Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 17: Tìm Tới Cửa

" ...... Cậu nói, cô ấy xảy ra tai nạn nên mất trí nhớ rồi ?"

Bên trong phòng bao của quán bar, Chu Diệu ngơ ngác nhìn Đinh Gia Hào, bởi vì uống quá nhiều rượu mà đầu óc trở nên chậm chạp mới bắt đầu vận hành, hắn có chút phí sức mà tiêu hóa câu nói này, coi như rõ ràng đó là ý gì, khuôn mặt anh tuấn thoáng chốc trở nên trắng bệch.

Hắn lúc sau liền nhớ tới thứ sáu tuần trước, cái đêm cô từ ktv rời đi.

Khó trách hắn cứ gọi điện thoại cô hoài mà không được, tìm như thế nào cũng không tìm được người, đi nhà cô cũng không thấy cô ......

Trong hoảng hốt, Chu Diệu lại nhớ tới lúc gọi xe đi về, một chiếc xe cứu thương từ bên cạnh lướt qua, đèn led xe xanh xanh đỏ đỏ không ngừng nhấp nháy, âm thanh còi xe bén nhọn khiến hắn bứt rứt không yên.

Lúc ấy trong lòng hắn loáng thoáng có chút dự cảm chẳng lành, nhưng lại không nghĩ nhiều, không ngờ cô thật sự xảy ra chuyện.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.

Bên cạnh Lục Hạo và Từ Xuân Thuần nghe được Nguyễn Đại tối ấy gặp nạn, đều rất sốc, đặc biệt là Từ Xuân Thuần, hít ngược một hơi, che miệng nhỏ không dám tin, giọng kinh hoàng :" Nguyễn Đại vậy mà bị tai nạn xe cộ ...... Sao có thể như vậy ?"

Đinh Gia Hào lòng nghĩ còn chẳng phải tại cô ấy hay sao, nếu như cô ấy không lằng nhà lằng nhằng nói cho rõ ràng, đến mức đem người ta chọc tức bỏ chạy không?

Nhưng cậu ấy không nói ra, cẩn thận dò xét sắc mặt Chu Diệu, " Cái, cái đó, anh Diệu, anh phải nghĩ theo chiều hướng tích cực, chí ít có thể xác định em gái Nguyễn không phải không thích anh, chỉ là không nhớ được anh mà thôi, loại chuyện này rất nhanh có thể nhớ ra được, anh không cần quá lo lắng ......"

" Ai mẹ nó lo lắng cái này ?" Chu Diệu đỏ ngầu con mắt lên, lạnh lẽo nhìn cậu ấy một cái, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ, hắn nói xong liền mặc kệ bọn họ, chợt đứng lên.

" Đợi đã, Chu Diệu, cậu bình tĩnh chút !" Từ Xuân Thuần lập tức đoán ra ý đồ của hắn, vội vàng cùng đứng lên, " Cậu uống nhiều rượu như vậy, bây giờ cảm xúc lại kích động như thế, lỡ chẳng may xảy ra chuyện thì làm thế nào? Hay là đợi tỉnh rượu rồi đi ......"

Chu Diệu làm lơ cô ấy, một lời chẳng nói cầm lấy di động và chìa khóa trên bàn sải bước đi về phía cửa, bóng lưng cô độc ngạo mạn.

Từ Xuân Thuần còn muốn đuổi theo, bị Lục Hạo bắt lấy cánh tay, " Để cậu ấy đi đi, cậu ấy đã muốn làm cái gì rồi không ai có thể ngăn được ......"

Cậu ta dường như nghĩ đến cái gì đó, cười khổ một tiếng bổ sung :" Ngoại trừ em gái Nguyễn."

Tuy rằng trước kia Chu Diệu luôn chê Nguyễn Đại phiền phức, chán ghét cô quản đông quản tây hắn, nhưng hắn lắm lúc vẫn nghe lời cô nói.

Cô gái đó rất thông minh nha, luôn có trăm cách đối phó hắn.

Từ Xuân Thuần nghe vậy, chậm chạp rút tay về, nhìn cửa trống rỗng, nội tâm có chút mất mát, còn có một thoáng khó chịu.

Cô ấy không biết mình rốt cuộc là bị làm sao rồi, rõ ràng là tới đưa hắn đi, nhưng mà lúc hắn đi rồi, lại giống như không nỡ.

" Đi thôi." Lục Hạo nói với cô ấy, " Chúng tôi đưa cậu về."

" ...... Vâng."

*

Lúc Chu Diệu đi ra khỏi quán bar sắc trời đã tối, hắn ngó nhìn di động, vừa lúc đúng 8 giờ.

Đêm thu lạnh rùng mình, không khí lạnh như rét băng khiến cho đại não của hắn khôi phục một ít thanh tỉnh, dần dần tìm được lý trí.

Giây phút đầu tiên khi nghe được Nguyễn Đại xảy ra tai nạn xe, cả đầu óc hắn nghĩ đều là cô bị thương ở chỗ nào, thương thế có nghiêm trọng lắm không, có đau hay không, chuyện cô bị mất ký ức bị hắn ném sau đầu.

Bây giờ nghĩ lại, tai nạn xe xảy ra vào tuần trước, nếu như rất nghiêm trọng thì cô sẽ không lên lớp được và còn có tinh lực hằng ngày chọc tức hắn.

...... Cũng phải, xét đến cùng thì đều là do hắn hại, cô tức giận cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Chu Diệu mím môi, lúc đi qua một tiệm đồ chơi, bước chân hơi dừng lại, ánh mắt nhìn vào tủ kính bên trong cửa sổ đang trưng bày con gấu lớn.

Nguyễn Đại rất thích búp bê vải.

Hắn nhớ tới rất lâu về trước, bọn họ đi ngang qua một tiệm đồ chơi, bên trong cũng trưng bày một con gấu bông màu nâu như vậy, cô vừa nhìn một cái liền thích rồi, làm nũng quấn lấy hắn rất lâu, " Anh Chu Diệu, em muốn con gấu bông đó, anh mua tặng em có được không? Em tặng anh nhiều đồ như vậy, anh coi như đáp lễ đi mà !"

" Muốn thì tự mà mua." Hắn trực tiếp từ chối, liếc xéo cô một cái, " Còn nữa tôi chưa từng nhận qua đồ của cô, đều là cô gượng đặt ở trong phòng tôi, tìm một thời gian qua dọn đi."

Cô gái tức đến phồng má lên, " Đồ nhỏ nhen !"

Trong hiện thực.

Chu Diệu trầm mặc nhìn con gấu trong tủ kính một lúc, sau đó bước vào cửa tiệm.

" Ông chủ, con gấu đặt ở cửa bao nhiêu tiền ?"

*

Nguyễn gia.

Nguyễn Đại sau khi thu dọn xong sách vở liền xuất phát đến nhà Nghiêm Thâm Xuyên, đều là cùng một tiểu khu, không xa lắm, chỉ cách 3 căn nhà thôi.

Trải qua mấy ngày ở chung với Nghiêm Thâm Xuyên, Nguyễn Đại không sợ cậu như trước kia nữa.

Nghiêm Thâm Xuyên người này tuy nói không nhiều, cũng không thích cười, nhìn thì thờ ơ, nhưng tính cách kỳ thực rất ôn hòa, cũng rất thân sĩ, cậu là người biết đối nhân xử thế biết tiến biết lùi, ở cùng với cậu cảm giác rất thoải mái.

Biệt thự của Nghiêm gia và Nguyễn gia cũng tầm tầm nhau, đều có một cái sân rộng, chỉ có điều Nguyễn gia trồng là hoa hồng, còn Nghiêm gia trồng là cây hoa quế, vừa hay mùa thu là mùa hoa quế đua nhau nở.

Nguyễn Đại ở ngoài sân liền ngửi được hương thơm thanh ngọt rồi.

Người bên trong dường như biết cô đến đây, cô còn chưa kịp nhấn chuông cửa thì cánh cửa sắt trước sân đã tự động mở ra rồi, giống như là hoan nghênh chào đón cô vậy.

Nguyễn Đại ngẩng đầu, hướng vào camare được lắp ở góc tường mỉm cười một cái, sau đó chầm chậm bước vào, một đường thuận lợi không có trở ngại.

Cửa nhà Nghiêm gia có một người giúp việc mặc quần áo Tây trang đang chờ đợi, lễ phép khom người với cô, " Cô Nguyễn, mời đi theo tôi."

" Vâng." Nguyễn Đại theo anh ấy vào nhà, mới vừa cởi giày, một cái bóng nho nhỏ với tốc độ nhanh như chớp lao vào lòng cô, âm thanh non nớt còn có vui mừng hớn hở gào lên :" Chị Nguyễn Đại, cuối cùng chị đã tới rồi !"

" Lị Lị, đã lâu không gặp."

Nguyễn Đại nhìn cô bé đang làm nũng trong lòng cô có chút nhịn không được bật cười sờ sờ đầu con bé.

Cô bé con mặc váy màu hồng phấn, khuôn mặt trứng gà trắng ngần, đôi mắt đen sáng ngời, buộc hai cái tóc đuôi ngựa, cười đến linh động đáng yêu.

Nguyễn Đại có lúc nghi ngờ cô bé có thật là em gái ruột của Nghiêm Thâm Xuyên không? Cảm giác hoàn toàn không giống nha, bất luận là tướng mạo hay là khí chất.

Cô đến giờ vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Nghiêm Lị, hôm đó cô tan học về nhà, trên đường trông thấy một cô bé ngồi xổm trên đất khóc đến nức nở, giống như là bị lạc đường, một đám người vây lại cạnh cô bé nhỏ, quan tâm thân thiết hỏi nhà cô bé ở đâu.

Nhưng cô bé con không rõ là sợ người lạ hay là sao ấy, ngẩn người làm lơ bọn họ, mà Nguyễn Đại nhìn cô bé rất quen mắt, mới nhớ ra trước kia ở trong tiểu khu có thấy qua Nghiêm Thâm Xuyên dẫn cô bé đi tản bộ, liền biết cô bé đại khái là người của Nghiêm gia.

Thế là Nguyễn Đại bèn đi qua hỏi một câu, vốn cho rằng cô bé con bơ mình, nào biết cô bé ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô một lúc, đôi mắt khóc đến vừa đỏ vừa sưng tóe ra tia sáng kinh người, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc, " Em là em gái của Nghiêm Thâm Xuyên, chị quen biết anh em sao ?"

" Không thân, chính là bạn cùng trường mà thôi, chị dẫn em về nhà." Nguyễn Đại nhoẻn miệng cười, sau đó dắt lấy tay cô bé.

Nghiêm Lị ấy vậy mà rất ngoan ngoãn, không khóc cũng không náo, mặc cô dắt đi, người qua đường lấy làm lạ không thôi, " Cái cô nhóc này, ban nãy chúng ta nói đến rách cả mồm mà chẳng thèm để ý tới chúng ta, sao đột nhiên lại nghe lời như vậy ?"

Nghiêm Lị nhìn bọn họ một cái, hít mũi nói :" Ba mẹ cháu nói, ở bên ngoài không được phép nói chuyện với người lạ, có rất nhiều người xấu."

Người qua đường bị tức cười, " Vậy sao cháu đi theo chị gái kia, không sợ chị ấy cũng là người xấu sao ?"

Nghiêm Lị có lý chẳng sợ :" Chị ấy lớn lên đẹp như vậy, chắc chắn không phải là người xấu nha, trong phim hoạt hình người xấu đều lớn lên rất xấu xí !"

Giọng nói cô bé vừa trẻ con vừa lanh lảnh, một lượt ngôn luận chọc đến người qua đường trên phố đều cười rộ lên.

Nguyễn Đại có chút dở khóc dở cười, trong lòng nghĩ còn bé thế kia mà đã nhan khống rồi, lớn lên rồi còn không biết thế nào nữa.

Cô tính sau khi đưa Nghiêm Lị về nhà em ấy thì quay về, nhưng mà người Nghiêm gia quá mức nhiệt tình, còn giữ cô lại ăn bữa cơm, lúc Nghiêm Lị nhảy nhót về nhà, cô hiếm lắm mới nhìn thấy một vẻ mặt khác trên gương mặt núi băng của cậu, nghĩ mà sợ lại vui mừng, trịnh trọng tỏ ý cảm ơn cô.

Sau chuyện này, Nghiêm Lị không biết cớ sao rất dính lấy cô, cách ba ngày năm bữa để Nghiêm Thâm Xuyên gọi điện thoại cho cô bảo cô tới nhà chơi, liên tiếp mấy lần liền thành quen thuộc.

" Chị ơi, mau tới đây, anh trai đợi chị lâu lắm rồi đó !" Nghiêm Lị nhớ tới gì đó, ra khỏi trong lòng cô, bắt lấy tay cô gấp gáp chạy về phía trước.

" Chậm chút, coi chừng ngã." Nguyễn Đại có chút quái lạ, " Em cứ kêu chị tới, chị còn tưởng em có việc gấp tìm chị cơ."

Nghiêm Lị xoay chuyển tròng mắt, cố ý bẹp miệng, " Em chính là nhớ chị mà, không được sao ?"

Được thôi.

Nguyễn Đại cũng không quá để ý, Nghiêm Lị nắm tay cô đến phòng khách, Nghiêm Thâm Xuyên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha xem sách, thấy cô tới rồi, nhàn nhạt cười lên :" Cậu tới rồi, vậy thì bắt đầu thôi."

Cậu nói xong bèn lấy sách vở ra.

" Vâng." Nguyễn Đại đi qua bỏ cặp xuống, ngồi đối diện với cậu, cũng lấy sách vở và bài tập phải làm ở cặp sách ra.

"......"

Nghiêm Lị quả thực không dám tin nhìn anh trai nhà mình, ở một nơi thiên thời địa lợi nhân hòa, cô nam quả nữ, ba mẹ bọn họ không có ở nhà, cũng chẳng có giáo viên nốt, vậy mà hai người họ một lời không hợp mà bắt đầu học hành.

Ngay cả mỗi một câu nói cũng không thoát khỏi hai chữ học tập.

Cô bé gọi Nguyễn Đại tới rõ ràng chính là vì để hai người họ bồi dưỡng tình cảm nha!

Cái anh trai là đầu gỗ này!

Trước kia cũng là như vậy, rõ ràng có ý với chị gái, nhưng sau khi cô bé khó khăn lắm mới dụ dỗ chị gái tới thì anh trai lại ngồi ở một bên chẳng ừ hử gì, chỉ ngồi im nhìn các cô chơi bậy.

Chỉ nhìn không thôi mà có thể phát ra tia lửa mới lạ á!

Nghiêm Lị không cam lòng ngồi bên cạnh Nguyễn Đại, khe khẽ nói :" Chị ơi, chị cảm thấy anh trai em như thế nào ?"

" Rất tốt, sao thế ?" Đầu Nguyễn Đại cũng không ngẩng lên.

Nghiêm Lị mong chờ chớp chớp đôi mắt, " Vậy chị có thể làm chị dâu em được không vậy ?"

Nguyễn Đại xém chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, " Em nói cái gì ?"

Lòng Nghiêm Thâm Xuyên đối diện căng thẳng lên, trầm giọng quát :" Nghiêm Lị, đừng nói đùa."

Nghiêm Lị bĩu bĩu môi, lại kéo chặt cánh tay cô làm nũng :" Chị ơi, về sau mỗi ngày chị đều tới đây được không."

" Sợ là không được." Nguyễn Đại cúi đầu nhìn đề, " Chị sắp phải dọn đi rồi, về sau có khả năng không có nhiều thời gian rồi."

" Dọn nhà ?" Nghiêm Thâm Xuyên nhạy bén nắm bắt từ quan trọng, ngẩng đầu lên, " Vì sao phải dọn nhà ?"

" Vì không muốn ảnh hưởng tới họa tập," Nguyễn Đại qua loa, " Tớ muốn cách trường gần một chút."

Lừa người, chuyện của Nguyễn gia cậu hoặc ít hoặc nhiều có nghe được một chút, ba cô ép cô liên hôn bằng bất cứ thủ đoạn cực đoan.

Nếu như cô từ hôn với Chu Diệu, thiết nghĩ sẽ gặp phải phản đối rất lớn đi.

Nghiêm Thâm Xuyên nhăn mày, nhìn cô ngụy trang dáng vẻ không chút nào để ý, trầm mặc một lúc, hỏi :" Cậu có thể đến nhà tôi ở."

Nguyễn Đại đứng hình :" Hả ?"

" Ý tôi là," Nghiêm Thâm Xuyên phát giác ra bản thân có chút đột ngột, liền bổ sung nói, " Cậu có thể giống như ở nhà tôi làm công, đừng có gánh nặng tâm lý quá."

Nguyễn Đại nghe vậy, tự dưng có loại cảm giác quen thuộc, giống như ở đâu đó nghe qua rồi, bật hỏi :" Trước kia cậu có phải cũng từng nói câu tương tự giống vậy ?"

" Không có," Nghiêm Thâm Xuyên cũng ngẩn một lúc, " Hôm nay là lần đầu tiên."

"...... Vậy à, cảm ơn ý tốt của cậu nhé."

Nguyễn Đại hoàn hồn xong liền nhoẻn miệng cười, " Nhưng mà tớ tự do tự tại quen rồi, vẫn là không nên quấy rầy gia đình cậu."

Sau đó, bọn họ học tới 10 giờ, dưới ánh mắt lưu luyến của Nghiêm Lị, Nguyễn Đại mỉm cười và nói lời tạm biệt với hai anh em.

Trời đã hoàn toàn tối rồi, còn có chút lạnh.

Nguyễn Đại nắm chặt quần áo, đi về hướng Nguyễn gia, vòng qua chướng ngại vật phía trước, cô trông thấy một bóng người đứng trước cửa.

Hắn hút thuốc, dưới đất toàn là đầu lọc, trên tay lại nắm chặt một con gấu bông bằng vải.

Cũng không rõ hắn đứng đã bao lâu.