Bạch Liên Hoa Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 8: Tai Nạn

Nguyễn Đại tới gần, mới phát hiện không chỉ nhìn thấy Từ Xuân Thuần, ngay cả chị em cây khế của cô ấy Nhϊếp Cầm Cầm cũng có mặt, bị Đinh Gia Hào và Lục Hạo vây ở giữa cười đùa.

Chu Diệu một tay đút túi, không quan tâm dựa nửa người vào thân cây cột đèn, trái lại không tham gia với bọn họ, tai hắn đeo headphone, cúi đầu lướt điện thoại, vóc dáng cao gầy thẳng tắp, dáng vẻ lạnh lùng vừa lười, đặc biệt nổi bật trong đám người.

Hiện tại là giờ cao điểm tan tầm, trên đường người đến kẻ đi tấp nập, trong nhóm người trẻ tuổi, đều mặc áo ngắn tay quần dài đơn giản, mát mẻ sạch sẽ, thanh xuân đẹp đẽ, mặt mày tràn đầy collagen, hình thành nên một bức phong cảnh xinh đẹp.

So sánh với bọn họ thì Nguyễn Đại mặc váy xếp ly màu xanh sẫm, áo hai dây màu trắng, còn đặc biệt trang điểm, ăn mặc kỹ càng một phen phảng phất như một kẻ lạc loài.

Cô vừa mới chịu cục tức ở Nguyễn gia xong, lại vừa đói bụng, tâm trạng vốn đã kém lắm rồi, bây giờ nhìn thấy một màn này, càng tức đến xì khói, cô ngay cả qua quýt cười một cái cũng chẳng muốn, đến khi nhìn thấy Từ Xuân Thuần, cô lập tức quay đầu nhìn Chu Diệu, nổi giận đùng đùng, giọng điệu giống như đang chất vấn.

" Cô ấy tại sao lại ở đây?"

Mọi người đều bị dáng vẻ của cô dọa cho giật mình, trong ấn tượng của bọn họ, Nguyễn Đại trước nay luôn là người dịu dịu dàng dàng, tuy rằng thỉnh thoảng có chút tùy hứng nhỏ, nhưng cũng giống như hờn dỗi chút rồi thôi, một chút sức uy hϊếp cũng không có.

Nào giống như bây giờ, cô giống như biến thành một người khác vậy, đôi mắt xinh đẹp trừng Chu Diệu, biểu cảm vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.

Chủ Diệu vô duyên vô cớ bị hung dữ, có chút ù ù cạc cạc, tháo headphone xuống rồi chau mày :" Cô lại lên cơn gì nữa?"

Hắn hiển nhiên không thể hiểu vì sao cô tức giận, tự cho rằng ở đây đợi cô hơn những mười phút đã là nể mặt nể mũi lắm rồi.

Mà Từ Xuân Thuần ở bên cạnh giống như là bị doạ đến ngây ngốc, đôi mắt nai con đầy ngỡ ngàng, cô ấy tưởng mình đã làm sai chuyện gì, tay chân luống cuống lên nhìn Nguyễn Đại, áy náy nói :" Xin, xin lỗi, mình không nên đến đây, bây giờ mình liền đi......"

Cô ấy nói xong đang muốn xoay người.

" Cậu đi cái gì mà đi." Nhϊếp Cầm Cầm bắt lấy cổ tay của cô ấy, bị thái độ của Nguyễn Đại làm cho tức giận, " Đại tiểu thư ghê gớm lắm sao, dựa vào cái gì chúng ta đi, lại chẳng phải chúng ta tự chạy tới, nếu không phải Đinh Gia Hào cầu xin đến rách mồm, chúng ta mới không hiếm lạ đâu, nếu như cô nhìn không quen có thể tự mình mà đi mà !"

Nguyễn Đại mặc kệ cô ả, ngẩng đầu trừng Chu Diệu :" Lúc anh hẹn em, anh không nói còn có những người khác."

"Lẽ nào cô cho rằng tôi sẽ chỉ hẹn mỗi cô ?" Chu Diệu nhướng mày, khẽ xuỳ một tiếng, " Nằm mơ à."

Hắn ung dung nhìn cô, trên mặt rõ ràng viết "ông đây sao có thể làm loại chuyện này" , " đừng si tâm vọng tưởng nữa", "bảo cô ra ngoài là không tệ lắm rồi".

Ngạo mạn đến lẽ đương nhiên.

Nguyễn Đại bị ánh mắt hắn làm cho đau nhói, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, hờn dỗi nói :" Nếu đã như vậy, sao ở trong lớp học anh không nói cho rõ ràng? Em qua nhà Nghiêm Thâm Xuyên còn thú vị hơn đi cùng tập thể mấy người."

Chu Diệu nghe thấy cô nhắc đến cái tên Nghiêm Thâm Xuyên, sắc mặt hơi trầm xuống, cười khẩy :" Vậy bây giờ cô đi còn kịp."

" Được rồi được rồi." Lục Hạo đứng ra làm lành, " Mọi người khó có dịp được tụ tập một bữa với nhau, đừng tức giận nữa mà, em gái Nguyễn, Xuân Thuần và Cầm Cầm là Đinh Gia Hào mời tới, không liên quan tới A Diệu hết, em đừng hiểu lầm nha."

Cậu ta vừa nói, vừa đẩy Đinh Gia Hào đi về phía trước, miệng nhắc mãi :"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trực tiếp đến khu trò chơi điện tử đi, đi thôi !"

Có cậu ta giảng hòa, bầu không khí coi như không mấy căng thẳng, Chu Diệu nhàn nhạt nhìn Nguyễn Đại một cái, đi qua người cô rời đi.

Nguyễn Đại khẽ mím môi, do dự một lúc, sau cùng vẫn là đi theo, đi cũng đã đi ra rồi, nếu như quay về giống như là đang nhận thua với Từ Xuân Thuần vậy.

Cô mới nuốt không trôi cục tức này.

Hơn nữa Nguyễn Khê còn đang ở nhà, quay về cũng ghê tởm thấy bà, còn không bằng cứ ở lại ghê tởm bọn họ.

*

Khu trò chơi điện tử XU nằm ở phía nam phố Lão Đông, là cửa hàng mới mở gần đây, thiết bị bên trong rất tiên tiến đầy đủ, có nhà thể nghiệm vr và điện ảnh 5d, còn có một khu giải trí cỡ lớn.

Từ Xuân Thuần trước giờ chưa từng đến qua những nơi như thế này, ngó ngang nhìn dọc xung quanh, vẻ mặt ngạc nhiên lại chấn động, sau khi thể nghiệm qua trò vr thân lâm kỳ cảnh, cô ấy càng trở nên hưng phấn đến mặt mày đỏ bừng, giống hệt như một đứa trẻ.

Phản ứng của cô ấy không chút nghi ngờ dấy lên lòng hư vinh che chở của người khác, thành công lấy lòng được Đinh Gia Hào và Lục Hạo, tiếp sau đó chơi cùng cô ấy rất nhiều trò chơi.

Nguyễn Đại kỳ thực cũng là lần đầu chơi vr, nhưng bộ dáng khác với vẻ chưa trải sự đời của Từ Xuân Thuần, cô thờ ơ bắt đầu lại hờ hững kết thúc, toàn bộ quá trình không thốt ra câu nào, cũng bơ đẹp Chu Diệu.

Chu Diệu liếc cô mấy lần, có chút bực, vốn cho là cô chỉ hờn dỗi chút thôi, với tính tình của cô rất nhanh sẽ hết, bây giờ là sao đây?

Ai cũng nhận ra tâm tình Nguyễn Đại không tốt, Nhϊếp Cầm Cầm lôi kéo Từ Xuân Thuần cằn nhằn :" Xí, cô ta bày bộ mặt đó cho ai xem, âm dương quái khí, tớ thấy cô ta chính là đố kỵ cậu và Chu Diệu, thật đem mình xem là trung tâm, Chu Diệu người ta căn bản là lơ cô ta có được không ?"

" Cầm Cầm, đừng nói nữa." Từ Xuân Thuần nhìn sắc mặt Chu Diệu càng phát lạnh, lo lắng kéo kéo tay áo cô ả, giọng nhỏ mềm mềm nói :" Nguyễn Đại không phải kiểu người đó đâu."

Trừ Chu Diệu và Nguyễn Đại, những người khác chơi rất vui vẻ điên đảo, sau khi kết thúc Đinh Gia Hào nhìn thời gian vẫn còn sớm, đề nghị đi hát karaoke, không ai phản đối, vừa hay bên cạnh khu trò chơi điện tử có một ktv, thế là bọn họ liền trực tiếp kéo qua đó.

Nguyễn Đại yên lặng đi phía sau họ, vừa khát vừa đói, chân còn đau nữa, cô cúi thấp đầu nhìn đôi giày mới tinh của mình, nhưng có thể là do lần đầu tiên mang nó có chút ma sát với chân, mơ hồ một bước đi một bước đau.

Nói thực thì cô đã muốn về rồi, nhưng là kiên trì tới đây rồi, lại không cam lòng bỏ về như vậy.

Khó khăn lắm cô mới gần hắn được một tí, sao có thể thua cho một Trình Giảo Kim nửa đường xuất hiện chứ.

Cô ngước mắt lên, nhìn nửa mặt lạnh đạm của Chu Diệu bên cạnh, cơn đau ở chân khiến cô hoảng hốt cảm thấy bản thân mình giống như nàng tiên cá trong câu chuyện cổ tích, vì để được gần người mình yêu, mỗi một bước đi như giẫm trên lưỡi dao sắc bén.

Nhưng thực sự đáng giá không?

Nguyễn Đại lần đầu đối với sự lựa chọn của mình cảm thấy mê mang.

Chu Diệu phát hiện Nguyễn Đại đang lén nhìn hắn, bộ dáng rầu rĩ không vui.

Nhìn dáng vẻ còn chưa hết giận của cô, hắn không ngờ tính khí cô còn rất lớn.

Chu Diệu tặc lưỡi, bực dọc dừng bước, nói với Lục Hạo :" Tôi còn mua chút đồ, các cậu đi trước đi, lát nữa tôi đến sau."

Dứt lời cũng không quản phản ứng của bọn họ, tự mình cắm tay vào túi rời đi, mười phần tiêu sái.

Theo thói quen, Nguyễn Đại suýt thốt lên hỏi hắn đi đâu nhưng lập tức nhớ tới mình vẫn còn đang giận, mạnh mẽ nhịn xuống, nhìn hắn một cái, trầm mặc đi theo bọn Đinh Gia Hào.

*

Chu Diệu đi mua trà sữa, hắn để ý Nguyễn Đại luôn liếʍ môi, môi hình như rất khô, tám chín phần là khát nước.

Chị gái tiệm trà sữa hỏi hắn lấy vị nào.

Chu Diệu rũ mắt nhìn menu, không nghĩ ngợi :" Trà sữa ô lông."

Không cần cố ý ghi nhớ, hắn cũng biết cô nhóc kia thích uống cái này, ngọt đến ngấy chết người, hắn hoàn toàn không uống nổi.

Sau khi đóng gói xong trà sữa, Chu Diệu xách túi đi vào ktv, anh chàng phục vụ ngăn hắn lại, " Xin lỗi, trong quán không được phép tự tiện mang thức uống vào."

Chu Diệu trực tiếp ném cho anh ta 100 tệ, người đó lập tức im lặng.

Hắn khẽ xùy, trực tiếp đi qua anh ta, lên lầu tìm phòng bao đã đặt, sau đó đẩy cửa tiến vào.

Trong phòng tù mù, đèn nhiều màu trên trần nhà đang chuyển động, ánh sáng màn hình lớn vừa sáng vừa chói, Lục Hạo và Đinh Gia Hào đã bắt đầu chiến, cầm lấy micro đứng ở phía trước quỷ khóc sói tru.

Chu Diệu không thích ứng kịp, híp híp mắt, nhìn thấy Từ Xuân Thuần và Nhϊếp Cầm Cầm đứng lên đi tới bên này.

" A, Chu Diệu cậu về rồi, mình còn tưởng cậu lén chuồn về rồi cơ." Nhϊếp Cầm Cầm nhìn hắn, lập tức cười lên, sau đó giải thích các cô tại sao ra ngoài :" Xuân Thuần có chút khát, bọn tớ đang chuẩn bị đi mua trà sữa ...... Í, cậu đã mua hết rồi ?"

Cô ả nhìn trà sữa trong tay hắn, lộ ra kinh hỉ, " Wow, còn là trà sữa ô long nữa này, sao cậu biết Xuân Thuần thích uống loại này ?"

Từ Xuân Thuần bị cô ả nói đến đỏ cả mặt lên, ngại ngùng kéo tay áo ả, " Cậu ấy lại không phải mua cho mình, chúng ta vẫn là đi đi."

Nhϊếp Cầm Cầm làm như vẻ đương nhiên :" Nhất định là mua cho cậu rồi, ngay cả khẩu vị cũng mua là loại cậu thích nhất."

" Tránh ra." Chu Diệu cảm thấy các cô ấy thực là có bệnh, không kiên nhẫn nói :" Tôi là mua cho ......"

Ánh mắt hắn vô thức nhìn Nguyễn Đại trên ghế sô pha, lại thấy cô đang nấu cháo điện thoại, mặt cũng không quay lại nhìn hắn một cái.

Giọng nói cô đứt quãng truyền tới, giọng điệu ôn hòa, dịu dàng lại bất lực mà dỗ dành :" ...... Lị Lị à, xin lỗi, ngày mai chị liền tới thăm em ...... Ừ ừ, chị đảm bảo ...... Hả? Anh em cũng ở nhà? Vậy để hôm khác chị ...... Ấy, em đừng khóc mà, chị chắc chắn đi có được chưa nè ?"

Lị Lị? Em gái kia của Nghiêm Thâm Xuyên?

Cô vẫn muốn qua nhà cậu ta?

Sắc mặt Chu Diệu trầm xuống, tùy tiện đem trà sữa trong tay cho Từ Xuân Thuần, " Cầm lấy."

" Thật là cho mình sao ?" Từ Xuân Thuần thụ sủng nhược kinh, vội vã móc ví tiền, " Bao nhiêu tiền, mình trả cậu."

" Không cần." Chu Diệu lạnh mặt tránh cô ấy đi, " Không đáng mấy đồng."

Nguyễn Đại không dễ dàng gì mới an ủi được Nghiêm Lị, ngẩng đầu liền nhìn thấy một màn này.

Từ Xuân Thuần đưa tay nhận lấy cốc trà sữa trong tay Chu Diệu, trên mặt còn phiếm hồng và nụ cười tươi tắn.

Hóa ra hắn đi mua trà sữa cho Từ Xuân Thuần?

Nguyễn Đại tay cầm điện thoại bất giác run nhẹ một cái, cả trái tim rơi xuống vực, sâu không thấy đáy, nó giống như một đồ vật nào đó trước giờ luôn được nắm chắc trong tay, chợt có một ngày hung hăng bị vỡ nát.

" Từ Xuân Thuần, em gái Nguyễn, hai người cũng tới làm một bài đi !"

Đối diện, Lục Hạo hát đến khàn cả giọng, mỉm cười lắc lắc micro trong tay với các cô, " Người đẹp mà không hát thì thật không quá thú vị."

Nguyễn Đại hoàn hồn, như khúc gỗ đứng lên, chậm chạp đi tới, sắc mặt tái nhợt lại hoảng hốt, bởi vì có tâm sự trong lòng, chân lại đau, lúc cô bước đi không cẩn thận trượt một cái, vừa hay đυ.ng phải Từ Xuân Thuần cùng đi tới.

Trên tay Từ Xuân Thuần còn đang cầm trà sữa, không phản ứng kịp nên bị một lực đẩy tới, cô ấy kêu "a" một tiếng, toàn bộ trà sữa đổ lên người, màu xanh nhạt của nước trà đổ khắp quần áo trên người.

Động tĩnh không nhỏ, hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người, ngay cả tiếng vọng cũng không che giấu được.

Nguyễn Đại vừa mới đứng vững liền trông thấy thảm cảnh của cô ấy, vẻ mặt cứng đờ, hé miệng, chữ "xin lỗi" còn chưa kịp thốt ra, Nhϊếp Cầm Cầm hoảng hoảng hốt hốt xông lên, " Xuân Thuần, cậu có sao không ?"

Biểu cảm cô ả cực kỳ tức giận, nói với Nguyễn Đại :" Cô tuyệt đối là cố ý ! Chỉ vì Chu Diệu mua cho Xuân Thuần một ly trà sữa, cô liền đẩy cô ấy, Nguyễn Đại, sao con người cô ác độc như vậy !"

Bởi vì ánh sáng tối tăm, bọn họ nhìn thấy chính là Nguyễn Đại đột nhiên đẩy Từ Xuân Thuần, hênh hoang mà không chút sợ hãi.

" Tôi không phải cố ý." Suy cho cùng là lỗi của cô trước, Nguyễn Đại nhịn, " Tôi chỉ là không cẩn thận bị trượt chân một cái ......"

Nhϊếp Cầm Cầm hừ một tiếng, " Ai tin."

Nguyễn Đại còn muốn giải thích, thấy Chu Diệu nhíu mày đi tới, trông thấy bộ dạng của Từ Xuân Thuần, mày càng nhíu chặt hơn, sắc mặt trầm như nước.

" Anh cũng cảm thấy là em cố ý ?"

Nguyễn Đại triệt để rét lòng, nhìn hắn, lại nhìn Đinh Gia Hào và Lục Hạo cách đó không xa, " Các anh cũng cảm thấy là em cố ý ?"

Đinh Gia Hào và Lục Hạo liếc nhìn nhau, tuy không nói, nhưng dáng vẻ này chính là thừa nhận, nếu không đâu ra lắm chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Chung quy mọi người ai ai cũng biết cô thích Chu Diệu thích tới trình độ điên cuồng, lúc nào chạm mặt cũng nhắm vào Từ Xuân Thuần, suốt ngày âm dương quái khí không nói, có chuyện gì mà không làm ra được?

Chu Diệu không trả lời Nguyễn Đại, mà là xem Từ Xuân Thuần, thấp giọng hỏi :" Không sao chứ ?"

" Không, không sao !" Từ Xuân Thuần hết sức lắc đầu, tay chân vụng về đứng lên, " Nguyễn Đại không phải cố ý, các cậu đừng trách cô ấy."

" Cậu đừng nhúc nhích." Nhϊếp Cầm Cầm dùng giấy vệ sinh lau chùi quần áo giúp cô ấy, lúc lau đến cánh tay, Từ Xuân Thuần không biết làm sao lại rút tay về, đau đến hít một hơi.

" Tay cậu bị thương ?" Nhϊếp Cầm Cầm cả kinh, lập tức nói.

" Không phải, không có ......" Từ Xuân Thuần kinh hoảng che cánh tay lại, tái mặt phủ nhận.

" Để tớ xem xem ?"

" Thật không cần !"

......

Nguyễn Đại thực sự nhìn không nổi cái dáng vẻ đáng thương đó của cô ấy rõ ràng bị thương nhưng lại muốn che che giấu giấu, nhịn không được nói :" Không phải chỉ bầm chút thôi sao, có cần thiết đến vậy không ?"

Vừa dứt lời, không khí chợt yên tĩnh.

Nguyễn Đại cảm thấy mình nói hớ mất rồi, đờ người.

Chu Diệu chậm rãi ngoảnh đầu, mắt đen sâu thẳm nhìn cô, " Sao cô biết được cánh tay cô ấy có vết bầm mà không phải là cái khác, cô đã thấy qua ?"

Nhϊếp Cầm Cầm lập tức nghĩ tới cái gì, " Mấy lời đồn trên lớp là thật ...... Xuân Thuần, trong trường có người bắt nạt cậu ?"

Cô ả nhảy dựng lên, chỉ Nguyễn Đại tức giận nói :" Có phải là cô làm phải không? Có phải cô tìm người người đánh cậu ấy ?"

" Không phải, thật sự không phải !" Từ Xuân Thuần vội vàng đứng lên, gấp đến nỗi nước mắt sắp trào ra, " Chuyện này không chút liên quan nào tới Nguyễn Đại cả, đều là mình, là lỗi của mình ......"

Nhưng cô ấy càng hoảng loạn giải thích, thì càng giống như bởi vì sợ hãi nên giúp Nguyễn Đại che giấu vậy, càng khiến cho người ta cảm thấy bức bách.

Ngay cả Đinh Gia Hào và Lục Hạo cũng không ngồi yên được nữa, thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ của ngày thường, sắc mặt ngưng trọng.

" Nguyễn Đại, rốt cuộc sao lại thế này ?"

" Em sẽ không thật gato đến mức này đó chứ? Cũng quá lắm rồi."

......

" ...... Đúng, chính là tôi đánh đó, sao nào ?"

Đã đến lúc này rồi, Nguyễn Đại ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng một chút gợn sóng cũng không có, thậm chí còn chút muốn cười, cô nhìn vào mắt Chu Diệu, cười khẩy hất cằm, " Anh có muốn giúp cô ấy đánh lại không ?"

" Không phải mà !" Từ Xuân Thuần gấp gáp muốn nói cái gì đó, lại bị Nhϊếp Cầm Cầm che miệng, " Được rồi, Xuân Thuần, cậu đừng sợ cô ta, chúng ta nhiều người như vậy lẽ nào lại sợ một mình cô ta? Cô ta đã thừa nhận rồi, cậu đừng nói giúp cô ta nữa."

Chu Diệu cau chặt lông mày nhìn Nguyễn Đại, giống như đột nhiên không quen biết cô vậy :" Tại sao cô phải làm như vậy ?"

" Dựa vào anh đối tốt với cô ấy, dựa vào cô ấy luôn xen vào giữa hai chúng ta," Nguyễn Đại trực tiếp vò mẻ không sợ nứt, đem tất cả ủy khuất trong lòng nói ra một lượt, giọng nói khàn khàn vừa bén nhọn, " Chu Diệu, có phải anh đã quên chúng ta có hôn ước rồi? Anh làm rõ có được không, em mới là vị hôn thê của anh đó !"

Câu nói này như chạm vào vảy ngược của Chu Diệu, mặt hắn lạnh xuống, " Cô trừ cái vợ chưa cưới này ra còn có thể nói chuyện gì? Có điều đó chẳng qua là ba tôi tự mình chủ trương thì thôi đi, cô có thể đừng cứ suốt ngày vô cớ gây sự được không ?"

Nguyễn Đại cắn chặt môi không nói, lòng có chút bi thương, cô sở dĩ luôn nhắc đến hôn ước là bởi vì cô chưa từng nắm chắc.

Từ đầu đến cuối, đều là cô đơn phương tình nguyện mà thôi.

Giọng nói Chu Diệu bình tĩnh mà lãnh đạm, tàn nhẫn khoét sâu vào trái tim cô :" Từ trước tới giờ, tôi cảm thấy dù cô có kiêu ngạo, nhỏ nhen, không nói lý, nhưng chí ít sẽ lương thiện."

Hắn nhìn cô, ánh mắt khinh thường, " Xem ra là tôi đánh giá cao cô rồi."

" ......"

Nguyễn Đại chưa bao giờ thấy hắn dùng vẻ mặt này nhìn cô, dường như đang nhìn một con quái vật, xấu xí, bẩn thỉu, hèn hạ.

Lời nói của hắn giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, tín ngưỡng trong lòng Nguyễn Đại ầm ầm sụp đổ.

Toàn thân cô rét lạnh, mắt dần dần phiếm hồng, trên mặt lại cười đến lợi hại, " Vậy thì thật là chúc mừng anh, bây giờ biết còn chưa muộn, tôi mẹ nó chính là con người như vậy đấy, sửa thế nào cũng không sửa được, Từ Xuân Thuần lương thiện biết bao, chúc anh và cô ấy thiên trường địa cửu bách niên hòa hợp !"

Nguyễn Đại nói xong liền xoay ngươi chạy về phía cửa, lao ra khỏi ktv.

Cô nghiêng nghiêng ngã ngã chạy trên đường phố, mặc dù chân mang giày cao gót ma sát đến ứ cả máu, nhưng vẫn ráng chạy phảng phất phía sau có hồng thủy mãnh thú đuổi tới vậy.

Không biết đã chạy bao lâu, cũng không rõ đã chạy qua mấy con phố, sau khi xác thực chung quanh đều là những người không quen biết, Nguyễn Đại cuối cùng mới sập đổ ngồi xổm trên đất, nước mắt như đê vỡ, không muốn mạng mà chảy ra ngoài.

Lời nói ban nãy của Chu Diệu giống như ma chú, không ngừng thoáng hiện vào đại não, ngực đau âm ỉ hơn bất kỳ bất kỳ da thịt nào.

Cô vô tri vô giác, vừa rớt nước mắt vừa tự giễu.

Lương thiện? Lương thiện có gì tốt, chính là vì cái lương thiện đáng chết này, ba mẹ mới mất, cô thì lưu lạc như hôm nay.

Lương thiện đối với người khác, chính là tàn nhẫn với chính mình.

Quỷ mới hiếm lạ!

Ai thèm chứ ......

Nguyễn Đại hung hăng sụt sịt mũi, đang muốn lau nước mắt, liền nghe thấy phía trước truyền tới tiếng còi xe chói tai cắt qua bầu trời, theo đó là tiếng thét hoảng sợ của mọi người.

" A ! ! Sắp đυ.ng trúng rồi !"

Cô bé ngơ ngác đứng bên kia, giống như bị dọa ngốc, cũng không biết đường tránh.

Hết thảy xảy ra trong nháy mắt.

" Rầm - - !!!"

*

Đồng thời lúc này, bên trong ktv, Từ Xuân Thuần thấy Nguyễn Đại chạy đi như thế, gấp gáp đến mức tránh khỏi tay của Nhϊếp Cầm Cầm, vội vàng nói với Chu Diệu :" Thật sự không phải Nguyễn Đại đánh mình mà, hoàn toàn tương phản, lúc trước mình bị đàn chị cuối cấp bắt nạt, còn là cô ấy cứu mình, cho nên cô ấy mới biết vết thương trên tay mình !"

Lời nói này khiến cho tất cả mọi người cả kinh.

" Cô nói cái gì ?" Chu Diệu chợt nhìn về phía cô ấy, đồng tử vội vã co lại, giọng nói cực băng lạnh, " Vậy sao vừa rồi cô không nói ?"

Từ Xuân Thuần không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu ngập ngừng :" Mình vốn là muốn nói, nhưng ...... mãi không có cơ hội."

Cô ấy trước thì bị che mất miệng, Nguyễn Đại một lời không hợp liền thừa nhận luôn, sau đó cô và Chu Diệu dứt khoác như thế cãi nhau lên, cô ấy thực sự không tìm được cơ hội mà.

Hơn nữa ......

" Nguyễn Đại trước đó có dặn qua mình đừng nói," giọng nói Từ Xuân Thuần nhỏ như tiếng muỗi vo ve, " Cô ấy nói không muốn cậu biết cô ấy biết đánh nhau, bởi vì hình như cậu không thích con gái thô lỗ."

Cô ấy dứt lời, trong phòng một mảnh tĩnh lặng.

Sắc mặt Chu Diệu biến đổi không ngừng, lần đầu tiên cảm thấy đặc sắc đến vậy, hắn nghiêng đầu muốn chửi thề, không do dự xoay người, dùng bình sinh tốc độ nhanh nhất như một cơn gió chạy ra khỏi cửa.

Tác giả muốn nói :

Đây là lần cuối cùng được ngược nữ chính Đại Đại nhà ta, ta đảm bảo !

Bởi vì quá dài nên hơi chậm.

Chương sau liền là mất trí nhớ rồi nè, nữ chính biến thành một máy móc chỉ biết học không có tình cảm !

Nam phụ rất thơm lắm nhé, thầy giáo phía sau cũng không thối đâu.

( Nam chính thật sự rất chó, các bạn đừng tức giận, như các bạn mong muốn, nữ chính chúng ta bị ngược 8 chương thì hắn phải truy đến 80 chương !)