Hoàng Tước Vũ

Chương 15: Cô phải tới chỗ cao hơn

Lục Tây Lăng nhìn thấy vẻ mặt xúc động của Hạ Úc Thanh, đôi mắt cô sáng ngời lên như đang cảm động đến muốn khóc, anh thậm chí còn không nghi ngờ nếu ngay giây tiếp theo cô lập tức cúi đầu xuống trước mặt anh.

Anh đưa tay đỡ trán, không cần biết dự đoán có đúng hay không, cứ ngăn cô lại trước đã: "... Đừng cảm ơn."

Hạ Úc Thanh khẽ ‘a’ lên một tiếng, nuốt lời định nói ra trở lại, sau đó mỉm cười.

Lục Tây Lăng ngậm điếu thuốc, nhìn cô, khóe miệng hơi nhoẻn lên: "Lúc đó sao cô lại muốn làm thế?"

"Gì?"

“Trồng rau.” Lục Tây Lăng nâng cằm lên, ý nói cái vườn này.

Hạ Úc Thanh cười nói: "Tôi tính toán sơ sơ, sợ chi phí sinh hoạt không đủ dùng, nên tự mình trồng chút rau, có thể tiết kiệm được một ít, vả lại, bỏ không một nơi tốt như vậy cũng rất đáng tiếc. Tôi cứ nghĩ mình có thể khôi phục nó trước khai giảng mà thần không biết quỷ không hay, không ngờ chú lại đột ngột tới đây kiểm tra..”

"Ý là cô đang trách tôi sao?"

"Không dám, không dám!"

Nghĩ đến mùa Hè lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tây Lăng ở đây, Hạ Úc Thanh cảm thấy anh giống như một vị thần ngoài tầm với. Vậy mà giờ đây cô lại có thể nói đùa với anh mà không phải lo lắng anh sẽ tức giận.

Cô cảm thán trong lòng:

Chú Lục đúng là một người tốt, bình dị, dễ gần!

Giọng nói của Lục Sênh từ trong nhà vang lên: "Hai người mau vào đi! Sợ rồi phải không, sắp đánh trận mà chạy trốn sao!"

“Đi thôi.” Lục Tây Lăng nhướng mày nhìn Hạ Úc Thanh: “Có người vẫn còn kiêu ngạo, thua như vậy vẫn chưa đủ thảm rồi.”

Hạ Úc Thanh nhanh chóng đi theo Lục Tranh vào nhà, trong lòng cảm giác như đang lăn trên mây vậy.

Lúc này đã là một giờ sáng, Chu Tiềm vừa xáo bài vừa hỏi Lục Sênh: "Có đói không? Hay là ăn khuya trước?"

“Không đói, anh mau tráo bài đi!” Lục Sênh thua đỏ mắt, chỉ thấy xấu hổ.

Lúc này Hạ Úc Thanh mới quay đầu nhìn Lục Tây Lăng, hỏi: "Chú Lục, chú đói không? Trong tủ lạnh vẫn còn rau tươi, có thể nấu mì."

Lục Tây Lăng đáp lại bằng âm lượng mà chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy: "Cứ chơi tiếp đã."

Thực tế đã chứng minh rằng đối mặt với những người có thực lực tuyệt đối thì ý chí chiến thắng là hoàn toàn vô ích.

Sau năm ván nữa, Lục Sênh chỉ thắng được một ván.

“Không đánh nữa.” Lục Sênh ném bài xuống bàn trà: “... hai người tính tiền đi, có chơi có chịu.”

Hạ Úc Thanh và Lục Tây Lăng đã thắng mười một ván, mỗi ván hai trăm tệ, gặp phải bom thì phạt gấp đôi, tính ra là tầm ba ngàn tệ.

Chu Tiềm ngay lập tức bày tỏ thái độ: "Cô Lục, tôi sẽ trả số tiền này."

Lục Sênh nói "ừm" rồi tùy ý khua tay.

Chu Tiềm lấy điện thoại ra, muốn chuyển tiền cho Hạ Úc Thanh.

Hạ Úc Thanh nói: "Em sẽ chia cho chú Lục một nửa, còn nữa, hồi Hè, không phải em đã vay một ngàn tệ sao, bây giờ trả luôn. Anh Chu, anh chỉ cần chuyển cho em năm trăm thôi."

Chu Tiềm không biết phải làm gì, nhìn sang Lục Tây Lăng.

Lục Tây Lăng nói: "Làm như lời cô ấy nói đi."

Anh không thể không cảm thán, Hạ Úc Thanh trông có vẻ đơn giản và thẳng thắn, nhưng thực ra rất thông minh: Mặc dù chơi bài cho vui, nhưng vẫn có luật. Lục Sênh nói cô ấy có chơi có chịu, cô mà không cầm số tiền này thì lại thành giả tạo, mà số tiền ba nghìn tệ đối với họ mà nói vô cùng nhỏ, nhưng lại không phải một số tiền nhỏ cho cô có thể thản nhiên cầm lấy. Còn về số tiền một ngàn tệ kia, nếu trả riêng thì rõ ràng có hơi trịnh trọng.

Bây giờ chỉ cầm năm trăm tệ, một mũi tên trúng hai đích, không ai phải khó xử cả.

Lục Sênh quay đầu nhìn đồng hồ trên tường: "Hai giờ rưỡi rồi."

Hạ Úc Thanh hỏi: "Mọi người phải trở về nghỉ ngơi sao?"

Lục Sênh gật đầu, "Có lẽ chị phải đi rồi, sáng mai còn phải đi dâng hương. À đúng rồi, Thanh Thanh, em có muốn đi cùng nhà chị không?"

"Ông bà Lục cũng đi ạ?"

“Phải."

"Vậy em sẽ không đi đâu, không phải em đang nói dối sao, khó giải thích với người lớn lắm.”

Lục Sênh không ép buộc, chỉ nói: "Chuyện nói dối đừng để có lần sau nữa, chị thực sự rất giận đấy.”

“Vâng.” Hạ Úc Thanh cười nói.

Chu Tiềm đi ra từ cửa phụ, vào ga ra dưới lòng đất để lấy xe, còn Lục Tây Lăng đi vào phòng tắm.

Khi anh đi ra, anh nhìn thấy Lục Sênh và Hạ Úc Thanh chụm đầu vào nhau, hai người đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của Hạ Úc Thanh.

Lục Sênh nói: "... em chỉ nói mừng năm mới sao?"

Hạ Úc Thanh nói: "Đúng."

"Vậy cậu ấy chắc chắn chỉ có thể nói chúc mừng năm mới với em. Không phải cậu ấy đến Disney chơi sao, em có thể lấy đề tài này để nói chuyện, chẳng hạn như hỏi cậu ấy có vui không, có đông người đón Tết không, mua được vé tốc hành chưa... Em cũng có thể nhờ cậu ấy mang chút quà về, để lần sau có cơ hội gặp nhau. "

"...... Chị Sênh Sênh, chị giỏi quá.” Mặt Hạ Úc Thanh đầy sùng bái: “Bây giờ gửi có phải muộn rồi không?”

"Bây giờ phải dồn hết sức lực. Em để ý một chút, có lẽ cậu ấy sẽ đăng những bức ảnh vui chơi lên weibo, khi cậu ấy đăng, em bấm like, rồi nhân cơ hội bắt chuyện với cậu ấy.”

“Được ạ!”

"Tóm lại, tinh hoa của những cuộc trò chuyện trời đất trên wechat nằm ở chỗ tạo chủ đề nói chuyện, chủ đề nói chuyện phải cởi mở chứ đừng có khép lại, như vậy mới có thể nói chuyện lâu dài với nhau.”

"Vâng vâng! Em nhớ rồi!"

“Lục Sênh.” Lục Tây Lăng cau mày nói: “Em còn chưa chuẩn bị đi?”

Lúc này Lục Sênh mới đứng dậy, cầm túi xách trên ghế sô pha lên: "Thanh Thanh, bọn chị đi trước đây, chị chờ tin của em."

Hạ Ức Thanh mỉm cười đồng ý.

Lúc này, Lục Tây Thanh đang đứng cách đó không xa liếc nhìn cô một cái, khiến cô cảm thấy khó hiểu.

Hạ Úc Thanh tiễn Lục Sênh và Lục Tây Lăng.

Thay giày xong mở cửa, Lục Tây Lăng nói với Lục Sênh: "Em lên xe trước đi, anh nói vài câu với người đang ở một mình kia.”

Lục Sênh gật đầu vẫy tay với Hạ Úc Thanh: "Tạm biệt!"

"Tạm biệt."

Sau khi Lục Sênh rời khỏi, Lục Tây Lăng cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn xuống.

Anh đứng quay lưng về phía cửa, cúi đầu nhìn Hạ Úc Thanh.

Hạ Úc Thanh đợi Lục Tây Lăng lên tiếng, nhưng mãi mà không thấy anh nói gì, giác cạn kiệt CPU khó hiểu ban nãy lại quay trở lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh sáng nhàn nhạt và sạch sẽ ngoài hành lang, ánh mắt anh hờ hững, biểu cảm cũng không quá rõ ràng.

Không hiểu sao cô lại thấy hơi lo lắng, bất giác thở chậm lại.

Cuối cùng, Lục Tây Lăng nói: “Tôi đi đây, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạ Úc Thanh sững người lại.

Anh chỉ nói mấy lời vô nghĩa như vậy thôi sao?

Lục Tây Lăng xoay người, nắm lấy tay nắm cửa ấn xuống, cửa mở ra, rồi đi thẳng ra ngoài.

Hạ Úc Thanh cũng nói lời "tạm biệt" với anh.

Anh giơ tay lên tùy ý trả lời.

Lục Tây Lăng dựa vào ghế sau, mở cửa sổ ra, châm một điếu thuốc, hút một hơi, đặt tay lên cửa sổ, để gió lạnh luồn qua kẽ tay.

Anh không có căn cứ hay lý do để hỏi Hạ Úc Thanh cả, dù có dùng cách đơn giản nhất là lấy thân phận của một người trưởng bối để hỏi: nhà ở đâu, học ngành nào, kết bạn wechat bao giờ?

Nhưng điều mâu thuẫn là ở chỗ, nếu anh thực sự lấy thân phận của người lớn trong nhà, thì lại càng không có động cơ để hỏi: anh phải rảnh rỗi lắm mới đi quan tâm đến việc lớp trẻ yêu đương, đến cả Lục Sênh - em gái ruột của anh - có bạn trai thế nào, anh cũng chẳng thèm hỏi thăm lấy một câu.

Mặc kệ đi.

Anh nghĩ, liên quan gì đến anh chứ.

Xe dừng ở lối vào nhà họ Lục, Lục Sênh ngáp một cái rồi xuống xe.

Chu Tiềm đỗ xe, trả chìa khóa xe lại cho Lục Tây Lăng, bảo anh đợi một lát, có đồ muốn đưa cho anh.

Chu Tiềm lấy ví của mình ra, lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn chứa ảnh, đưa cho Lục Tây Lăng.

Lục Tây Lăng cầm lấy rồi mở ra, là giấy nợ: Hôm nay tôi đã mượn một nghìn nhân dân tệ từ anh Lục Tây Lăng...

Cái quái gì thế.

Lục Tây Lăng chưa xem xong, đã cau mày, vo tờ giấy lại, nhìn xung quanh không thấy cái thùng rác nào, đành phải nhét vào túi áo.

Trước khi đi ngủ, Lục Tây Lăng đang đặt báo thức trên điện thoại di động thì phát hiện có thêm một tin nhắn trong WeChat.

Hạ Úc Thanh: Mặc dù chú không cho tôi nói cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng, đêm giao thừa hôm nay, tôi đã rất hạnh phúc. Cảm ơn chú. Chúc mừng năm mới một lần nữa. Và, chúc chú ngủ ngon!

Ngón tay Lục Tây Lăng dừng lại trên màn hình một lúc lâu mới trả lời: Ngủ ngon.

Sinh viên bắt đầu quay lại trường từ mùng Mười, nhưng một số sinh viên sẽ ở lại quê của họ cho đến hết Tết Nguyên Tiêu*, các giáo viên thấy vậy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

*Tết Nguyên Tiêu: ngày Mười Lăm tháng Một âm lịch.

Các sinh viên trong phòng ký túc xá 404 đều đã đến đủ, việc đầu tiên bọn họ làm là chia sẻ kết quả thi cuối kỳ.

Trình Thu Địch kém may mắn rớt môn Tin Học Cơ Bản, chỉ được 65 điểm; một môn khác cũng thảm không nỡ nhìn là Khoa Học Hành Vi Thống Kê, cũng chỉ được 60 điểm, mà mọi người còn nghi ngờ chuyện này là do giáo viên châm chước cho.

Môn học này, Phương Ly cũng chỉ đạt 75 điểm. Khoa Báo Chí không chú trọng Toán cao cấp, địa vị môn Khoa Học Hành Vi Thống Kê tương đương với môn Toán.

Phương Ly nói: "Tớ đã hỏi rồi, có vẻ như phổ điểm môn này không cao lắm."

Trình Thu Địch nói: "Cậu đã hỏi Thanh Thanh chưa?"

Hạ Úc Thanh nở một nụ cười khó xử của một học sinh giỏi: "Tớ được 98 điểm."

"..."

Trình Thu Địch đến xem bảng điểm trên hệ đào tạo của Hạ Úc Thanh: “Tiếng Anh: 83 điểm, Báo Chí Đại Cương: 95 điểm, Nhập Môn Truyền thông: 97 điểm... Hạ Úc Thanh, cậu có phải là con người không?"

Phương Ly cũng chạy tới xem: "Thanh Thanh, điểm của cậu ngày thường đã rất cao, hầu như đều là điểm tuyệt đối."

"Tớ mà là giáo viên, tớ cũng sẽ cho cậu điểm tuyệt đối. Thanh Thanh cậu đứng nhất lớp hả?”

"Không, đứng thứ hai. Bài kiểm tra tiếng Anh của tớ không tốt lắm."

Trình Thu Địch: "... Sinh viên giỏi thi không tốt lắm chỉ thấp hơn tớ ba điểm.”

Lúc này, Phương Ly mới để ý tới bây giờ Triệu Ngọc Khiết mãi mà chẳng nói gì, cô ấy hỏi: "Ngọc Ngọc, cậu thi thế nào?”

Triệu Ngọc Khiết không chút biểu cảm, nói: "Không tốt."

Sau khi nói về điểm số, mọi người thảo luận về việc lựa chọn các môn học thể chất trong học kỳ này.

Đến năm hai, Khoa Báo Chí của Đại học Nam Thành mới mở các học phần tự chọn, năm thứ nhất chỉ có các môn học đại cương như tư duy, quân sự.

Môn thể chất thì khác, học kỳ nào cũng phải chọn.

Học kỳ trước Hạ Úc Thanh chọn môn bóng chuyền, cô cũng dự định sẽ tiếp tục học trong học kỳ này. Bóng chuyền không phải môn hot, không cần lo web trường sập không đăng ký được.

Trong lúc nói chuyện, Hạ Úc Thanh chụp ảnh bảng điểm của mình, rồi gửi cho Lục Tây Lăng.

Không lâu sau, cô nhận được tin nhắn trả lời của Lục Tây Lăng: Không tệ.

Hạ Úc Thanh nhìn vào màn hình điện thoại, bật cười.

Theo kinh nghiệm tiếp xúc với Lục Tây Lăng trong hơn nửa năm qua, từ ‘không tệ’ của anh đã là một lời đánh giá rất tốt.

Sau khi kết thúc buổi học Kinh Tế Học Truyền Thông hôm nay, Hạ Úc Ninh nhận được cuộc gọi từ giáo viên cố vấn, nói cô trưa nay có rảnh thì đến văn phòng khoa.

Hạ Úc Thanh ăn cơm ở căng tin xong, cũng không về ký túc xá, mà đi đến văn phòng khoa.

Trong văn phòng có bốn cái bàn, không chỉ một mình giao viên cố vấn.

Giáo viên cố vấn bảo Hạ Úc Thanh đợi một chút, cô ấy lấy từ trong ngăn kéo một ít tài liệu ra, rồi đứng dậy nói: “Chúng ta sang phòng họp bên cạnh nói chuyện."

Trong phòng họp không có ai, sau khi bước vào trong, giáo viên cố vấn đóng cửa lại rồi nói: "Ngồi đi."

Hạ Úc Thanh ngồi xuống đối diện với giáo viên cố vấn, không hiểu sao lại cảm thấy hơi bất an.

Giáo viên cố vấn cười nói: "Em đừng căng thẳng, cô chỉ tìm em hỏi vài chuyện thôi.”

Hạ Úc Thanh gật đầu, nói: "Cô nói đi ạ."

“Là thế này...” Giáo viên cố vấn nhìn xuống tài liệu: “Chúng tôi đã nhận được đơn tố cáo, nói rằng thân phận sinh viên nghèo của em là giả.”

Từ ban đầu vốn là "nghi ngờ lừa đảo để lấy tài trợ sinh viên nghèo", đã được giáo viên cố vấn diễn đạt uyển chuyển hơn.

Hạ Úc Thanh sững người.

Giáo viên cố vấn cho biết: "Nội dung đơn tố cáo cáo đã liệt kê, giá của chiếc máy tính xách tay em đang sử dụng hơn tám nghìn tệ, giá máy ảnh hơn hai mươi nghìn tệ, giá trung bình của bút máy và kem chống nắng em đang dùng đều hơn hai trăm tệ,... Những chuyện này có thật không?”

"Đó là sự thật. Nhưng tất cả đều là quà bạn bè và người lớn trong nhà của em cho em."

Giáo viên cố vấn nhìn Hạ Úc Thanh, cười nói: "Đừng căng thẳng. Hoàn cảnh của em, các giáo viên trong học viện đều biết, giáo viên trong khoa cũng thấy rõ học lực ngày thường của em. Nhưng bị tố cáo rồi thì em vẫn phải điền vào đơn khiếu nại, làm theo quy trình. Ở đây có hai tờ đơn...”

Giáo viên cố vấn lấy ra hai tờ giấy trong tệp tài liệu, đưa cho Hạ Úc Thanh: "Tờ đầu tiên, em điền chi tiết hoàn cảnh gia đình của em, sau đó yêu cầu phụ huynh và bộ phận giáo vụ ở trường cấp ba của em ký tên, đóng dấu. Tờ thứ hai, em nên mô tả chi tiết về nguồn gốc và công dụng của các đồ vật được liệt kê trong đơn tố cáo, cố gắng giải thích rằng những món đồ đó được mượn cho mục đích học tập. Sau khi tài liệu được giao nộp lên trên để xem xét, sẽ có không vấn đề gì cả."

Lúc này, Hạ Úc Thanh chỉ quan tâm một vấn đề khiến cô càng thêm sợ hãi: "... Trường đã gọi điện thoại về nhà em chưa?"

Khi điền thông tin, cô cố tình điền sai hai chữ số trong số điện thoại của bác cả của mình, cô tin rằng số đó không gọi được.

"Chưa. Em tự mình điền thông tin, chỉ cần tìm phụ huynh và trường cấp ba ký tên, đóng dấu là được. Bình thường nếu như không có việc gì quan trọng, khoa sẽ không gọi phụ huynh của sinh viên."

Hạ Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Cần phải có chữ ký của phụ huynh sao?"

Người cố vấn nói: "Đúng. Nếu em thấy tự đi về hơi bất tiện thì cũng có thể bảo phụ huynh in tài liệu trước, gửi tới đây rồi em điền sau cũng được.”

Hạ Úc Thanh cúi đầu suy tư chốc lát, sau đó cười nói: "Thôi ạ, cứ hủy bỏ tư cách của em đi ạ.”

Giáo viên cố vấn nói: “Hoàn tất thủ tục xong là sẽ ổn thôi..."

"Em biết, cảm ơn cô đã cho em cơ hội, nhưng em đã quyết định từ bỏ. Quả thực là bây giờ em không cần phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc nữa, còn được dùng cả nhưng thiết bị đắt tiền. Các cô cứ dành cơ hội cho ai cần hơn đi ạ.”

Giáo viên cố vấn nhìn cô vài giây rồi hỏi: "Em có chắc không?"

"Chắc chắn ạ."

"Vậy thì cô sẽ giúp em làm thủ tục tự nguyện hủy bỏ như bình thường.”

"Em cảm ơn cô."

Hạ Úc Thanh nói thêm: "Thưa cô, em còn một câu hỏi khác. Khi xét học bổng, nhà trường sẽ đánh giá những tiêu chí nào vậy ạ?”

“Thành tích học tập là chỉ tiêu không thể thay đổi, ba người đứng đầu lớp đều có cơ hội đăng ký học bổng Quốc gia. Chỉ cần không bị phát hiện gian lận, nhìn chung sẽ không bị hủy bỏ."

"Em hiểu rồi. Em sẽ tranh thủ giành học bổng Quốc gia!"

Tâm trạng giáo viên cố vấn cũng có chút phức tạp: "Đây là tố cáo nặc danh, ai cũng có tư cách, cũng là quyền giám sát của công dân. Thực sự không có cách nào khác, mong em hiểu cho.”

“Em hiểu ạ.” Hạ Úc Thanh cười nói.

Mà trong lòng cô lại nói thêm một câu, nhưng em không đồng ý.

Rời khỏi văn phòng khoa, trên đường trở về ký túc xá, Hạ Úc Thanh thầm tính toán trong lòng.

Học sinh cấp hai mà cô dạy kèm thi cuối kỳ tiến bộ, tăng hơn hai mươi điểm, phụ huynh rất vui mừng, tăng lương theo giờ cho cô, còn nhờ cô dạy kèm thêm một học kỳ nữa.

Bây giờ mỗi giờ cô kiếm được chín mươi tệ, hai ngày thứ Bảy, Chủ Nhật dạy bốn tiếng, tổng cộng ba trăm sáu mươi tệ, một tháng cô có một ngàn bốn trăm bốn mươi tệ.

Số tiền này dùng cho chi phí ăn uống sinh hoạt hàng ngày, về cơ bản là đủ.

Học kỳ trước, tiền ăn và tiền đồ dùng hằng ngày đều lấy từ khoản trợ cấp của trường, tiền ngày thường cô kiếm ra, nếu không dùng mua quần áo thì sẽ để dành. Cộng thêm cả tiền lì xì Tết của bà Lục, Lục Tây Lăng, Lục Sênh cho cô và tiền thắng được từ việc chơi bài, thì trong thẻ cô còn hơn bốn ngàn năm trăm tệ. Chỉ cần không xảy ra chuyện gì bất ngờ, yên ổn sống qua ngày, sang năm hai lại giành được học bổng thì không có vấn đề gì cả.

Tại sao cô không viết đơn khiếu nại?

Ngoài việc không muốn dính líu gì đến nhà bác cả, cô cũng không muốn liệt kê từng món quà mang theo tình cảm của Lục Sênh và Lục Tây Lăng tặng cho cô, đồng thời khiển trách chúng...

Thật là kinh tởm.

Hạ Úc Thanh đẩy cửa phòng ký túc xá, Trình Thu Địch đã nằm trên giường tầng trên, chuẩn bị nghỉ trưa; Phương Ly đang đọc sách; Triệu Ngọc Khiết đang ủ rũ, ngồi trước máy tính.

“Thanh Thanh.” Trình Thu Địch nghe thấy tiếng động, từ bên trên thò đầu ra: “Giáo viên cố vấn tìm cậu làm gì thế?”

“À.” Hạ Úc Thanh cười, nói: “Có người tố cáo tư cách nhận hỗ trợ sinh viên nghèo của tớ.”

Trình Thu Địch và Phương Ly đều sững người.

Hạ Úc Thanh kéo bàn học ra, đặt ba lô xuống, rồi quay người nhìn Triệu Ngọc Kiết đang ngồi quay lưng về phía cô: “Cậu vui không?”

Triệu Ngọc Khiết đột nhiên quay đầu lại nói: "Ý của cậu là sao? Cậu cho rằng tớ là người báo cáo sao?”

Hạ Úc Thanh nhìn cô ta, bình tĩnh nói: "Năm ngoái, nghỉ lễ Quốc khánh xong, cậu là người đầu tiên đến ký túc xá. Lúc đó, cậu nhìn thấy một chiếc bút máy trong hộp trên bàn của tớ, cầm lên xem, còn hỏi tớ có phải của ai tặng không, tớ nói đó là quà sinh nhật bạn tớ tặng. Cậu còn nhớ chuyện này không? Cậu không phủ nhận chứ?”

Triệu Ngọc Khiết mím chặt môi.

"Tớ thấy cây bút đó hơi đắt, sợ lôi ra dùng sẽ làm mất, nên đã cất đi, từ đó không dùng đến nữa. Trong phòng này, chỉ có cậu biết đến sự tồn tại của nó thôi, mà trong đơn tố cáo tớ lại nhắc đến cây bút ấy.”

"Cậu đang dọa ai chứ ..." Triệu Ngọc Khiết ngẩng đầu nhìn Trình Thu Địch đang nằm ở phía đối diện: "Thu Thu, các cậu không biết sao?”

Trình Thu Địch từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt đầy phức tạp.

Mặt Phương Ly cũng rất phức tạp: "... Tớ không biết. Tớ cũng không để ý Thanh Thanh hay dùng bút gì.”

Triệu Ngọc Khiết nhất thời đỏ mặt, cắn chặt môi.

Hạ Úc Thanh bình tĩnh nói: "Bây giờ tớ tuyên bố, tớ, Hạ Úc Thanh chính thức tuyệt giao với cậu. Nếu lần sau còn xảy ra chuyện tương tự, tớ sẽ công khai tất cả những chuyện cậu đã làm lên weibo.”

“... Những gì tớ nói không phải là sự thật sao?” Triệu Ngọc Khiết bỗng dưng ngồi dậy, nói: “Dùng máy ảnh mấy chục ngàn, máy tính bảy tám ngàn, cậu lấy tư cách gì để xin trợ cấp sinh viên nghèo chứ?”

Trình Thu Địch lên tiếng: "Chúng ta đã sống với Hạ Úc Thanh hơn nửa năm rồi, ngoài mấy thứ do người khác tặng cho, bình thường cậu ấy ăn uống, mua đồ thế nào, cậu có biết không? Lần trước chúng ta thảo luận về chủ đề băng vệ sinh bán rời trên mạng, cậu đã quên rồi sao? Có cần làm như vậy không? Bắt nạt một người đến từ nơi ngay cả băng vệ sinh bán rời cũng không có mà dùng thì có bản lĩnh gì chứ? Trong trường nhiều người mặc đồ AJ* vẫn đi lấy trợ cấp đấy thôi, sao cậu không đi tố cáo đi?”

*AJ: thương hiệu thời trang Armani Jeans.

Mặt Triệu Ngọc Khiết lúc trắng lúc đỏ.

Cô ta cầm túi xách trên ghế, đi ra khỏi cửa, đóng cửa thật mạnh làm nó kêu ‘rầm” một tiếng.

Trình Thu Địch trèo xuống từ trên giường tầng, bước tới nắm lấy vai Hạ Úc Thanh, muốn an ủi cô: "Thanh Thanh..."

“Tớ ra ngoài một lát.” Hạ Úc Thanh cũng cầm lấy túi xách: “Nếu lớp học buổi chiều có điểm danh, phiền cậu giúp tớ xin giáo viên nghỉ nhé, Thu Thu.”

"... Được." Trình Thu Địch gật đầu.

Hạ Úc Thanh rời khỏi ký túc xá, lê chân lê bước đi vô định một hồi, thấy sân chơi không có ai, liền đi về hướng đó.

Cô leo lên những bậc thang trên khán đài trống rỗng, phủi những cành cây khô ra khỏi chiếc ghế nhựa màu xanh, rồi ngồi xuống.

Cô cũng bối rối.

Cô vẫn còn đủ tư cách sao?

Không có của cải mới gọi là nghèo.

Không có nơi nào để đi mới gọi là nghèo.

Cô không hết tiền, cũng không cùng đường.

Có lẽ, có lẽ, Triệu Ngọc Khiết nói đúng.

Cô chống tay vào thành ghế, ngả người ra sau.

Cơn gió thổi qua mặt mát lạnh, cô cố gắng ngửa cổ ra sau, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể ngừng khóc.

Cô nghĩ, cô phải đến một nơi cao hơn nữa.

Một nơi mọi ác ý hay chỉ trích đều không thể làm tổn thương cô.