Tháng này Hạ Úc Thanh làm đồng thời hai công việc.
Lúc cô mới tới cũng đã thăm dò ở xung quanh, một lần chỉ dám đi một hướng, sợ lạc đường tìm không ra đường về.
Tốn chừng mấy ngày, xác định rõ vị trí ở Thanh Mi Uyển, cô mới biết chỗ này cách đại học Nam Thành rất gần, còn chưa tới ba ki-lô-mét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới đầu cô muốn tìm một công việc thời vụ ở gần trường, nhưng tiệm trà sữa đang là mùa ít khách, tạm thời không tuyển nhân viên, cửa hàng tiện lợi lại không muốn tuyển người chỉ làm một tháng ngắn như vậy.
Hạ Úc Thanh đổi qua hướng khác, chuyển sang thăm dò mấy khu dân cư, cuối cùng thành công tìm được hai công việc.
Một việc là phụ việc ở tiệm cá nướng, làm từ mười một giờ rưỡi sáng đến chín giờ tối; một việc khác là làm ca đêm trông tiệm internet, từ mười một giờ đêm đến bảy giờ rưỡi sáng.
Thật trùng hợp ông chủ tiệm cá nướng cũng từ vùng nông thôn Tây Nam ra, lúc nghe cô nói là vừa học vừa làm, ông ấy mới chịu nhận.
Ngược lại việc trông tiệm net có chút trắc trở, bởi vì số tuổi trên thẻ căn cước của cô còn hơn hai tháng nữa mới đủ mười tám tuổi. Cô phải lôi luật lao động ra, nói rõ mười sáu tuổi trở lên đã không tính là lao động trẻ em, lại cam kết không ký hợp đồng, còn tự hạ năm trăm tệ tiền lương, cuối cùng ông chủ mới đồng ý. Dĩ nhiên hơn hết là bởi vì cần dùng người gấp, trông tiệm net ca đêm khó tuyển người.
Hạ Úc Thanh cứ theo trình tự hết ca đêm, ăn sáng, trở về ngủ một giấc, rồi chạy tới quán ăn phụ giúp; vào thời gian rảnh sau bữa trưa, cô sẽ nghỉ ngơi ở trong tiệm; lúc tan làm ở quán ăn, về nhà, sau khi tắm thì ngủ một giấc, sau đó đi làm ca đêm. Ca đêm qua hai giờ sáng, gần như không có khách mới tới nữa, cô có thể nằm lên quầy ngủ, thỉnh thoảng sẽ có người hô lên gọi đưa nước, đưa mì, cũng không phải là chuyện gì đặc biệt.
Lịch trình sắp xếp như vậy dĩ nhiên mệt chết đi được, cơ thể cạn kiệt sức lực, nhưng chỉ trong một tháng, cô cắn răng chịu đựng, sau này rồi sẽ tốt thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vả lại mặc dù mệt nhưng cô không cảm thấy cực khổ, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
Tiệm Internet với quán ăn đều bao cơm, thỉnh thoảng quán ăn còn thừa các nguyên liệu nấu ăn và đồ ăn nhẹ, cô cũng có thể lấy về, như vậy còn có thể tiết kiệm được không ít tiền.
Sắp tựu trường, Hạ Úc Thanh làm hết một tháng rồi nghỉ việc, quán ăn trả lương ba ngàn hai trăm tệ, tiệm internet trả lương ba ngàn tệ, cộng thêm khoản tiền nhận từ Chu Tiềm, cô mua một ít nhu yếu phẩm cần thiết, sau cùng còn dư lại năm trăm tệ, tổng cộng là sáu nghìn bảy trăm tệ. Đây là số tiền lớn mà trước đây dù cho cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cô không dám tùy ý tiêu xài một đồng nào trong số tiền này, trước tiên đi ra cửa hàng mua một cái điện thoại di động trong khoảng một ngàn tệ.
Mùa hè có hoạt động khuyến mãi, tân sinh viên sẽ được giảm giá 10% khi xuất trình thư thông báo trúng tuyển, tiết kiệm được gần một trăm tệ, vừa khéo cô có thể dùng tiền đó để mua sim với nạp được một khoản tiền điện thoại.
Làm xong sim điện thoại, Hạ Úc Thanh dựa theo thông tin đính kèm trong thư báo nhập học, đến ngân hàng mà nhà trường yêu cầu làm thẻ ngân hàng, nộp vào năm nghìn. Mật khẩu thẻ ngân hàng là điểm thi đại học và đảo ngược số điểm.
Từ ngân hàng đi ra, siết chặt tấm thẻ ngân hàng mới tinh, bỗng nhiên cô cảm thấy, ở nơi thành thị lớn như thế này, có một một tọa độ nho nhỏ tên là "Hạ Úc Thanh".
Trở lại Thanh Mi Uyển, Hạ Úc Thanh mở nhật ký của mình ra tìm số, gọi điện thoại cho Bành Thụ Phương.
"Cô Bành đúng không?"
"Đúng là tôi! Xin hỏi cô là..."
"Cô Bành, là em, Hạ Úc Thanh."
"Úc Thanh!" Giọng Bành Thụ Phương vô cùng kích động, cô ấy nói: "Cô nghe nói nhà em không cho em học đại học, nên em bỏ nhà đi. Cô có tìm đến họ hàng xa và bạn học của em để nghe ngóng, họ đều nói không biết tin tức của em, em chạy đi đâu vậy?"
Hốc mắt Hạ Úc Thanh nóng lên, cô hít mũi, cười nói: "Em đã tới Nam Thành rồi, mấy ngày nữa sẽ đến trường nhập học."
"Em đi xa vậy bằng cách nào? Xa như thế, cô nghe nói người nhà của em không chịu cho em một cắc nào..."
Hạ Úc Thanh kể lại một lượt những chuyện đã trải qua, Bành Thụ Phương lắng nghe mà liên tục cảm thán: "Lá gan của em cũng lớn quá đấy! Nơi đó gần cả ngàn cây số! Em có khó khăn thì trước tiên phải tìm cô, nếu cô không thể giúp em, vậy còn có nhà trường và các thầy cô khác..."
"Khi đó em cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy... Nếu trước mắt em không chạy đi, bị bác cả của em bắt về, có lẽ sẽ không còn cơ hội thứ hai. Cô Bành yên tâm đi! Một đường tới đây em toàn gặp người tốt, anh Lục tài trợ cho em cùng với người bên cạnh anh ấy cũng vô cùng tốt!"
"Em bình an là tốt rồi. Sau này đừng có lỗ mãng như vậy nữa, nhà trường và cô đều là hậu thuẫn của em."
"Vâng! Đây là số điện thoại của em, cô có thể lưu lại. Sau này em cũng sẽ thường xuyên liên lạc với cô."
"Em ở bên đó có thiếu tiền không?"
"Không thiếu! Em có làm công việc hè, điện thoại di động đều là dùng tiền lương em làm ra mua đấy!" Hạ Úc Thanh hiểu rõ tình huống gia đình Bành Thụ Phương, chồng cô ấy bỏ đi với người phụ nữ khác, cô ấy một mình nuôi dưỡng con gái. Con gái cô ấy mới hơn ba tuổi, thể chất yếu nhiều bệnh. Tiền lương của giáo viên ở trường trên thị trấn có bao nhiêu đâu, ăn cơm cũng không đủ, huống chi cô Bành còn thường trợ giúp mấy học sinh nghèo trong lớp.
Bành Thụ Phương cảm thán: "Có thể bồi dưỡng em thành tài, cô thật sự cảm thấy vui hơn bất kỳ điều gì. Em lên đại học cũng đừng buông thả, mà cũng đừng bị phồn hoa nơi thành thị mê hoặc. Người từ địa phương nhỏ bước ra như chúng ta, nếu như không tiếp tục cố gắng phấn đấu đi về phía trước, sớm muộn cũng sẽ té ngã. Em đã có thể đi ra ngoài thì tuyệt đối đừng trở về nữa."
"... Em biết, cô ơi em đã biết rồi." Hạ Úc Thanh nghẹn ngào.
Sau khi báo bình an với Bành Thụ Phương xong, cuộc thứ hai Hạ Úc Thanh gọi cho Chu Tiềm.
Chu Tiềm nói: "Chúc mừng cô, rốt cuộc cũng tiến vào thời đại tin tức."
Hạ Úc Thanh bật cười.
Chu Tiềm nói: "Cuộc điện thoại này của cô thật đúng là đã cứu tôi, nếu không tôi lại phải đi một chuyến đến chỗ cô để lại giấy nhắn. Tối mai cô có rảnh không?"
"Có rảnh."
"Không làm việc sao?"
"Vâng! Em nghỉ ngơi mấy ngày để chuẩn bị vào học kỳ mới."
Chu Tiềm cười nói: "Vậy được! Tối mai là sinh nhật của ông nội tổng giám đốc Lục, mời cô đến nhà họ Lục ăn cơm tối, cô đừng đi lung tung, đến lúc đó tôi tới đón cô."
"... Mời em á?" Trọng âm của cô rơi vào chữ "em".
"Đúng vậy! Cô thi tốt như vậy, người nhà họ Lục đều muốn gặp cô."
Về tình về lý, Hạ Úc Thanh tới cửa cảm ơn là phải lẽ nhưng cô lo mình không hiểu lễ tiết, lưu lại ấn tượng xấu với người ta, cô hỏi: "Anh Chu, em có cần mang quà gì tới không?"
Chu Tiềm cười nói: "Lần đó cô đưa rau tới đã được họ đặt trong lòng rồi. Không cần đặc biệt chuẩn bị. À, mang theo thư báo trúng tuyển đi."
Giữa trưa hôm sau, Hạ Úc Thanh bắt đầu căng thẳng, căng thẳng hơn hôm cô đi thi nhiều.
Sau hôm nhận được điện thoại của Chu Tiềm, cô chạy thẳng ra cửa mua một bộ quần áo mới. Cô mua được đồ trong một dãy cửa hàng nhỏ trên con đường gần khu chợ, cô đã so sánh giá cả, giá cả nơi đó là rẻ nhất. Trong con mắt thẩm mỹ của cô, phong cách trang phục ở đây Tây hơn nhiều so với trên tị trấn của cô.
Áo T-shirt trắng ba mươi tệ, quần jean ống rộng năm mươi tệ. Sau khi mặc cả, cô được ông chủ cửa hàng bớt cho năm tệ.
Thật lòng mà nói, cô vẫn có chút đau lòng, nhưng hai bộ quần áo cô mang theo quả thật quá cũ, nếu mặc đến nhà người khác làm khách thì lại không tôn trọng người ta.
Quần áo mua về giặt qua một nước, phơi một đêm là được.
Hiện giờ mặc lên người, ngửi thấy mùi bột giặt thoang thoảng ở phía trên, bởi vì sự chuẩn bị "long trọng" hơn bình thường mà cô càng căng thẳng hơn.
Trên bức tường trắng treo một cái đồng hồ tròn, lẳng lặng chạy không phát ra âm thanh, kim giờ đã chỉ năm giờ.
Cô đứng dậy, chạy ra cửa, kiểm tra lại lần nữa, nhìn đôi giày thể thao trắng mình đã chà qua hai lần có phải thật sự sạch sẽ rồi không.
Năm giờ bốn mươi, đã quá mười phút so với giờ hẹn.
Hạ Úc Thanh muốn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, lại sợ có vẻ đang thúc giục tăng thêm phiền toái cho người ta.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định cứ dứt khoát đi ra cửa chờ là được, cũng tiết kiệm chút thời gian, tránh để người ta phải chờ cô thay giày.
Cô cầm đồ lên, trên vai đeo cái túi vải bố được tặng lúc đi mua điện thoại di động bởi hoạt động của cửa hàng. Lúc đến bên cạnh cửa thay giày, cô đang chuẩn bị mở cửa, chợt nghe thấy bên ngoài cửa vang lên tiếng ấn khóa mật mã.
Sau sáu tiếng nhấn, một tiếng "tích" vang lên, cửa mở ra.
"Chu..." Gương mặt Hạ Úc Thanh tươi cười chào đón, bất chợt giọng nói khựng lại.
Người đứng ngoài cửa là Lục Tây Lăng
Cô vội vàng đổi lời: "Chú Lục."
Lục Tây Lăng thản nhiên liếc nhìn cô rồi hỏi: "Sửa soạn xong chưa?"
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Lục Tây Lăng xoay người đi ra ngoài.
Xe dừng ở cổng lớn, một chiếc xe màu đen sang trọng, không biết là nhãn hiệu xe gì.
Đối với phần lớn nhãn hiệu hàng tiêu dùng, Hạ Úc Thanh đều không biết gì cả, chỉ biết xe này chắc chắn rất đắt. Lúc lên xe, ngồi lên cái ghế bằng da, cô như được bao bọc lại, thoải mái tới mức cả người vô thức thả lỏng chìm sâu vào mặt ghế.
Trước tiên, cô kéo dây an toàn cài lại, trong tay ôm thứ gì đó.
Lục Tây Lăng chuyển ánh mắt, nhìn lướt xuống, rơi vào vật trên tay cô.
Cô ôm một chậu hoa, một chậu hoa nhỏ bằng gốm sứ đen mờ, có thể cầm bằng một tay, đóa hoa với thân cây vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, hoa nở dày đặc, liếc thấy có chừng mười đóa hoa, cánh hoa chuyển dần từ màu trắng nhạt sang màu hồng phấn, cánh hoa mỏng manh, có vẻ không chịu nổi gió thổi.
Có lẽ ánh mắt Lục Tây Lăng dừng trên chậu hoa quá lâu, Hạ Úc Thanh khó tránh cảm thấy có đôi phần thấp thỏm, cô giải thích: "... Là quà tôi chuẩn bị."
Cô cảm thấy không thể đi tay không tới được, lại không thể mua nổi món quà đắt tiền. Ngày hôm qua đi mua quần áo, vừa khéo đi ngang qua tiệm cây cảnh, cô nhìn qua một cái đã chấm ngay chậu hoa này, nó nhỏ nhắn nhưng đầy sức sống. Chủ tiệm nói hoa này gọi là Hime Otome Rose (*).
(*) Một loại hoa hồng mini của Nhật.
Lục Tây Lăng không phát biểu bất kỳ đánh giá nào, chỉ thu hồi tầm mắt, khởi động xe.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có chút tiếng ồn.
Xét từ kinh nghiệm lần trước, Hạ Úc Thanh không dám chủ động bắt chuyện nữa, hai tay bưng chậu hoa, thoáng ngồi thẳng người, chốc lát, cô lại đưa tay lên xoa xoa cánh tay của mình. Hình như nhiệt độ trong xe quá thấp, cô là một người thường tắm nước lạnh, không thể nào là người sợ lạnh, vậy mà cũng cảm thấy có chút lạnh.
Cô liế mắt lặng lẽ quan sát Lục Tây Lăng, hôm nay anh mặc cái áo sơ mi đen, ống tay áo trên cánh tay đang gác lên tay lái được xắn lên.
Có thể bởi vì là áo tay dài, cho nên không lạnh bằng cô.
Hạ Úc Thanh bỏ tay xuống, vẫn ôm chậu hoa như cũ, chỉ là thỉnh thoảng vẫn len lén xoa xoa cánh tay, động tác chậm chạp.
Qua một lúc, rốt cuộc không nhịn được nữa, nơi mũi giống như bị cọng cỏ đuôi chó quét qua ngưa ngứa, cô lập tức quay đầu đi, che miệng lại, khẽ hắt xì.
Ánh mắt Lục Tây Lăng quét qua, anh hỏi: "Lạnh?"
Hạ Úc Thanh rút bọc giấy nhỏ trong túi vải bố ra, vừa rút một tờ lau tay, vừa nhỏ giọng nói: "Có chút!"
Lục Tây Lăng nhấc cánh tay, duỗi tới bảng điều khiển trung tâm, vặn nút điều chỉnh tăng nhiệt độ, chỉnh nhiệt độ lên 22 độ.
Với động tác này của anh, Hạ Úc Thanh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, giống như mùi thơm của cây rừng bị tuyết bao phủ.
Hành trình lúc sau dễ chịu hơn nhiều, nhiệt độ mới vừa vặn thích hợp.
Vẫn không có ai nói chuyện như cũ, bầu không khí yên lặng kéo dài đến cổng Lục trạch.
Từ đường nhỏ đi vào, sau khi quẹo cua, phía trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi, hai cửa nhà đối diện nhau, khoảng đất trống trước cửa được lát bằng đá phiến.
Xe lái đến một góc đất trống dừng lại, Hạ Úc Thanh tháo dây an toàn ra, ôm chậu hoa xuống xe.
Đập vào tầm mắt cô là hai cánh cửa gỗ nước sơn đen bóng loáng, thềm cửa bằng đá, ở đầu mái hiên treo hai cái l*иg đèn, tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ.
Lục Tây Lăng đi ở phía trước, Hạ Úc Thanh đi theo anh bước lên bậc thềm, vượt qua ngưỡng cửa, nhìn vào bên trong, đầu tiên là một vách tường được khoét một vòng tròn. Cái này cô biết, trong sách có viết, nói là bức bình phong án ngữ.
Chờ khi đi xuyên qua bức bình phong ở cửa, ngắm nhìn khung cảnh trong cái sân nhỏ, mới biết ngôi nhà không thuộc kiểu phong cách "đại quan viên" cổ xưa như cô nghĩ.
Một căn nhà ba tầng lầu, trông như bất quy tắc lại tựa như có cách thức và quy luật đan xen riêng, tường trắng, ngói đen, ánh sáng trắng nhạt lọt qua ô cửa kính.
Có ở trong mơ, cô cũng không mơ ra được sự xinh đẹp, nhã trí này.
Lục Tây Lăng vẫn đi thẳng về phía trước không dừng bước, cô cũng đuổi sát theo đi về trước.
Cánh cửa ở lầu một mở rộng, họ mới vừa bước lên bậc tam cấp. Từ bên trong cửa lớn, một người chạy ào ra.
Một cô gái mặc đầm đen tay phồng, mái tóc đen dài, dáng người mảnh mai, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to, ngũ quan xinh đẹp, tựa như búp bê.
Hạ Úc Thanh nhìn mà ngây người.
Trên đời thật sự tồn tại cô gái xinh đẹp đến vậy sao?
Cô vốn cho rằng, bạn học Tống Miêu học cùng lớp cấp ba với cô, đã là nữ sinh xinh đẹp nhất mà cô từng gặp.
Cô gái dừng ở trước mặt cô, cười hỏi: "Hạ Úc Thanh?"
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Cô ấy nhón chân hỏi: "Wow, sao em cao hơn chị nhiều vậy? Em cao bao nhiêu?"
"Đợt kiểm tra sức khoẻ hồi thi tốt nghiệp cấp ba hình như là 1m75."
Lục Tây Lăng đứng ở một bên, nghe vậy thì quay đầu liếc Hạ Úc Thanh một cái.
Quả thật cô tạo cho người ta cái cảm giác cao nhổng.
"Chị 1m62." Lục Sênh mỉm cười, cúi đầu nhìn thấy chậu hoa mà cô ôm.
Hạ Úc Thanh vội vàng đưa qua nói: "Đây là món quà nhỏ em tặng mọi người."
"Cảm ơn! Là cây hoa hồng sao? Thật là đẹp!" Lục Sênh đưa hai tay nhận lấy nói: "Sao em còn tặng quà! Rau dưa lần trước em đưa, nhà chị rất thích, đặc biệt là cái củ cải anh đào đó, bà nội còn bỏ vào bình ngâm chua."
Vẻ mặt Hạ Úc Thanh dãn ra, cô nói: "Vậy thì tốt quá."
"A, chị quên tự giới thiệu bản thân! Chị tên là Lục Sênh, Sênh trong cái khèn, là em gái của cọc gỗ bên cạnh."
Cọc gỗ...
Hạ Úc Thanh không nhịn được quay đầu.
Ai ngờ Lục Tây Lăng giống như đã lường trước cô sẽ làm như vậy, lạnh nhạt liếc cô một cái.
Cô vội vàng quay đầu đi.
"Mau vào trong! Bên ngoài nóng, còn có muỗi..." Lục Sênh vào nhà, hô lên với phòng bếp: "Bà nội, người đến rồi."
Động tác cất bước của Hạ Úc Thanh vô thức cứng đờ, cô dừng ở cửa, cúi đầu nhìn.
Mặt sàn trước mắt hết sức sạch sẽ, giống như là xi măng nhưng trơn nhẵn hơn xi măng.
Cô không nhìn thấy dép đâu hết, chần chừ không dám bước vào.
Bên cạnh có tiếng vang.
Quay đầu nhìn lại, thấy Lục Tây Lăng mở hộc tủ ở bên cạnh ra, lấy đôi dép da màu đen, ném xuống đất.
Như là chú ý tới cô đang chăm chú nhìn mình, anh quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt anh dừng ở trên mặt cô ước chừng ba giây, cô cảm thấy da đầu hơi tê dại, cuối cùng anh quay đi với vẻ mặt vô cảm, đưa tay lấy ra thêm một đôi dép lê màu nâu nhạt.
"Bộp" một tiếng, lần này là đặt ở bên chân cô.
"Cảm ơn chú." Hạ Úc Thanh vội nói.
Lúc đối mặt với tài xế Vương hay Chu Tiềm, cô đều rất ung dung nhưng khi ở một mình với Lục Tây Lăng, sao cô cứ cảm thấy không ổn, giống như búp bê bị hư dây cót, giống như con rối bị đứt dây.
Hạ Úc Thanh cởi giày thể thao, thay dép, xếp gọn đặt ở một góc.
Lục Tây Lăng ở một bên cởi giày da, thay dép.
Anh xếp gọn mũi giày da của mình đặt vào tủ, liếc mắt nhìn chỗ thay giày, anh cau mày.
Tim Hạ Úc Thanh như treo lên, liếc nhìn đôi giày nằm trong góc của mình.
Lục Tây Lăng khom người xuống.
Cô ngừng thở.
Thế nhưng Lục Tây Lăng chỉ xách đôi giày sandal để lung tung của Lục Sanh quăng ở đó lên, liếc mắt một cái, tựa như ghét bỏ, nhấc tay, ném giày của cô ấy vào bên cạnh đôi giày thể thao của cô.
Lúc rơi xuống, giày sandal nằm nghiêng ngả, chân mày Lục Tây Lăng càng nhíu chặt hơn.
Vẻ mặt đó, giống như là đang khó khăn trong việc chọn lựa giữa nhẫn nhịn và không nhẫn nhịn.
Cuối cùng, anh vẫn lần nữa khom lưng, cầm đôi giày sandal kia lên, lần nữa xếp gọn.
Hạ Úc Thanh mở to hai mắt, quên cả căng thẳng.
Cô cảm thấy... chú Lục này thật là lạ.