Sự Trả Thù Của Ác Nữ

Chương 22: Cô Không Có Quyền Thương Hại Tôi.

-Con sẽ trở thành người xấu, con sẽ gϊếŧ người, con sẽ là sát thủ là người đáng nguyền rủa. Con sẽ mất tất cả tình thương của mọi người, con sẽ cô độc, con sẽ chết, sẽ chết...

Hai từ cuối vang vọng mãi không ngừng, mắt nó đỏ ngầu, kinh sợ. Bàn tay nhỏ bấu chặt vạt áo, tim gan gào thét như muốn nổ tung.

Người đàn bà tóc đen như một lão phù thủy đáng sợ, điệu cười bà ta ám ảnh đôi tai nhỏ bé kia. Cô lắc đầu đau nhức vô cùng hét lên xua đuổi bà lão nhưng không thành. Không thể nào…Bà ta nói nhảm nhí, cô không tin, nhất định không tin.

Runa bật khóc tức tưởi, ấm ức nhìn người đàn bà tóc đen, miệng nhỏ xinh quát nạt:

-Bà ác độc, bà đi đi, bà đang nói gì vậy? Tôi không tin những gì bà nói đâu, tôi lương thiện. Hoàn toàn lương thiện, kể ra bây giờ và mai sau, mãi mãi lương thiện…

Người đàn bà tóc đen đầy máu lại vang lên nụ cười đáng sợ…Giữa đêm mưa phùn gió bấc, điệu cười ấy như lạc vào không trung...

-Ahahaha..

Sau tràng cười dài, bà cất tiếng nói thâm độc, giọng bà bí hiểm tan vào cực lạc, như hư vô.

-Con sẽ là sát thủ, con sẽ bị mất tất cả…Bàn tay dính máu, con sẽ trở lên mù quáng, con sẽ thay đổi, nếu không gϊếŧ hắn ta…

Hai từ hắn ta phát ra khiến cô sợ hãi, bà ta đã muốn nhắc đến ai? Bà ta muốn cô rời xa ai? Sao không nói rõ, cô định hỏi thì hình ảnh của bà đã chỉ còn là những hạt cát trên mặt đất, không còn dấu vết gì nữa.

Cô giật mình tỉnh dậy, lau mồ hôi trên trán. Phù, may quá chỉ là lại giấc mơ đáng sợ đó. Cô hoàn toàn không tỉnh táo, liền nằm xuống và thϊếp đi, trên khóe mắt còn vương lại một giọt nước trong suốt tinh khôi nhưng mặn chát.

**

Yến Kinh chỉ bắt buộc học viên mặc đồng phục vào những ngày chẵn, còn những ngày lẻ thì học viên được thỏa sức mặc đồ mình yêu thích đến trường. Và sáng sớm hôm sau, hình ảnh một cô gái với bộ đồng phục gọn gàng, chiếc nơ nhỏ xinh xắn thắt lỏng trước cổ. Như một điểm nhấn cho chiếc áo trắng khuy đen. Runa ngồi lặng thinh tại trạm chờ xe bus.

Cơn mưa ồn ào kia đã qua đi, để lại vô vàn những chiếc lá sót lại trên mọi nẻo đường, những ngôi nhà lớn bé đều sạch sẽ hơn hẳn vì được tắm rửa miễn phí. Người người đổ xuống lòng đường, bắt đầu một ngày mới với đầy tiếng chim hót. Đứng đợi mãi không thấy bóng dáng Rer đâu cô thắc mắc từ khi cô với hắn hay đi cùng nhau hắn thường đắng đợi xe bus cùng cô ngày.

-Hắn ta không định đi học chăng?-

Runa lẩm bẩm một mình, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua không chờ đợi bất cứ thứ gì.

Đã gần đến giờ học mà vẫn chưa thấy Rer đâu. Từ căn biệt thự hắn ở đến trường Yến Kinh phải bắt xe bus ở đây nhưng cô ngồi suốt từ sớm mà chưa thấy hắn qua, cô đã để lỡ ba chuyến xe rồi. Nghĩ ngợi một hồi cô mở máy gọi cho hắn.

Tên cô hiện lên trước mắt, Rer tức giận lơ đi. Runa mặc kệ hắn có nghe hay không nhưng nó đang bị tra tấn bởi bản nhạc chờ của hắn. Runa ghét tất cả những bản nhạc chờ buồn của hắn toàn những ca từ không thích. Một nụ cười lạnh thờ ơ trên gương mặt cô biết có chuyện gì khiến hắn như vậy chính là chuyện hôm qua cô với hắn chạm mặt. Rồi bước lên xe luôn.

-Cô kia, chờ tôi.

Rer khó khăn lắm mới chạy tới được…Runa đưa cho hắn một chiếc khăn tay.

-Lau đi.

Runa cười cười trông vẻ mặt ảm đạm của hắn, thống khổ vô cùng, cô trêu chọc

Runa và Rer vào lớp cùng nhau, Đức và Ngọc anh nhìn thấy liền nhanh miệng trêu chọc.

-Rer bỏ tôi để đi học chung với Runa sao?

-Vớ vẩn?

Cả Rer và Runa đồng thanh, lý trí nghĩ ngợi lung tung rối loạn vô cùng. Thấy thần thái của Rer không tốt, Đức cũng chẳng dám lên tiếng nữa vì biết hôm, qua mới xảy ra chuyện gì.

Thấy Runa nhợt mặt đi, Ngọc Anh mới nhớ lại chuyện nửa đêm qua. Lúc Runa giật mình thì Ngọc Anh cũng qua phòng nhưng cô chưa kịp nói gì thì Runa đã ngủ tiếp. Runa gục mặt xuống bàn, mơ hồ nghĩ lại giấc mơ.

Nhưng, có gì đó nghẹn lại ở tim, xuyên vào từng mạch máu khó khăn lắm cô mới để nước mắt không trực trào. Giờ giải lao, không đi đâu mà ngồi tại chỗ, Ngọc Anh và Đức gấp lại sách vở và chạy xuống căn-tin chiếm chỗ thật nhanh. Runa cũng đi cùng không đếm xỉa đến Rer nhưng anh vẫn đi cùng cô.

-Đứng lại cho tôi.

Rer cầm lấy tay cô lạnh thực sự còn lạnh hơn cả anh nữa.

-Buông tôi ra.

Runa hất mạnh tay anh ra phản xạ rất nhanh làm tay hắn vung vào tường. Một dòng hỗn hợp đỏ ngầu trào ra. Runa thấy mình cũng có lỗi liền ôm lấy tay anh kéo tới phòng y tế nhưng anh không chịu đi.

-Nói cho tôi biết cô bị làm sao?

-Mau xử lý vết thương của anh đi!

Runa vẫn không trả lời câu hỏi của anh ta.

-Nói mau!

Rer quán lên như sấm, lúc cô gục mặt xuống anh đã nhìn thấy cô khóc trong đau đớn làm tim anh xáo lặng đi. Runa vẫn không nghe Rer nói gì cả rút ở túi áo một chiếc khăn tay màu hồng phấn ra cẩn thận lau vết thương trên mu bàn tay anh. Miệng vết thương quá sâu cô liền quấn chặt khăn lên tay anh. Cẩn thận đến tỉ mỉ rồi lấy ra một gói bột màu nâu sẫm.

-Đắp lên loại thuốc sát trùng này đi.

Lúc này Runa mới mở miệng nói.

Thương hại? Rer khẽ nhếch môi cười một cái. Hắn nhìn nó bằng một con mắt khác, khinh bỉ tuyệt vọng. Rốt cục cô là loại con gái như thế nào? Thật sự anh thất vọng không kiềm chế nổi, tay anh vò nát cái gói bột, lòng thầm chửi mắng không thôi.

Còn Runa, đơn giản nó chỉ muốn giúp người khác. Cô ngây ngốc không biết anh chúa ghét hành động như này.

-Cô nghĩ mình là ai?

Rer lạnh lùng nhìn cô, đôi mắt phủ một lớp băng dày đặc.

Runa hơi bất ngờ trước thái độ của hắn nhưng cô không sợ mà nhìn thẳng vào ánh mắt chết chóc ấy.

-Là sao?

-Cô không có quyền thương hại tôi!

Rồi Rer bước đi để lại cô ngây ngốc một mình.