Giờ giải lao, bốn người Mai, Tuấn, Đức, Ngọc Anh liến thoắng nói bằng tiếng Anh. Tới lúc dừng Đức hỏi:
- Hai chị yêu quái, quen nhau sẵn hả?
- Quen gì, chả quen.
Đồng thanh.
- Vậy hả? Nói chuyện với nhau như đúng rồi ế.
Tuấn cười khúc khích.
Lúc bấy giờ, Đức và Tuấn mới biết Mai và Ngọc đều là người Việt, cả cô gái ngồi cạnh Rer nữa. Đức hất hàm nhìn Rer và liếc mắt đưa tình Runa khiến Runa hừ nhẹ.
- Rer, xinh thế…
- Cậu đi khám mắt ngay lập tức đi, xấu như con gấu mà kêu xinh.
Rer lạnh nhạt nói.
- Này, có cần anh phải nói toẹt cái câu nói dối đó ra không? Tôi biết tôi đẹp mà anh ghen à?
- Con nhóc này hâm sao, tôi là đàn ông ghen gì với vẻ đẹp vớ vẩn của cô bé cặp kiếng nobita.
Rer cười đểu và bỗng chốc kể từ giây phút đó gương mặt điển trai của anh...
Phụt....Phụt...
Một tràng nước coca cola bay lên mặt Rer trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người trong căng tin.
Tuấn, Mai, Đức, Ngọc Anh tất nhiên là phải há hốc mồm rồi. Còn những nữ sinh fan của Rer bắt đầu bốc khói trán vài tia sét mắt bắn về phía Runa. Nhưng cô vẫn ngồi bình thường y như chưa có gì xảy ra.
- Tôi thích anh rồi đấy!
Tiếng Runa vô tình lạnh lẽo vang lên.
- Nhìn cái gì!! Ăn!!
Rer quát làm mọi người run lẩy bẩy không nhìn nữa. Còn anh lau mặt không nói gì nữa.
- Em là Runa hả?
Tuấn hỏi để làm phá bầu không khí hàn lạnh.
- Vâng ạ! Hai anh là người Việt hả?
- Đúng rồi, ở đây cả sáu hết thảy đều là người Việt hết.
Tuấn hơi cười chừ.
- Đâu…Tôi là con lai mà, hihi.
Đức la lên đáng yêu dễ sợ…Nhưng cũng bị ăn cốc của Ngọc Anh.
**
Nhiều giờ giải lao, Tuấn vô tình thấy Mai bị chặn. Tự tay cô giải quyết được mọi chuyện nên anh chả cần nhúng tay vào. Nhưng nhiều điều khiến Tuấn rất bực bội và khó chịu giờ lên lớp. Tuấn còn vô cớ quát mắng Mai gắt gỏng với Mai khi Mai lên bảng hay gì đó trong lớp.
Vì ức quá nên Mai bỏ tiết và đi lung tung ở khuôn viên trường. Tan học, nhận được tin nhắn đe dọa nữa. Mai đang tức nên hẹn luôn địa điểm. Cuối cùng một mình Mai ra đó với hàng chục đứa con gái đối đầu. Mai không thể nhịn được hơn mà cứ lao vào lấy đám con gái đó làm bao cát trút giận.
Xong, tất nhiên cô có võ giỏi thì cô thắng, lũ kia bẹp dí dưới đất. Đã nói nhiều lần rồi còn không nghe. Lúc nào cũng lôi hơn chục đứa đi mà có bao giờ nguyên vẹn trở về đâu mà cứ cố. Đúng là con gái khi ghen làm nhiều điều không suy nghĩ thật…
Tối hôm đó, Lương hẹn Mai đi chơi, cô nàng đồng ý và cũng để hắn đến tận nơi đón. Lương mê mẩn nhìn Mai trong bộ váy trắng tinh, tóc xõa và trang điểm nhẹ.
- Nhìn gì nữa, đi thôi!
Mai giục.
Lương gật đầu đồng ý, vừa đi hai người vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mọi người nhìn vào thấy họ là cặp tình nhân rất đẹp đôi. Sau khi đi ăn, rồi đi ngắm cảnh ở nhà thờ Liên. Dạo chơi công viên thì Lương cũng đưa Mai về.
Xe dừng lại trước cổng, Mai mở cửa xe bước xuống, Lương cũng xuống theo. Định vào trong thì Lương kéo tay Mai lại, nhìn cô một cách âu yếm. Từ từ nhắm mắt, tiến môi đến gần môi Mai thì bị câu nói của cô cản lại:
- Phía trên có người nhìn.
Lương khẽ đưa mắt nhìn lên trên tầng và Ngọc Anh tỉnh bơ nhìn chằm chằm vào Lương. Hắn quay đi và chào tạm biệt Mai. Mai vừa vào trong nhà, Ngọc Anh chạy xuống hỏi đủ điều như tra tấn phạm nhân. Để vừa lòng đứa bạn, Mai trả lời bằng hết.
Còn Runa lạnh băng nhìn Mai kể cô ấy lại vướng vào lưới tình rồi. Thấy cô lạnh băng như vậy Mai và Ngọc Anh cũng sợ sệt toát mồ hôi.
- Runa, Runa tớ chỉ là…
Mai ngập ngừng bản thân Mai cũng biết rõ tình yêu với Runa giờ chỉ là cát bụi.
- Cứ yêu đi vì đời cho phép. Mai chúng ta đều trưởng thành cả rồi lối suy nghĩ cũng khác nhau. Thế nên tương lai của cậu tuỳ cậu định đoạt dù như thế nào đi chăng nữa tớ vẫn luôn ủng hộ cậu hết mình. Nhưng giờ chúng ta vẫn đang làm nhiệm vụ thế đừng quên nhé.
Kèm theo nụ cười của cô khiến Mai và Ngọc Anh xuýt chút ngã ngửa.
Tớ biết mà chỉ Runa hiểu Mai.
Và cả ba ôm nhau.
Tiết học cuối cùng trong ngày, tất cả trong trạng thái mệt mỏi khác thường. Bụng ai nấy cũng sôi sùng sục. Đến giờ về, chẳng ai về nhà luôn mà kéo nhau xuống căn-tin ăn lót dạ. Ngọc Anh kéo theo cả Đức vì biết anh ta cũng đang đói. Đức thì nhiệt tình đồng ý nên Tuấn và Rer cũng đi theo luôn. Sáu người ngồi cùng một bàn, Ngọc Anh nói chuyện liến thoắng mà không ăn là bao. Ngược lại là Runa và Mai chỉ ăn và ăn.
- Không ăn đi nói nhiều đau hết cả đầu.
Đức gõ vào đầu.
- Nói vẫn quan trọng hơn đói.
Ngọc Anh vậy nhưng nó hành động kiểu không ai ngờ tới, nó gọi lớn.
- Cô ơi cho em năm cốc trà sữa khoai môn.
- Này, có sáu người sao lại gọi năm?
Đức ngớ ngẩn hỏi.
- Nó gọi cho mỗi nó thôi mà.
Runa không nhìn ai mà nói. Câu trả lời khiến cả ba người con trai té ngửa.
- Sặc. Cô uống cả năm cốc để bội thực à?
Đức.
- Anh bị ngộ sao, bội thực ra đó thì tôi đã không gọi nhiều như vậy.
- Nó có thói quen năm cốc trà sữa một lần mà, đã thấy bội thực lần nào đâu? Kể ra ông trời tốt thật, xấu một lần cũng có sao đâu nhỉ?
Mai chêu tức.
- Còn hơn Bạch Cốt Tinh suốt ngày chỉ ăn với ăn, như con lợn ế!
Ngọc Anh đốp lại.
- Đấy cô thấy gì chưa, đến cả Ngọc Anh cũng ví cô là con lợn nhé.
Tuấn phá lên cười. Mai cáu kính túm tóc Tuấn đập cho tới tấp. Hai người lại cãi nhau vang cả căn-tin.
- Mà sao lại gọi Mai là Bạch Cốt Tinh, thành tích đáng gờm lắm hả?
Tuấn thắc mắc.
- Gờm, gờm cái gì, con não này nó thấy họ Bạch nó sỉ nhục tôi thế đó. Còn Ngọc Anh này, họ Hồ mà bị gọi là Hồ Ly Tinh luôn.
Mai giải thích.
- À ra thế, thế cô họ gì?
Rer hỏi.
- Haha, ta họ Hà, chả liên quan đến con yêu tinh nào.
Runa cười nắc nẻ.
- Mà mấy người giới thiệu tên Việt của mình đi?
Mai chớp chớp mắt.
- Tên tôi đẹp lắm. Thiên Văn Tuấn.
Tuấn vỗ vỗ ngực.
- Lưu Công Đức đẹp trai.
- Thái Lương Thăng.
Rer kiệm lời.
- Ờ…Thiên bồng nguyên soái, Lưu manh tóc tím, còn anh là Thái Giám!