Sự Trả Thù Của Ác Nữ

Chương 24: Thân Phận Thật Của Max(2).

"Thiếu gia đã về ạ."- Người mở cửa là một ông lão trung niên đầu đã điểm trắng cúi đầu hành lễ với Max.

"Ông chủ và cậu hai đâu?"

"Dạ. Ông chủ đang ở phòng ăn còn cậu hai đang trên phòng."

"Dọn cơm đi nay tôi ăn ở nhà." - Nói xong Max kéo tay cô vào trong nhà. Lạ thay trong tòa nhà thiết kế theo kiểu Châu Âu mĩ lệ rất là đẹp mắt hơn ở ngoài.

Max hẩy hẩy người cô làm cô lườm hắn ra hiệu “Đừng tưởng anh là đại thiếu gia gia tộc giàu có mà lộng hành.”

Max cười tinh ranh rồi nói:"Nhờ cô lên phòng gọi hộ em tôi được không hì, nhanh tôi đi báo với ba một tiếng con dâu đã về." - Nói xong hắn ta chạy thục mạng làm cô tức hừng hực.

Người hầu của hắn cũng thúc giục khiến cô miễn cưỡng lên lầu, đứng trước cửa một căn phòng lớn khẽ gõ cửa. Đột nhiên cửa hé mở cô bước vào rất tối và buốt giá…Bên trong màn đêm cô có thể lờ mờ nhìn được tất cả. Cô định xoay người bước đi thì một bóng người ôm trầm đến lạnh lẽo run rẩy với hơi thở kia giữ giọng nói:

"Max bảo tôi kêu anh xuống ăn tối."- Rứt lời hắn đẩy cô ra cửa kèm môt câu "Cút." rầm cửa.

Ngã xuống nền nhà băng giá cô bất giác đứng tim tròn mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng kia.

Tiếng nói đó chẳng nhẽ...

**

""Này Runa, Runa…"

Nghe thấy tiếng gọi cô mới định thần lại được vẻ mặt đối diện của Max.Trước bàn ăn làm cô không thể không nhịn được cười chỉ mỉm môi nhìn hắn rồi nhỏ nhẹ ăn tiếp.

"Cháu không sao chứ? đồ ăn có vấn đề gì sao?" - Tiếp đến là người đàn ông trung niên ngồi xe lăn trông ông tầm khoảng ngoài 50 tuổi.

Đây chính là Ám lão gia - một trong ba gia tộc lớn nhất Việt Nam và cũng là người đứng nhất nhì trong Hắc Đạo. Cô cũng không ngờ rằng ông ta lại là cha của Max, bảo sao lúc gặp cô hắn lại che giấu thân phận thực sự của mình.

"Dạ…Không ạ đủ dùng rồi lão gia."

"Cô bé cứ gọi ta là bác Hoắc là được rồi không cần phải vai vế xa lạ gì đâu."- Ám Dạ Hoắc nhìn cô và nở nụ cười trìu mến, mắt ông hít lại nhưng vẫn mang vẻ cần mẫn không thể hiểu rõ tâm tư của ông được. Cô đoán chắc ông sống giấu nội tâm của mình để không ai thấu được chỉ có người hiểu ông mới làm được điều đó.

"Dạ vâng bác Hoắc." - Runa cũng chỉ biết làm theo bởi cô cảm nhận được ông ta nhìn thấu nội tâm của cô rồi…Trên thế giới này ngoài em gái ruột của cô - Châu mới có thể hiểu được cô mà thôi. Ngoài ra Ngọc anh và Mai cũng không thực sự hiểu về nội tâm của cô mà chỉ hiểu cách làm việc của cô mà thôi.

"Thôi ăn đi còn đi." - Max thấy cô vẫn thất thần liền nói nhỏ vào tai cô nhè nhẹ.

Đi đâu? Nhìn Max bằng ánh mắt khó hiểu rồi lẳng lặng ăn tiếp.

"Ồ thì ra lại thêm một con dâu mới nữa sao?"

"Runa tôi không ngờ cô cũng được bè trèo cao nhỉ đã sắp trở thành đại phu nhân của họ Ám chúng tôi rồi đấy." - Giọng cười của Rer chế giễu rồi kéo ghế ngồi xuống bàn ăn.

Giọng nói này làm cô giật mình toát hơi lạnh lại, lại kèm thêm con dâu mới nữa…Lại làm cô thêm nhọc lòng không dám ngoài đầu lại cũng không dám ngước lên nhìn bóng hình chiếc áo phông đen vừa tầm mắt cô. Hắn chính là Rer.

"Bốp." - Một cú đấm của Max vào chính mặt của Rer khiến cô bừng tỉnh.

"Thăng không được vô lễ, đây là bạn của anh con."- Ông Hoắc mới lên tiếng để cắt ngang bầu không khí âm u này.

"Không sao đâu bác ạ, thôi con xin phép về trước con nhớ ra là có việc ạ."- Cô không muốn ở thêm một phút giây nào nữa cũng muốn nhìn cảnh cha con họ cãi nhau, rồi vội vàng chạy đi.

Runa mệt cô mệt lắm rồi tại sao chứ rốt cuộc ông trời còn muốn trêu đùa chúng ta như thế nào nữa đây? Những lời nói cay nhiệt của hắn rất là tức giận kèm thêm chua chát vô cùng như xát muối vào tim cô vậy. Cô đau ư? Cô giật mình cô cũng biết đau rồi sao?

""Á...."

Xui xẻo vậy không biết mải chạy trên đôi giày cao gót làm cô ngã từ trên bậc thềm xuống, đau nhói làm sao…Không thể đứng lên được nữa cố với bám vào hành lang, sờ túi lấy điện thoại định gọi cho Ngọc Anh thì mới sực nhớ ra là để quên trên xe Max rồi.

"Này cô cứ định như vậy mà bò về sao? Cô ngốc hơn tôi tưởng đấy." - Đằng sau là Max chạy tới toát mồ hôi phải chăng hắn ta đã đuổi cô không ít công sức rồi.

"Tôi không sao, đi được." - Cô cố chấp tránh né ra khỏi vòng tay của hắn ta ra nhưng sức cô không đủ mà nâng đỡ thân mình lên nữa. Lẹo trẹo chân cuối cùng ngã vào vòng tay của Max cô mở to mắt hừng hững nhìn hắn.

Mùi mồ hôi và mùi cơ thể hòa quyện vào nhau gió đông lạnh lùng vây quanh hai người bọn cô. Làm cô không những không thấy lạnh nữa mà cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Đi nhá."- Max nói với cô chỉ một tiếng gật đầu hắn liền bế thốc cô lên và đi về phía chiếc xe của hắn.

Màn đêm buông xuống rất nhanh chiếc xe cũng theo đó mà vυ't lại trong màn đêm u ám. Để lại những tiếng vọng của xe ở lại cùng bóng người phía sau đang đứng thẫn thờ kia. Cô độc buồn bã vây lấy bóng người đó cùng điếu thuốc trên đôi môi khô cằn.

[…]Đêm nay, em bỗng thấy mình cô đơn trong vòng tay thân quen.

Sau đêm nay, có lẽ em sẽ phải buông những giấc mơ, những lập lờ.

Có sai không khi trong lòng còn chút yêu thương xưa buồn vương.

Nhưng thật tâm em không muốn đôi ta xa cách nhau.

Có sai không khi đêm về em vẫn nghe âm thanh ấy.

Thoáng mùi hương cũ như vừa mới đây.

Là do em cố chấp…Cho rằng mình đúng.

Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ.

Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.

Vì em cũng đang lạc lối.

Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.

Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.

Giữ em đi và nói…Yêu em.

Đôi khi, em vô thức gọi tên ai dẫu kề vai bên anh.

Có đôi khi, em nén tâm tư một mình đêm trắng đêm trong tuyệt vọng.

do em cố chấp… Cho rằng mình đúng.

Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ.

Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.

Vì em cũng đang lạc lối.

Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.

Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.

Giữ em đi và nói…Yêu em.[...]