Cánh cửa cuối cùng được mở ra, cô đặt chân trái vào bên trong, trên tay cầm khẩu súng chuyên dụng của mình khẽ bước. Mọi thứ trước mắt chỉ toàn một màu đen, chỉ có duy nhất một luồng sáng yếu ớt phát ra từ bóng đèn nhỏ nằm trên tường. Bỗng bước chân cô khựng lại, đôi môi anh đào lại lần nữa nhếch lên.
Phía sau cách cô 3m có người đang đứng, hắn ta đang từng bước từng bước đi lại phía cô. Hoàn toàn không gây ra bất cứ âm thanh nào, cô đoán rằng hắn đã tháo giày tránh bị cô phát hiện. Nhưng hắn ta đã quên một điều, tiếng động có thể làm mất được nhưng bóng người in dưới đất là hoàn toàn không thể. Dù cho nơi này hoàn toàn tối nhưng vẫn hiện lên rõ lên cái bóng khiến hắn ta phải mất mạng.
Cô đứng im bất động tiếp tục quan sát tình hình xung quanh, người đàn ông phía sau mỗi lúc một gần. Hơi thở cô phát ra lạnh đến thấu xương. Gương mặt mỉm cười không còn nữa thay vào đó là ánh mắt có thể đốt cháy người đối diện. Bàn tay cầm khẩu súng nhanh chóng được thả lỏng, muốn bắn mục tiêu chính xác trước hết là phải thắng tâm lí của chính bản thân mình. Chỉ cần thả lỏng thân thể và ngón tay thì cơ hội chuẩn đích là 99%.
“Pằng.”
Viên đạn bay lướt qua gương mặt Runa, cô mỉm cười lùi về sau hai bước. Người đàn ông phục kích vừa rồi không ngờ cô có thể thoát được nên thoáng do dự. Hắn ta chưa từng nghĩ một đứa con gái có thân hình trông vẻ yếu ớt như cô thế mà lại tránh được viên đạn cách đầu không quá 1m.
Cô xoay người lại đối diện với người đàn ông đó, đôi chân bật lên nhảy cao về phía trước giật lấy khẩu súng trên tay hắn ta. Tay còn lại nắm chặt, đấm mạnh thẳng từ trên đầu xuống vuông góc. Khiến hắn ta không thể đỡ kịp ngã xoài người ra đất. Khóe môi rướm máu gương mặt hắn lộ ra vẻ căm ghét đến cực độ.
"Hãy đầu hàng đi."
Người đàn ông đó đứng lên, gầm lớn. Chạy nhanh về phía cô. Không biết từ khi nào trên tay hắn đã có một con dao lưỡi sắt dài xuyên xuống cán rất chắc chắn.
Bàn tay đưa lên cao, ngắm thẳng vào người cô lao đến. Cô nheo mày thong dong nhìn hắn, một bước, hai bước, ba bước. Khoảng cách dần dần được rút ngắn, cho đến khi con dao nằm ngay trước mặt thì.
“Phựt…… Khụ khụ.”
Thân hình hắn ta chao đảo rồi ngã phịch xuống đất, con dao khi nãy dành cho cô…Hiện tại đang được cắm sâu vào cổ họng tên đó, độ sâu khoảng 6cm. Cô lấy chiếc khăn giấy từ trong người ra, khẽ lau những vết máu còn vương trên mặt. Khoảnh khắc này cô tựa như một thần chết, chỉ cần đến gần máu sẽ chảy thành sông.
Cô tiếp tục đi thẳng vào bên trong mà không có bất cứ trở ngại nào. Cho đến khi đứng trước chiếc bàn trà vẫn còn hơi khói thì bên dưới gầm bàn xuất hiện hai người đàn ông đưa tay ra nắm chặt lấy chân cô kéo mạnh. Lực kéo khá mạnh khiến cơ thể Runa chao đảo, nhưng nhanh chóng sau đó cô đưa hai tay đặt trên bàn. Chiếc nhẫn màu đỏ đeo ở ngón giữa bắn ra một cái đầu móc sắt nhọn kết chặt với mặt bàn. Đôi tay được giữ vững, cô vung chân phải đá mạnh vào cạnh bàn. Cánh tay hắn ta đập mạnh vào phần vuông góc tạo thành một mảng đỏ tanh nồng.
Chân phải được giải thoát cô liền xoay người ngồi lên mặt bàn, đôi giày đen sáng bóng lúc này cũng phát huy tác dụng của nó. Mũi giày xuất hiện một mảnh sáng, cực mỏng. Cô nhất chân đạp mạnh lên bàn tay đang nắm chặt chân trái, khẽ kéo nhẹ mũi chân. Trên bàn tay hắn ta nhanh chống xuất hiện một đường cắt sâu khoảng 5cm. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đầu súng không nhân nhượng nhắm vào tim bắn thẳng.
“Pằng…Pằng.”
Máu phun ra từ miệng vết thương, ánh mắt của bọn chúng vẫn còn được mở to. Có thể do quá kinh ngạc vì sự khinh địch và cũng có thể do cái chết này với bọn chúng vẫn chưa thật sự cam lòng.
Cô không thèm liếc nhìn bọn chúng, xoay người bước tiếp vào bên trong. Không khí mỗi lúc một u ám, bàn tay cầm súng của cô cũng vô thức bị nắm chặt lại. Những kẻ bị cô gϊếŧ vừa nãy chỉ là người chết thay cho việc thử sức lực của cô do Vicky sắp xếp mà thôi. Sâu vào bên trong cuộc vui mới càng thú vị.
“Cạch.”
Bỗng nhiên có một bàn tay to lớn tóm chặt lấy cổ cô, lực kéo của hắn ta tương đối mạnh khiến cô ngã người rơi xuống đất. Nhanh sau đó cô thúc mạnh chỏ vào hông hắn ta. Mũi bàn chân đá thẳng lên mảnh lưỡi sắt nhọn đâm vào giữa trán người đàn ông đó.
“A…Aa…”
Hơi thở mạnh mẽ khi nãy sau lưng biến mất, Runa ôm cổ đau rát khó chịu đứng lên khỏi người hắn ta. Khẩu súng trên tay nhắm thẳng vào vết thương khi nãy.
“Pằng.”
Lúc này bên ngoài cửa động xuất hiện một thân hình mảnh khảnh. Cô ta nhìn thẳng vào bên trong cánh cửa chính giữa, đôi mày khẽ nhướng lên đầy thích thú. Xem ra cô đã đến trễ nên đã bỏ qua màn dạo đầu hấp dẫn này. Nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh cho thấy vừa nãy nhất định đã xảy ra một vụ nổ khá lớn, chết không biết bao nhiêu người. Cảnh tượng này hoàn toàn không thể nào dùng hai từ bi thảm để diễn tả.
Mùi máu tanh xộc lên mũi làm người con gái áo đỏ khó chịu, cách gϊếŧ người này…Tuy tiết kiệm được rất nhiều thời gian và gia tăng người chết nhưng thật sự là kiểu vô cùng biếи ŧɦái. Xác người không còn nguyên vẹn, những mảnh vỡ rời rạc từ cơ thể bắn ra khiến người khác không khỏi chau mày. Cô tên là Cry.
Theo như cô quan sát thì cánh cửa đi vào bên trong nhất định là cánh cửa thứ hai. Cô ta lấy chiếc Ipad ra xem xét và làm theo như các trình tự mà khi nãy Runa đã làm. Cánh cửa được mở ra, cô đi theo con đường vào bên trong, đôi môi mỉm cười.
Quả nhiên nữ sát thủ đi trước không phải là kẻ bình thường, tính theo thời gian cô chỉ đến trễ không quá 20 phút. Thế mà mọi thứ đã được cô ta mở đường tất cả.
Theo như cô biết thì muốn gϊếŧ chết toàn bộ những kẻ canh giữ mật thất hoàn toàn không phải là chuyện dễ dàng gì. Nhưng nếu như người đó có mẹo và cách phá giải suy nghĩ trong đầu Vicky thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
“Pằng.”