Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 10: Ầm Ĩ

Đêm khuya thanh vắng, đèn chân không trong phòng bệnh phản chiếu ánh sáng nhu hòa dễ chịu.

Nguyễn Đại từ trong miệng Hạ Oánh Tây biết mình trước đây ấy vậy mà si mê một gã đàn ông như thế, lại còn da mặt thật dày điên cuồng theo đuổi người ta ...... Chuyện này thật sự tồn tại ư? Cho dù ngày mai có là ngày tận thế cô cũng không làm đến mức này chứ.

Cô nghi ngờ nhìn Hạ Oánh Tây, trong đôi mắt xinh đẹp viết đầy chữ tôi không tin.

" Cậu sẽ không nhân lúc tớ khiếm khuyết trí nhớ, cố tình bịa chuyện lừa tớ đó chứ ?"

Hạ Oánh Tây suýt chút bị tức cười, " Làm ơn đi, đây đều là chuyện tốt cậu tự làm ra, tớ có cần thiết phải lừa gạt cậu không? Nếu cậu còn không tin thì về trường, tùy tiện bắt một người nào đó mà hỏi, ai mà chẳng biết lịch sử quang vinh của cậu chứ !"

" ...... Vậy tại sao tớ chẳng có chút ấn tượng nào ?"

Nguyễn Đại nghi ngờ xoa xoa huyệt thái dương, ý đồ nhớ lại tất cả những gì mà cô nàng nói, nhưng bất luận làm thế nào thì đầu óc cô cũng là một mảnh trống rỗng, đã vậy còn đau nhức và choáng váng.

Trí nhớ giống như thước phim bị đứt đoạn, hỗn loạn lại còn không nối liền nhau, một chút cũng tìm không ra tung tích của cái người tên Chu Diệu này, phảng phất hệt như hắn chưa từng tồn tại vậy.

" Cậu bình tĩnh chút đi, nhớ không được thì đừng nhớ nữa."

Hạ Oánh Tây nhìn lông mày cô càng nhăn càng sâu, dưới ánh đèn làn da càng thêm tái nhợt, trong lòng có chút lo lắng, nhưng không hi vọng với cách thức xe tông nha, mạo hiểm rất lớn, một khi không cẩn thận thì có khả năng bị tông cho ngốc nghếch.

" Tớ đi tìm bác sĩ qua đây xem chút."

Hạ Oánh Tây lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, mấy phút sau dẫn theo một đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, đeo kiếng đen tới.

Ông ấy nhanh bước đi tới bên cạnh Nguyễn Đại, cúi người nhấc mí mắt cô lên, dùng đèn pin cẩn thận kiểm tra tròng mắt, nhưng không phát hiện ra dị thường gì, sau đó lại tỉ mỉ hỏi han tình hình cụ thể, ông trầm ngâm trong chốc lát, như suy nghĩ gì đó nói với Nguyễn Đại :" Tình huống này của cháu có khả năng thuộc về mất trí nhớ chọn lọc."

Hạ Oánh Tây và Nguyễn Đại đồng thời sững sờ.

Nguyễn Đại rất nhanh phản ứng lại :" Loại bệnh này thật sự tồn tại? Cháu còn cho rằng chỉ có trên phim truyền hình có thôi chứ."

Bác sĩ lắc đầu, " Mất trí nhớ chọn lọc nói trắng ra là một loại cơ chế tuyến phòng ngự của cơ thể, thông thường thì khi cháu chịu tổn thương ở mức lớn nhất, thì cơ chế tuyến phòng ngự này sẽ được khởi động, để tiềm thức của cháu quên đi đoạn ký ức khiến cháu khó chịu này.

Ông dừng lại chút, " Đương nhiên, dưới tình huống bình thường thông thường sẽ không xuất hiện loại tình huống này, căn cứ vào những gì bạn cháu nói, cháu quên người con trai tên là Chu Diệu kia rất có khả năng là người đó đã làm chuyện gì đó khiến cháu khó tiếp nhận, sau đó cháu lại bị xe đυ.ng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đại não sẽ sản sinh ý thức bảo vệ, vì vậy liền đem cậu ấy quên đi ...... Đây chỉ là lời suy đoán của chú, nếu như các cháu không yên tâm, thì có thể làm kiểm tra chi tiết hơn cho đại não.

" Cái này ngày mai rồi nói." Nguyễn Đại nghe xong, vẻ mặt nghiêm túc lạ thường, " Bây giờ cháu chỉ muốn biết cái ký ức này của cháu có thể hồi phục hay không thôi ?"

Bác sĩ lắc đầu tỏ rõ không xác định :" Khả năng sẽ, cũng có khả năng là không, cái này còn phải xem tình hình hồi phục của cháu."

Ông nhìn vẻ mặt Nguyễn Đại đang lo lắng, lại an ủi :" Có điều cháu không cần phải sợ, dưới tình huống thông thường là sẽ hồi phục, chỉ là vấn đề thời gian ngắn dài mà thôi."

" Còn sẽ hồi phục ?" Nguyễn Đại tăng đề xi ben lên, nhìn có vẻ càng lo lắng, " Có cách nào để cháu mãi mãi đừng hồi phục không? Cháu mới không thèm muốn nhớ lại đoạn lịch sử đen kia !"

" ......"

Sau cùng Hạ Oánh Tây tiễn bác sĩ ra ngoài, cô ấy trầm mặc ngồi bên cạnh Nguyễn Đại, lại cầm quả táo đang gọt dở lên, vừa gọt vừa hỏi :" Những chuyện trước khi xảy ra tai nạn cậu còn nhớ được bao nhiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thành ra như vậy? Chu Diệu cái tên chó đó vậy mà không bảo vệ cậu tốt !"

Cô ấy càng nói càng tức.

Nguyễn Đại nghĩ ngợi, " Tớ chỉ nhớ là đi hát ktv với bọn Từ Xuân Thuần, sau đó ......"

" Đợi đã !" Hạ Oánh Tây ngắt lời cô, bỗng ngẩng đầu :" Cậu nói Từ Xuân Thuần cũng ở đó ?"

" ...... Đúng vậy, sao vậy ?"

Hạ Oánh Tây chau mày nói :" Vậy thì kỳ lạ rồi, rõ ràng lúc ở trường cậu nói với tớ là cậu với Chu Diệu hai người cùng đi hẹn hò mà, sao cô ta cũng ở đó, lẽ nào hắn ta một lúc hẹn hai người ?"

" Cô ấy ở đó không phải rất bình thường sao? Người Chu Diệu thích là cô ấy mà."

Nguyễn Đại biểu cảm rất bình thản, từ trong lời của Hạ Oánh Tây, cô không khó đoán ra tình tiết cốt truyện.

Cô thích Chu Diệu, Chu Diệu thích Từ Xuân Thuần, hắn và Từ Xuân Thuần mới là chân ái, sớm tình nồng ý hợp ngầm phát sinh ra tình cảm, là một đôi giáo bá và em gái mềm mại trời đất tạo thành.

Mà cô là một con giáp thứ 13 chen ngang vào giữa, đối với Chu Diệu yêu đến điên cuồng thâm trầm, giống độc ác nữ phụ trong phim truyền hình vậy, dùng đủ loại thủ đoạn giành đàn ông với Từ Xuân Thuần, kết quả tự nhiên không chiến thắng được tình cảm kiên định như vàng của bọn họ, mặt bị Từ Xuân Thuần đánh vang lên mấy tiếng chan chát.

Tuy rằng ký ức trước khi xảy ra tai nạn có chút mơ hồ, nhưng cô loáng thoáng nhớ được mình hình như làm chuyện quá đáng với Từ Xuân Thuần thì phải, sau đó bị mọi người vạch trần nên phải chạy trối chết.

Cớ sao là một chữ thảm lợi hại thế.

Nguyễn Đại nghĩ tới đây, nhịn không được tự kiểm điểm lại bản thân.

Sao cô có thể vì một tên đàn ông mà biến thành như vậy? Đầu óc khi yêu thật quá đáng sợ.

Nếu cô còn u mê không tỉnh với Chu Diệu như vậy nữa, dựa theo kết cục người xấu trừng phạt đúng tội, chỉ sợ là cuối cùng cô sẽ nhận lấy kết cục bị chỉ trỏ, bị ép đến mức thôi học tự sát.

Nguyễn Đại chầm chậm thở ra một hơi, vẻ mặt kiên định, cô tuyệt đối không thể để mấy chuyện này xảy ra.

" Cậu ...... Haizz bỏ đi, hắn không thích cậu cũng là sự thật." Hạ Oánh Tây bản năng cảm thấy lời của cô có chỗ nào không đúng, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, dù sao bất luận Chu Diệu có thích hay không thích Từ Xuân Thuần, thì hắn không cảm nắng với Nguyễn Đại là chuyện đã được khẳng định.

" Cậu sau này có dự tính gì ?"

Nguyễn Đại nghĩ cũng không nghĩ :" Chăm lo học tập, ngày ngày hướng lên, cách xa tra nam, yêu quý sinh mạng."

Cô nhìn rất rõ ràng, tuy rằng hiện tại cô có chút danh tiếng nhờ vào việc nhảy múa, cũng kiếm được chút tiền, nhưng không phải là kế sách lâu dài, bất luận sau này cô muốn làm gì, tố chất chuyên nghiệp rất quan trọng, cho nên nhất thiết phải thi vào Đại học cái đã, phải dựa vào hứng thú để chọn ra một ngành nghề thích hợp với mình.

Chỉ có cố gắng nỗ lực học hành mới có thể thay đổi vận mệnh.

Sau sống lại kiếp nạn lần này khiến cô nghĩ thông suốt rất nhiều điều, tình yêu cái gì đó đều là hư ảo, chỉ có tri thức và tiền bạc mới là chân thật.

Trước kia cô lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ là lúc nên trấn tỉnh lại, lần nữa xem rõ chính mình và chịu trách nhiệm vì cuộc đời sau này.

" Đúng rồi, tớ còn phải từ hôn nữa." Nguyễn Đại lại nghĩ tới cái gì, chém đinh chặt sắt nói.

" Thật hay giả vậy ?" Hạ Oánh Tây không mấy tin, suy cho cùng trước kia thích Chu Diệu đến nhường nào còn rõ hơn cả ban ngày, " Lỡ như ngày mai cậu hồi phục trí nhớ thì sao đây ?"

Nguyễn Đại giọng điệu chắc chắn :" Vậy cũng từ."

Hạ Oánh Tây nói :" Dượng cậu sẽ đồng ý ?"

" Ông ta đồng ý hay không đồng ý đều như nhau." Nguyễn Đại không sao cả nói, " Cùng lắm thì tớ dọn ra ngoài ở."

Hạ Oánh Tây còn muốn nói gì đó, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô ấy lấy ra nhìn, " Đệch, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, dượng cậu gọi tới rồi này, tám phần là không liên lạc được với cậu, sau đó gọi tới chỗ tớ, làm sao đây ?"

Nguyễn Đại rất điềm tĩnh :" Nhận đi, đừng nói chuyện tớ bị đυ.ng xe, liền nói tớ qua đêm ở nhà cậu đi."

Hạ Oánh Tây cẩn thận nhận điện thoại, lễ phép cất tiếng :" Alo, chào bác trai ?"

" Oánh Tây à, cháu có biết Đại Đại ở đâu không ?" Nguyễn Đạm Trác gấp gáp nói, " Giờ sắp 12 giờ rồi, con bé còn chưa về, trong nhà lo lắng đến sắp đến điên rồi !"

Hạ Oánh Tây nhấn loa, giọng nó hùng hậu của Nguyễn Đạm Trác được phóng lớn mấy lần, vang vọng trong phòng bệnh yên tĩnh, tràn đầy vẻ lo lắng và nôn nóng.

Nguyễn Đại trên giường nghe được ông ta xưng hô buồn nôn như vậy, có chút ớn lạnh, Nguyễn Đạm Trác cũng chỉ biết ở trước mặt người ngoài gọi nhũ danh của cô, rõ ràng ngày thường đối với cô chẳng quan tâm đến nữa mà, giờ hà cớ diễn tình cha con gì đó chứ.

" Bác trai, bác đừng lo lắng, Nguyễn Đại không có việc gì đâu, cô ấy bây giờ đang ở nhà cháu." Hạ Oánh Tây cũng cảm thấy không được tự nhiên lắm, nói chuyện cũng nhanh hơn, " Hôm nay cô ấy ngủ nhà cháu, ngày mai sẽ về, ngài yên tâm đi ạ."

" Cái gì? Con bé chạy tới nhà cháu ?" Nguyễn Đạm Trác cả kinh, suýt chút muốn tức giận, vội vàng hít một hơi để bình tĩnh, " Sao không biết xấu hổ mà làm phiền nhà cháu được, cháu giúp bác gọi con bé nhanh chóng về nhà, đừng giở cái thói trẻ con nữa !"

" Nhưng mà ......" Hạ Oánh Tây nhìn Nguyễn Đại đang ra dấu ngủ, căng da đầu nói :" Cậu ấy đã ngủ mất rồi."

" ......"

Nguyễn Đạm Trác nghe vậy nhíu mày, vô thức nhìn Chu Diệu đang bên cạnh.

Thiếu niên đang nhìn qua, toàn thân đều dính nước mưa, tóc đen rối loạn mà lưa thưa trước trán, giọt mưa trên ngọn tóc theo hắn nghiêng mặt mà rơi xuống.

Đôi mắt hắn đen như mực, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tay ông ta, bởi vì cách rất gần, cho nên hắn tất nhiên có thể nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nguyễn Đạm Trác phát hiện, lúc Hạ Oánh Tây nói Nguyễn Đại không có chuyện gì, vẻ mặt căng chặt của Chu Diệu hiển nhiên thả lỏng hơn đôi chút.

Thấy vậy, ông ta càng kiên quyết với ý đồ bảo Nguyễn Đại về nhà.

Hôm nay mặt trời thật mọc đằng tây rồi, Chu Diệu vậy mà biết chủ động đến nhà hỏi han Nguyễn Đại, đây còn là lần đầu tiên nữa chứ, cần thiết nắm chặt cơ hội lần này.

Nguyễn Đạm Trác quyết định thử thăm dò chút, ôn nhu hỏi Hạ Oánh Tây :" Oánh Tây à, lúc Đại Đại tìm cháu, có chỗ nào không đúng không? Con bé và Chu Diệu có chút hiểu lầm gì đó, bác sợ con bé làm chuyện dại dột."

" Không có nha." Hạ Oánh Tây trợn mắt nói láo, " Ban nãy chúng cháu còn ở bên ngoài ăn lẩu cay, còn cùng đi xem phim chơi game nữa, cô ấy cười rất vui nha, còn về Chu Diệu, cháu không nghe thấy cô ấy nhắc tới."

" ......"

Mỗi một câu cô ấy nói, sắc mặt Chu Diệu đen thêm một phần.

Hắn ở trong mưa tìm kiếm cô lâu như thế, gọi vô số cuộc gọi, nghe được vô số thông báo tắt máy, còn ngỡ cô ấy đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, kết quả cô ấy vậy mà êm ấm ở nhà người khác ăn chực chơi vui, còn cố ý tắt máy không nhận điện thoại nữa chứ.

Lo lắng của hắn quả thực giống một chuyện cười.

Ôn Thu Ngưng từ phòng bếp đi tới, đưa cho hắn một chiếc khăn khô ráo, dịu dàng nói :" Lau người đi, đừng để bị cảm, Đại Đại chắc chắn sẽ về mà."

" ...... Vâng." Chu Diệu nhìn bà ta một cái, cổ họng khô khốc, nhận lấy khăn lông tùy tiện lau sơ tóc.

Nguyễn Khê nằm bò trên tay vịn sô pha, tò mò nhìn khuôn mặt Chu Diệu, góc cạnh rõ ràng, mũi thẳng môi mỏng, đường cong được gọt dũa đẹp đẽ, làn da trắng mát lạnh, ngũ quan cực kỳ xuất sắc, trừ vẻ mặt có chút lạnh lùng, còn lại đều rất đẹp.

Nguyễn Khê nhìn chăm chăm lại có chút rung rinh, nếu như không phải cô ta có người mình thích, thì Chu Diệu chưa tới lượt cô rớ tới đâu.

Nguyễn Đạm Trác nhạy cảm phát giác cảm xúc của Chu Diệu lại thay đổi đến âm trầm, cũng không đánh bài Thái Cực quyền nữa, trầm giọng nói với Hạ Oánh Tây :" Cháu mau đi gọi Nguyễn Đại, bác có lời muốn nói với nó !"

Giờ phải làm sao đây?

Hạ Oánh Tây khó xử hết sức, một cánh tay mảnh khảnh giành lấy điện thoại.

Nguyễn Đại bình tĩnh nói với đầu bên kia :" Dượng có gì muốn nói thì giờ nói đi, tiết kiệm thời gian cho nhau."

Nguyễn Đạm Trác phản ứng hai giây, tiếp đó tức giận :" Hóa ra con còn tỉnh, còn không mau về nhà! Qua đêm ở nhà người ta còn ra thể thống gì nữa? Có phải con vẫn còn giận ba phải không? Được rồi, ba mua cây đàn mới cho con, nhanh chóng về nhà, Chu Diệu cũng ở nhà đợi con đấy."

Ông ta nhấn mạnh "Chu Diệu cũng ở" lần nữa, vô cùng nắm rõ điểm yếu của cô.

Lúc trước chỉ cần vừa nhắc đến Chu Diệu, Nguyễn Đại sẽ nhận lỗi ngay, sau đó vui mừng hớn hở chạy về.

Chu Diệu tuy rằng không lên tiếng, nhưng hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Hắn thong thả cầm khăn lông lau khô cái đầu, trở lại bộ dáng lạnh lùng lười biếng, một chút cũng không hề gấp gáp.

" Ồ." Nhưng mà phản ứng của Nguyễn Đại vượt ngoài dự kiến của bọn họ, giọng điệu bình đạm như nước, một chút cũng không kích động, " Dượng bảo hắn từ đâu tới thì từ đó về đi, cúp đây."

Chu Diệu căng cứng, có chút không dám tin vào lỗ tai của mình, theo điều kiện phản xạ hắn đưa tay giành lấy điện thoại, mở miệng, một chữ "cô" còn chưa nói ra, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng "đô đô" vang lên.

Cô ta thật sự cúp điện thoại mất rồi.

Sắc mặt Chu Diệu nắng mưa thất thường, đờ người mấy giây, thuận tay đem điện thoại trả lại cho Nguyễn Đạm Trác, sau đó xoay người đi.

" Cháu về đây." Giọng hắn vừa trầm vừa lạnh.

Nguyễn Đạm Trác vội vàng nói :" Đại Đại chỉ là đang giở tính tình, ngày mai nó trở về bác gọi điện thoại cho cháu !"

" Không cần." Sắc mặt Chu Diệu hời hợt, đầu cũng không ngoảnh lại liền đi, " Cô ta có về hay không không quan hệ gì tới cháu."

Sự nhẫn nại của hắn là có mức độ, hắn không có tâm tình cùng cô chơi nữa.

Dù sao dựa theo kịch bản trước nay, cô cùng lắm ầm ĩ hai ngày thì sẽ nhịn không được dính về thôi.

Đuổi cũng đuổi không đi.