Hướng Dẫn Vạn Người Mê Cách Sinh Tồn

Quyển 1 - Chương 4

Nhưng Lục Phong chỉ tùy tiện liếc qua lớp kính đầy bụi, thậm chí cũng không biết có thật sự nhìn thấy hay không.

Cậu mơ hồ nhìn thấy cậu ấy cau mày sau đó quay mặt sang.

Cậu ấy có một số điểm khác biệt so với thiết lập trong trò chơi gốc, Lục Phong trong trò chơi thực sự trông đẹp trai và lãnh đạm hơn.

Xây dựng thiết lập hoàn mỹ là tiền thân của cậu ấy, khuôn mặt đẹp đến mức mĩ lệ, từ độ cao của mặt kính ước lượng chiều cao của cậu ấy, gần một mét chín, dáng người cao gầy, ngay cả đồng phục học sinh mặc trên người cậu ấy trông vừa sang trọng vừa có khí chất.

Cậu ấy không phải người dễ tiếp cận.

Căn bản không thể liên tưởng ra được đây là cậu nhóc má bánh bao trước kia cậu từng gặp, điểm tương đồng duy nhất chỉ có khuôn mặt nay đã xinh đẹp hơn thôi.

Cho dù là lúc nhỏ hay là bây giờ, cậu ấy đều rất đẹp.

"Lục Phong!"

Dư Minh Tôn cũng không ngờ Hề Dung lại đột nhiên phát ra âm thanh lớn như vậy, vừa rồi rõ ràng cậu chỉ nhỏ giọng lầm bẩm giống như mèo kêu, như thể một chút sức lực cũng không có, phải có người ôm mới có thể đi được.

Bây giờ Lục Phong tới rồi.

Giống như cậu đột nhiên phát hiện ra mình có thể túm lấy người này để dựa dẫm, rồi phát ra âm thanh cầu cứu mà nãy giờ cậu vẫn không làm.

Dư Minh Tôn có hơi bực bội, vốn thái độ đã tốt hơn nay lại càng thêm ác liệt: "Mày cho rằng cậu ta có thể cứu mày sao? Đừng quên mày đã từng bắt nạt em trai của mày như thế nào, vẫn còn sức như vậy không bằng......

Ngón tay Dư Minh Tôn nhẹ nhàng véo cằm của Hề Dung, cảm nhận được làn da mềm mại, nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng sự run rẩy nhè nhẹ, cả người Dư Minh Tôn đều nổi da gà, anh ta nhích lại gần, nói khẽ: "Không bằng mày nghĩ xem nên lấy lòng tao như thế nào......"

[Chạy]

Không biết Alpha đã làm gì, Hề Dung cảm thấy sức lực trên người mình từng chút từng chút trở lại.

Có thể là do giọng nói lạnh lùng của hệ thống quá quả quyết, giống như một mệnh lệnh bắt buộc phải thực hiện, Hề Dung đột nhiên bộc phát sức lực kinh người, đẩy Dư Minh Tôn ra rồi chạy về phía cửa.

Vì để cho Lục Phong khi tới đây có thể nhìn thấy cảnh tượng Hề Dung bị bắt nạt, nên bọn họ cũng không khóa cửa lại.

Dư Minh Tôn theo bản năng muốn bắt lấy cậu, nhưng anh ta bước được hai bước lại lạnh lùng đứng im tại chỗ, xa xa nhìn thấy Hề Dung hoảng sợ chạy ra ngoài.

Mấy người chậm rãi đi theo, dường như không sợ cậu bỏ chạy.

"Ngu ngốc."

"Bắt nạt cậu ta có thể tăng độ thiện cảm của nhân vật chính, nhân vật chính sao có thể cứu cậu ta?"

Giống như là người ngoài cửa cũng cùng một đám với bọn họ.

Cánh cửa của phòng thể dục bị bỏ hoang đã hơi cũ nát, Hề Dung luống cuống tay chân mở cửa, nhưng cậu mở tận mấy lần cũng không được, ngay cả những người muốn bắt nạt cậu nhìn thấy cũng nóng lòng.

Còn muốn đi tới giúp cậu mở cửa.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cuối cùng cửa cũng mở ra, sức lực trong cơ thể cậu ngay lập tức bộc phát ra, chân không ngừng lại lao về phía Lục Phong.

Cậu thấy rõ, Lục Phong lui nửa bước về sau muốn trốn.

Do quán tính, Hề Dung theo bản năng túm lấy cậu ấy.

May mắn cậu không bị ngã, thứ cậu nắm được là một góc áo đồng phục học sinh của Lục Phong.

Chứng bệnh đáng sợ vẫn chưa thuyên giảm, nhưng so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt hờ hững của Lục Phong, đuôi mắt hẹp dài rủ xuống, khẽ cau mày, thân thể không hề nhúc nhích.

Dáng vẻ không liên quan gì đến mình, dường như sẽ không giúp đỡ cậu.

Nhưng.

Dù sao cũng an toàn hơn những người chơi không rõ lai lịch kia.

Ngay cả Lục Phong thờ ơ cũng sẽ không chạm vào cậu, bệnh của cậu theo thời gian trôi qua dần dần thuyên giảm.

Cậu thậm chí còn có thời gian để đi giày.

Có vẻ như Dư Minh Tôn là người cầm đầu những người này, anh ta đi ở phía trước nhất, đã đi đến cửa.

Đối mặt với Lục Phong, anh ta không hề sợ hãi.

Rõ ràng biết rõ sự biến mất của các học sinh trong trò chơi này nhất định có liên quan đến nam chính, bất kỳ hành vi nào khiến anh ta tức giận đều có thể kích hoạt thứ gì đó dẫn đến tử vong ngay lập tức, Dư Minh Tôn vẫn như cũ không nhịn được, nở một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Bạn của tao hình như có chút không khỏe, mày có thể giao cậu ta cho tao không?"

Hề Dung lo lắng nắm lấy quần áo của Lục Phong, nhưng Lục Phong cũng không đẩy cậu ra, cũng không làm gì cả, nếu Dư Minh Tôn đến bắt cậu, cậu ấy chắc chắn sẽ không quan tâm, Hề Dung nghĩ.

Tay của cậu càng nắm chặt hơn.

Bởi vì tay của Dư Minh Tôn đã duỗi tới.

Rất nhanh, ngay lập tức sắp bắt được cậu.

"Anh à, anh còn muốn tiếp tục ở lại đây không?"

Ngay cả tay của Dư Minh Tôn cũng dừng lại một chút, mấy người bọn họ dường như không ngờ Lục Phong sẽ lên tiếng, giọng điệu này hẳn là muốn giúp Hề Dung.

Ngay cả xưng hô cũng gọi là "Anh".

“Tôi đi với cậu!” Hề Dung vội vàng nói.

Lục Phong dường như cũng không muốn đợi cậu, khi cậu ấy quay người tay của Hề Dung đương nhiên đã buông cậu ấy ra, nhưng vẫn như cũ cách cậu ấy rất gần, sắc mặt của mấy người Dư Minh Tôn mờ mịt đứng tại chỗ, cũng không hề ngăn cản.

Đi ra khỏi tầm mắt của những người này, Lục Phong càng đi xa hơn một chút Hề Dung mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đi ở phía sau Lục Phong không hề nói gì, vóc dáng Lục Phong cao lớn, vai rất rộng, chắn trước mặt Hề Dung, mái tóc đen của cậu ấy có độ dài vừa phải.

Quả thực là vẻ ngoài của một hotboy có thể làm say mê hàng ngàn thiếu nữ trong trường học, vừa dịu dàng đẹp trai, lại vừa lạnh lùng sắc sảo, nhìn một cái, Hề Dung đã quên mất thiết lập ban đầu trong trò chơi của nhân vật này rồi.

Nhìn có vẻ rất tương tự, nhưng khí chất lại không hề giống nhau.

Cũng đúng.

Trò chơi bị sụp đổ, các nhân vật ở bên trong không biết đã biến thành thiết lập gì rồi.

Bây giờ đã được áp dụng các quy tắc mới, là một trò chơi kinh dị sẽ gây chết người.

Mà Lục Phong, là trung tâm của trò chơi này.

“Ngắm đủ hay chưa?"

Cậu ấy lạnh lùng quay mặt lại, vẻ mặt thờ ơ.

Cậu ấy đứng ở góc cầu thang thứ nhất, hơi cau mày, dường như có chút chán ghét.

“ Anh còn muốn đi cùng tôi tới lúc nào?"

Hề Dung vội vàng nhìn quanh, không biết từ lúc nào cậu đã đi theo cậu ấy đến một nơi xa lạ, chợt nhớ ra bản thân cũng là ngày đầu tiên chuyển đến đây.

Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy một cái cầu thang hình xoắn ốc, độ cong rất lớn, là một kiến trúc xinh đẹp phải dùng không ít tiền bạc, cách đó không xa có thể nhìn thấy phòng ở tầng hai, kiến trúc theo tiêu chuẩn trang viên của Anh Quốc, trước các căn phòng còn treo số phòng.

Đây là ký túc xá.

"Tôi, tôi về ký túc xá."

Cậu mới không phải đi theo cậu ấy.

Cậu chỉ là sợ những người đó sẽ đuổi theo.

Hề Dung theo bản năng cách xa cậu ấy một chút.

Lục Phong mím môi, lại xoay người.

Hề Dung nhớ phòng ký túc xá của mình là 302, khi cậu đi lên Lục Phong đang đi trước cậu, vừa cùng đường vừa cùng đi nên trông cậu giống như một tên biếи ŧɦái đi theo hotboy của trường, rõ ràng đã cố ý cách xa mấy bước, nhưng phương hướng thì lại giống nhau.

Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng cười mỉa mai của đối phương, nhưng cũng không chắc lắm.

Hề Dung sợ mình lại bị nói là theo dõi cậu ấy, vì vậy cậu nhanh chóng đi vài bước vượt qua Lục Phong.

Cầu thang rộng rãi, tầng ba cách đó cũng không xa, hai người gần như đồng thời đi tới.

Thật trùng hợp, Lục Phong ở phòng ký túc số 303.

Cậu là 302.

Hề Dung sững sờ đứng trước cửa phòng ký túc xá, lúc này mới nhận ra mình không có chìa khóa.

Bên cạnh đã nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Lục Phong không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

“Quần áo của tôi bị bẩn, về ký túc xá thay, còn anh thì sao?"

Hề Dung dừng lại một hai giây, mới nhận ra Lục Phong có ý gì.

Vẫn cho rằng cậu là kẻ bám đuôi.

"Tôi, tôi........."

Khó khăn lắm mới nghĩ ra một lý do, cậu cũng có thể nói mình về thay quần áo, nhưng còn chưa kịp đáp thì giọng nói lạnh lùng của Lục Phong lại vang lên.

"Tôi học tiết thể dục, chắc hẳn anh cũng phải lên lớp chứ, anh tới ký túc xá làm cái gì, anh cũng không có chìa khóa."

Quả thật là xấu hổ tới nỗi có thể đào một lỗ chui xuống, rõ ràng không làm gì cả, chỉ muốn tới trốn để tránh bị bắt nạt, nhưng nhìn lại giống như có động cơ thầm kín.

Tại sao cậu lại đi theo, còn cùng đi lên tới tận ký túc xá.

Phòng ký túc xá của hai người còn rất gần.

Cứ như thể vì Lục Phong tới, nên cậu mới đi theo vậy.

Lúc này, cửa phòng 302 đột nhiên mở ra.

Lục Thác sải bước từ bên trong đi ra.

Cậu ta chắn trước mặt Hề Dung, vừa hay ở giữa hai người họ.

Hơi hơi nâng cằm, giống như một con báo nhỏ bướng bỉnh: “Nó tới tìm tao, mày có ý kiến gì à?”