn Vạn Tuế. Vạn Vạn Tuế không nhìn ông ngoại nữa, kiên định tách đôi chân ngắn ra bước tới gió bão bên trong anh Vạn chị Vạn, mặc dù cô béo nhưng vẫn rất linh hoạt ôm lấy chân dài của Ngô Hoàng, như con cua đồng leo lên người anh, từ sau đầu anh lộ ra một gương mặt nhỏ bé không cảm xúc.

Emmm...Trước đó một giây anh Vạn chị Vạn còn mang khí thế tuyệt đối không thu tay thì giờ lại dừng mắt nhìn vào giữa, cả hai nín lặng.

Lúc anh Vạn chị Vạn bị đứng hình, gương mặt nhỏ cứng nhắc của Vạn Vạn Tuế mở miệng hát: "Ah ah~ Thế giới này tràn ngập tình yêu ~ Con gà yêu cải trắng, loài người yêu wifi~"

Âm thanh non nớt nhỏ bé của cô rất đáng yêu, làn điệu ca từ cũng ấm áp, nhưng---

Mặt cô không cảm xúc.

Ánh mắt vẫn y nguyên không giận mà nghiêm.

Anh Vạn chị Vạn ở bên trong ca khúc tình yêu yếu ớt bất lực nhưng không dám động đậy.jpg.

"Hãy để chúng ta cầm tay nhau ~" Vạn Vạn Tuế dùng ánh mắt ôn hòa cổ vũ cho anh Vạn chị Vạn. Nhìn thấy họ như lời cô hát cùng nắm lấy tay nhau, cô duỗi bàn tay nhỏ bé ra làm giống như cô giáo đã làm đối với các bạn cùng tuổi, vỗ vỗ đầu anh Vạn chị Vạn, "Biết sai thì sửa nhé, hai người vẫn là bé cưng của Vạn Tuế ~"

Hai người có độ tuổi trung bình hơn Vạn Vạn Tuế rất nhiều lộ ra vẻ xấu hổ nhưng không hề mất lễ độ mà cười.

Giải quyết xong sự kiện anh em nhà họ Vạn tương tàn, Vạn Vạn Tuế đã mệt muốn chết. So với bình thường thì cô ăn nhiều hơn một chén cơm, cùng anh Vạn chị Vạn giúp ba mẹ Vạn dọn dẹp rồi mới đến nhà trẻ báo danh.

Nhà trẻ mà Vạn Vạn Tuế học là nhà trẻ cho con nhà giàu nổi danh nhất thủ đô Bắc Kinh. Nhà họ Vạn cùng lắm chỉ được coi như là gia đình có tiền thôi, Vạn Vạn Tuế có thể đi đến nhà trẻ này là do mối tình đầu bí ẩn của bà cố ngoại phía sau màn lặng lẽ sắp xếp.

Tuy nhiên mối quan hệ này hiện tại ba Vạn mẹ Vạn còn chưa biết. Họ nhận được giấy mời của nhà trẻ chỉ cho rằng quảng cáo chào hàng bình thường. Khi thật sự nhìn thấy cơ sở vật chất và giáo viên của trường thì còn cảm thán nhà trẻ này so với công viên Nhân Dân hay cung điện Versailles của Pháp còn xa hoa hơn. Về sau khi tra trên mạng không thấy tin tức xấu thì vô cùng vui vẻ mà đóng học phí.

Nhà trẻ này cách nhà họ Vạn không xa, ba Vạn mẹ Vạn lái xe đưa Vạn Vạn Tuế đến trường.

Lúc ba Vạn mẹ Vạn về phòng thay đồ, Vạn Vạn Tuế chuẩn bị xuất phát xong xuôi, đồng phục chỉnh tề, giây dày cũng được cột tiêu chuẩn xinh đẹp, trong tay còn cầm theo túi phân loại rác, thẳng tắp nghiêm túc đứng ở cửa trong sảnh, như một binh sĩ chờ xuất phát.

Bị khí thế của Vạn Vạn Tuế làm cho sợ hãi nên anh Vạn chị Vạn cũng không kiềm chế được mà thẳng lưng.

Tuy nhiên có một vấn đề...

Không ai dám trêu ghẹo ở trường học, học bá vạn người theo đuổi kiêm hotboy học đường chịu đựng đến run rẩy khóe môi, cầm lên vài cọng tóc ngốc nghếch dựng đứng của Vạn Vạn Tuế: "Có phải mỗi tháng đều không chải đầu không?"

Đôi mắt của Vạn Vạn Tuế hơi trừng lớn, trên gương mặt nhỏ từ từ hiện lên hai rặng mây đỏ.

Đúng vậy, cô không có chải đầu. Chính xác là cô không có chải đỉnh đầu, bởi vì cánh tay quá ngắn, duỗi không tới đỉnh đầu.

Bị phát hiện rồi...

Vạn Vạn Tuế nhận lấy đả kích, vô hồn được Ngô Hoàng ôm đến ghế.

Ngô Hoàng chải xuống mấy sợi tóc cho Vạn Vạn Tuế, còn khéo tay mà thắt lại mấy ngọn tóc không nghe lời của cô, dùng kẹp Ultraman kẹp vào.

Chị Vạn là Vưu Giai bị thẩm mỹ trai thẳng của Ngô Hoàng làm tức chết, nào có cô gái nhỏ nào dùng kẹp tóc Ultraman cơ chứ?

Cô muốn giúp Vạn Vạn Tuế đổi lại kẹp tóc cá nhỏ nhưng bị Vạn Vạn Tuế nghiêm túc lắc đầu từ chối.

Ultraman, Vạn Vạn Tuế duỗi bàn tay nhỏ bé ra, ngón cái hướng lên, không biểu cảm mà nói ra âm thanh non nớt khen ngợi: "Đẹp."

Khóe miệng Vưu Giai co giật, Ngô Hoàng rất đắc ý mà nhướng đôi lông mày anh tuấn với cô, thuận tiện cho cô khẩu hình miệng "Đồ đần", thành công khơi lên cơn thịnh nộ của Vưu Giai.

Hai người thiếu chút nữa là đánh nhau, nhưng lại tâm linh tương thông cùng lúc đưa mắt nhìn về Vạn Vạn Tuế đang gật đầu, bày tỏ sự thỏa mãn với Ultraman bên phía tấm gương đối diện.

Bọn họ quyết định đợi Vạn Vạn Tuế đi rồi thì chiến.

Sau khi chải đầu đẹp đẽ thì Vạn Vạn Tuế đã tìm lại được khí chất 1m20 mình, lúc ba Vạn mẹ Vạn lên xe đạp thì chân ngắn của cô cũng leo lên chiếc xe đạp nhi đồng bốn bánh.

Mỗi người đạp xe gia đình trung bình 2.6 vòng, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà bước lên hành trình đến nhà trẻ của Vạn Vạn Tuế.