Hoàng hậu nhìn Tả Xu Tĩnh, hai mắt như sắp nứt ra: "Ngươi, ngươi... không phải đã chết rồi sao..."
Lúc này trong điện quá tối, hoàng hậu vốn đã chột dạ, cửa lại đột nhiên bị chặn từ bên ngoài, nàng ta hoảng hốt tột độ, căn bản không kịp nghĩ kỹ "con ma thái hậu" này là chuyện gì.
"Đúng vậy, ai gia đã chết lâu rồi..." Tả Xu Tĩnh nhẹ giọng nói: "Người đời chỉ biết thái hậu chết vào hai mươi tám tháng năm, nhưng lại không biết ai gia đã chết từ hai mươi ba tháng tư rồi, cả một tháng trời... Mỗi ngày, ai gia đều bị giam trong cung điện này, nhìn Lưu Ly, nhìn La Nghĩa..."
Tả Xu Tĩnh nhắc đến La Nghĩa thực ra có chút mạo hiểm, dù sao nàng cũng không biết La Nghĩa có tới thật không, nhưng nàng từng nghĩ, nếu không phải La Nghĩa thì thi thể của nàng sao có thể duy trì tốt như vậy?
Quả nhiên, hoàng hậu nghe xong liền run lẩy bẩy: "Thái hậu nương nương... Oan có đầu nợ có chủ, đi tìm Lưu Ly đi! Không đúng, Lưu Ly chết rồi... Vậy, vậy người đi tìm La Nghĩa đi! Mọi chuyện đều do bọn họ làm, liên quan gì đến bổn cung!?"
Tả Xu Tĩnh phát ra tiếng cười vừa trầm thấp vừa đáng sợ: "Tìm bọn họ...? Không, ngươi cho rằng đến bây giờ ai gia vẫn chưa biết người đứng sau là ai ư... Độc phụ nhà ngươi, chỉ vì ai gia nhìn thấy ngươi tư thông với kẻ đó ở ngự hoa viên mà xuống tay sát hại! Năm nay ai gia mới hai mươi hai tuổi, ai gia chết không nhắm mắt!"
Hoàng hậu kêu gào: "Thái hậu nương nương! Cầu xin người, thần thϊếp vô tội, vô tội... A!!!"
"Ai gia không cam tâm, dựa vào đâu mà chỉ mình ai gia chết... Lưu Ly đã đi cùng ta, nhưng ai gia vẫn rất cô độc... Hoàng hậu, ngươi cũng đi cùng ai gia, được không... Lưu Ly cũng rất nhớ ngươi đó..." Tả Xu Tĩnh vừa nói vừa bước đến, vết máu trên mặt nàng lúc này càng thêm dữ tợn. Hoàng hậu vốn đã chột dạ, bây giờ nhìn thấy thì lập tức hít thở không thông, hai mắt trợn trừng, trực tiếp ngất xỉu!
"Giả chết vô dụng..." Tả Xu Tĩnh không tin nàng ta yếu đuối như vậy, vừa giả bộ thần bí vừa bước đến, sau khi cảnh giác đá hoàng hậu vài cái, thấy nàng ta không động đậy, nàng vạch mí mắt lên nhìn thì phát hiện nàng ta đã thực sự ngất rồi.
Tả Xu Tĩnh bật cười, vươn tay vén tóc trước mắt mình ra, khinh thường nói: "Đúng là có tật giật mình..."
...
"Chuyện này, là như vậy." Hoài Vương thở dài, không nhanh không chậm nói: "Phụ hoàng có biết, lần này nhi thần lấy lại được Ích Châu và Chu Châu, gần như không tốn một binh một mã?"
Hoàng thượng tưởng hắn định kể công thì không khỏi thở dài trong lòng, nhưng vẫn nói: "Việc quân cơ không nề dối trá, Hoài Vương con vừa có dũng vừa có mưu, không ai sánh bằng."
Nhưng Hoài Vương lại lắc đầu: "Thực ra, là công lao của người khác."
Hoàng thượng nói: "Ồ?" Cùng lúc đó, thái tử cũng bắt đầu căng thẳng.
Hoài Vương không hề liếc nhìn thái tử, chỉ nói: "Người này tên là Tưởng Khâm, là quan sát sứ Hoài Nam Đạo trước kia."
Thái tử không ngờ Hoài Vương có thể vừa thản nhiên vừa không chút kiêng dè nhắc đến tên Tưởng Khâm trước mặt mình như vậy, lập tức sững sờ.
Hoàng thượng đương nhiên nhớ Tưởng Khâm, nhíu mày nói: "Không phải hắn cáo bệnh xin nghỉ sao? Trẫm còn đang định cho Vương Mậu Đức lên thay."
Hoài Vương: "Trước đó hắn cáo bệnh không phải là do mắc bệnh thật, thực ra là bị người khác ép nghỉ, mục đích, là giả bộ bị loại trừ rồi đi nương nhờ Triệu Hoà."
Hoàng thượng nghe đến tên Triệu Hoà, nhất thời nhướng mày, hít sâu một hơi: "Ý gì?!"
Thái tử đột nhiên nói: "Ý của hoàng đệ, là Tưởng Khâm đó là kẻ phản quốc?! Nếu hắn đã là kẻ phản quốc, bất luận vì lý do gì thì phản quốc chính là phản quốc, nói gì đến ép, chỉ là cái cớ mà thôi!"
Hoàng thượng cũng gật đầu đồng tình: "Không sai, Hoài Vương, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Hoài Vương không hề gấp gáp, chậm rãi nói: "Nhưng hắn quả thực bị ép, người ép hắn, chính là... thái..."
Thái tử và hoàng thượng đồng thời trừng to mắt, thái tử mở miệng, đang định nghiêm khắc ngắt lời thì lại nghe Hoài Vương từ tốn nói: "... thái phó Lê đại nhân."
"Lê Thời Huy?" Hoàng thượng nhíu chặt mày: "Hắn? Ép Tưởng Khâm đi giúp Triệu Hoà?!"
"Nhi thần cũng rất kinh ngạc." Hoài Vương thở dài: "Nhưng chuyện này hơi phức tạp, mong phụ hoàng nghe nhi thần từ từ kể."
Hắn liếc thái tử một cái, thấy biểu cảm trên mặt thái tử vừa kinh ngạc vừa nhẹ nhõm, trong lòng liền thấy buồn cười, cũng hiểu trước mắt thái tử không biết tại sao hắn chỉ nhắc đến thái phó, không biết có phải Hoài Vương đã nắm được thóp của thái phó không, vì thể không dám mạo muội mở miệng. Nếu bây giờ hắn ta vội vàng thanh minh cho thái phó, lỡ như Hoài Vương vạch trần được thái phó thật, vậy hành vi thanh minh cho thái phó của hắn ta sẽ thành có vấn đề trong mắt hoàng thượng.
Hắn ta chỉ có thể im lặng.
Hoàng thượng ngưng thần: "Nói đi."
Hoài Vương nói: "Chuyện này phải kể từ lúc nhi thần vừa chiếm được huyện Trạch, nhi thần nhận được một bức thư bảo nhi thần đến miếu Khổ Như, sau khi đến đó, nhi thần gặp được Tưởng Khâm đại nhân. Trước đó nhi thần cũng biết người này vốn đang cáo bệnh xin nghỉ, nhưng đột nhiên xuất hiện, câu đầu tiên đã khiến nhi thần vô cùng kinh ngạc. Hắn nói... Phó tướng quân và Tôn phó tướng, đều do hắn gϊếŧ."
Hoàng thượng phẫn nộ: "Cái gì?!"
Thấy hoàng thượng xen vào ngắt lời Hoài Vương, thái tử cũng vội chớp thời cơ: "Trời ơi, một đời lão tướng như Phó tướng quân, vậy mà lại chết thảm trong tay tặc nhân này..."
Ý đồ của hắn ta rất rõ ràng, khiến tội của Tưởng Khâm không thể tha thứ.
Hoài Vương thở dài: "Nhi thần vừa nghe đã rất phẫn nộ, muốn sai thuộc hạ lập tức bắt hắn, nhưng hắn lại nói hắn làm vậy vì bất đắc dĩ. Hắn gϊếŧ Phó tướng quân và Tôn phó tướng là đang đánh cược. Hắn muốn cược, nếu Phó tướng quân và Tôn phó tướng chết thì sẽ có người không liên quan đến thái phó đi bình loạn ba châu không, rồi hắn đợi được nhi thần."
"Lời này có ý gì... Phó tướng quân, Tôn phó tướng lại có quan hệ gì với thái phó?" Hoàng thượng nhíu mày.
"Chuyện này nói ra rất lạ." Hoài Vương ngẫm nghĩ: "Phụ hoàng có biết, muội muội của Tưởng Khâm chính là thê tử của thái phó không?"
Hoàng thượng nhớ lại, cũng không nhớ rõ lắm: "Ừm."
Hoài Vương nói: "Ban đầu Tưởng Khâm cho rằng thái phó chính trực khoan dung nên đồng ý gả muội muội Tưởng Nhuỵ đi. Tưởng Nhuỵ và thái phó đại nhân có một nhi nữ, đã mười bốn tuổi, giữa hai người còn có tình cảm phu thê mười sáu mười bảy năm. Nhưng, Tưởng Nhuỵ và Tưởng Khâm đều không ngờ, trước khi Triệu tặc muốn tạo phản, thái phó đã nhận được tin tức, sau đó giam Tưởng Nhuỵ lại, không quan tâm đến tình cảm phu thê mười sáu năm mà dùng tính mạng Tưởng Nhuỵ để ép Tưởng Khâm, bảo hắn nói dối bị bệnh để tạm thời từ quan dưỡng bệnh, thực ra là đi giúp Triệu Hoà!"
Hoàng thượng càng nghe càng giận, nhưng vẫn nghi hoặc: "Tại sao thái phó phải làm chuyện này?!"
Hoài Vương thở dài: "Nhi thần cho rằng, thái phó thực ra không hoàn toàn muốn giúp Triệu tặc tạo phản, mà chỉ muốn bồi dưỡng nhân mạch của mình... Bởi vì, Tưởng Khâm vốn định mất người muội muội này cũng không muốn phản quốc, nhưng thái phó nói không muốn hắn phản quốc thật, chỉ là muốn hắn giúp Triệu Hoà chiếm được ba châu trước, sau đó ông ta sẽ đề cử hai vị tướng quân với hoàng thượng, là Phó tướng quân và Tôn phó tướng. Sau khi hai vị tướng quân này đến, Tưởng Khâm phản bội Triệu Hoà, trong ứng ngoài hợp với bọn họ là có thể dễ dàng đoạt lại ba châu. Đến lúc đó, bản thân hắn có công lao, Phó tướng quân và Tôn phó tướng cũng được thăng quan tiến chức. Tưởng Khâm vừa nghe như vậy không hề phản quốc, mặc dù chiến tranh nổi lên, không biết có bao nhiêu bách tính vô tội phải thiệt mạng, nhưng con người suy cho cùng vẫn có tình cảm cá nhân, hắn quả thực rất để ý đến muội muội này, dù sao thì năm đó một muội muội khác của hắn, thê tử của La thái y trong cung, đột ngột qua đời khiến hắn rất đau khổ. Hơn nữa, Tưởng Khâm cho rằng nếu Triệu Hoà muốn tạo phản thì bất luận thế nào cũng phải khai chiến, không bằng hạn chế cuộc chiến này ở trên cao, trở thành ván cờ của tầng lớp trên thì bách tính cũng có thể bớt khổ."
Ngừng lại một lúc, hắn tiếp: "Nhưng Tưởng Khâm nghĩ kỹ lại, cảm thấy nếu cứ để mấy kẻ trêu đùa bách tính, thậm chí là những quyền thần trêu đùa phụ hoàng như thái phó, Phó tướng quân và Tôn phó tướng không ngừng thăng quan tiến chức bằng hành vi không trong sạch, thậm chí là hạ đẳng và bỉ ổi như vậy, thì hoàn toàn không được. Hắn hạ quyết tâm, quyết định gϊếŧ Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức, sau đó chờ người khác dưới quyền thái phó đến, may là nhi thần đã đi. Hắn cũng muốn cược một phen, nói hết những chuyện này cho nhi thần. Nhi thần không dám giấu giếm chuyện này, nên hôm nay quyết định nói rõ ràng cho phụ hoàng, để phụ hoàng tự định đoạt!"
Sau khi Hoài Vương nói xong, căn phòng rơi vào yên tĩnh, tay thái tử khẽ run rẩy... Cuối cùng hắn ta cũng hiểu Hoài Vương định làm gì rồi!
Mặc dù người ngoài đều cho rằng Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức là do hoàng thượng đích thân lựa chọn, nhưng thực ra Phó Vĩ Chí là do hắn ta đề cử, Tôn Dương Đức là do Bình Vương đề cử, thái phó và thái tử còn có quan hệ sư đồ...
Hoài Vương tỏ vẻ vô tội, vờ như không biết mà tố cáo thái phó, nhưng trên thực tế câu nào câu nấy đều đâm thẳng về phía hắn ta!
Thái tử nghiến răng: "Lúc này nhi thần vốn không nên xen vào, dù sao thì thái phó cũng là lão sư của nhi thần, nói ra chỉ e bị nghi bao biện. Có điều, nhi thần không thể không nói một câu, Tưởng Khâm này đã phản bội Đại Mẫn, phản bội Triệu tặc, còn gϊếŧ Phó tướng quân và Tôn phó tướng, có thể thấy người này quỷ kế đa đoan nham hiểm xảo quyệt thế nào! Hoàng đệ, đệ có từng nghĩ hắn có thể đã phản quốc, còn gϊếŧ mấy người Phó tướng quân, nhưng cuối cùng thấy đệ anh dũng công chiếm huyện Trạch nên đâm ra sợ hãi, bịa ra câu chuyện này không?!"
Để vạch tội Tưởng Khâm, thái tử hiếm thấy chủ động khen Hoài Vương vài câu.
Hoài Vương thở dài: "Thần đệ cũng nghĩ vậy nên không dám tin hắn, vẫn nhốt hắn lại. Nhưng hắn mong nhi thần cho hắn một cơ hội, hắn có thể làm nội ứng giúp nhi thần lấy lại Ích Châu và Chu Châu, kết quả sau đó..."
Hoài Vương kể lại chuyện bọn họ lừa Triệu Hoà, dễ dàng lấy lại Ích Châu và Chu Châu thế nào, càng nói, sắc mặt thái tử càng thêm khó coi, sắc mặt hoàng thượng đương nhiên cũng không tốt hơn là bao.
Kể xong, Hoài Vương nói: "Hắn tận tâm tận lực như vậy, cuối cùng nhi thần mới tin tưởng hơn một chút. Sau khi quay về kinh thành, nhi thần nghe ngóng mới biết tin thái phó phu nhân trong phủ thái phó đã biến mất vào vài ngày trước khi Phó tướng quân chết, hạ nhân trong phủ thái phó rất lâu không thấy vị phu nhân này. Tưởng Khâm nói rất có thể thái phó đã giam nàng ta lại, mà thái phó sợ nhi thần đưa Tưởng Khâm về kinh thành, sợ hắn vạch trần âm mưu của mình nên tạm thời không gϊếŧ Tưởng Nhuỵ, lấy nàng ta làm mồi nhử để dụ Tưởng Khâm... Nhi thần cho rằng, bây giờ Tưởng Nhuỵ có lẽ vẫn đang ở phủ thái phó, chỉ là nhi thần không có quyền đưa người đến soát phủ thái phó, cũng không dám soát."
Hoàng thượng nghiến răng, một hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng gọi thái giám thân cận bên ngoài vào, bảo ông ta truyền lệnh cho phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân đưa một trăm Cấm Vệ Quân đến phủ thái phó, trước tiên bắt giữ thái phó và cận vệ trước, sau đó lục soát phủ thái phó, có bất kỳ thư liên lạc với người ngoài hoặc vật khả nghi nào thì lập tức đem về, ngoài ra, tìm xem Tưởng Nhuỵ có ở trong phủ không.
Sau khi phân phó, hoàng thượng lại nhìn về phía Hoài Vương, vẻ mặt không chút biểu cảm, không thể nhìn ra lúc này đang suy nghĩ gì. Ông ta chỉ nói một câu đơn giản: "Hoài Vương nói nhiều như vậy, sao vẫn không thấy Tưởng Khâm?"
Hoài Vương lập tức quỳ xuống: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần to gan, hôm nay đã đưa Tưởng Khâm vào cung. Chỉ là tai mắt thái phó khắp nơi, nhi thần không thể trực tiếp đưa hắn tiến cung, chỉ sợ hắn sẽ chết thảm... Trước mắt, có lẽ Tưởng Khâm sắp tới rồi."
Trong lòng Hoài Vương cũng hơi nghi hoặc... Tại sao Tưởng Khâm vẫn chưa tới? Lẽ nào xảy ra vấn đề rồi?
Thái tử siết chặt tay, thầm nghĩ, mẫu hậu nhất định phải tìm được Tưởng Khâm, gϊếŧ hắn ta rồi phi tang thi thể, chỉ cần Tưởng Khâm không xuất hiện thì tất cả những điều Hoài Vương vừa nói đều có thể do hắn tự bịa ra! Cho dù bây giờ hoàng thượng đã tin vài phần, nhưng chỉ cần không thấy Tưởng Khâm thì mọi chuyện đều dễ giải quyết!
Hoàng thượng nói: "Ừm. Đang yên đang lành quỳ cái gì, đứng lên đi. Con cũng bị ép, trẫm không trách con."
Quá tốt rồi, hoàng thượng cuối cùng vẫn nghiêng về hắn, ít nhất là bây giờ... Hoài Vương mím môi, chỉ mong Tưởng Khâm mau tới!
Trong bầu không khí quỷ dị, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông báo: "Nguyên quan sát sứ Hoài Nam Đạo, Tưởng Khâm cầu kiến thánh thượng."
Hoài Vương, thái tử và hoàng thượng đồng loạt nhìn về phía cửa.
Sau đó, ánh mắt của hoàng thượng chậm rãi lướt qua thái tử và Hoài Vương, từ tốn nói: "Vào đi."
Cửa bị thái giám bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, Tưởng Khâm đang đứng ngoài cửa, trên y phục hắn ta dính chút bụi, tóc cũng hơi rối, dù sao thì nằm trong mật thất cũng hơi lâu, lúc đến hơi vội.
Hắn ta ưỡn ngực, chậm rãi bước vào, cánh cửa sau lưng lại nhẹ nhàng bị đóng lại. Tưởng Khâm cúi đầu, không nhìn hoàng thượng, không nhìn thái tử, càng không nhìn Hoài Vương. Hắn ta kiên định quỳ xuống, nói: "Tội thần Tưởng Khâm, tham kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế!"
Hoàng thượng không cho hắn ta đứng dậy, chỉ trầm giọng nói: "Vừa rồi Hoài Vương đã kể mọi chuyện cho trẫm, trẫm hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời. Lời ngươi nói, câu nào cũng là thật?"
"Bẩm hoàng thượng, lời tội thần nói, câu nào cũng là thật!" Tưởng Khâm vô cùng kiên định.
Hoàng thượng nhắm mắt, nói: "Được lắm, được lắm... Hay cho một Tưởng Khâm..."
Tưởng Khâm dập đầu ba cái liên tiếp: "Tội thần vì tư tình mà bỏ mặc muôn dân, phản bội tín nghĩa, giúp Triệu tặc lấy ba châu, mặc dù sau đó đã bù đắp lại tất cả, nhưng tội thần vẫn tội ác tày trời. Chuyện này, tội thần không dám biện minh, tất cả đều là tội thần bị ma quỷ ám, tự tư tự lợi, cũng biết tội này khó thoát, chỉ đợi hoàng thượng xử phạt!"
Hoàng thượng chậm rãi mở mắt, nhìn hắn ta, nói: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi có chứng cứ qua lại giữa ngươi và thái phó không? Còn nữa, người qua lại với ngươi, chỉ có một mình thái phó? Còn người khác không?"
Câu hỏi này đúng là rất trực diện! Thái tử đứng ở một bên, mặc dù ngoài mặt vẫn có thể giả bộ trấn định, nhưng hai tay đã không nhịn được mà run rẩy, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Tưởng Khâm kiên định nói: "Thái phó và tội thần không có thư từ qua lại, đều do một người phi ngựa tới truyền lời, lời hắn nói đều là lời thái phó muốn nói với tội thần, chưa từng nhắc đến người khác."
"Vậy người truyền lời thì sao?"
"Từ sau khi tội thần gϊếŧ Phó tướng quân và Tôn phó tướng, người đó không xuất hiện nữa, tội thần cho rằng người này đã bị thái phó diệt khẩu." Tưởng Khâm thở dài.
Hoàng thượng lại nhắm mắt lại, hai tay vô thức gõ nhẹ lên bàn, ông ta không lên tiếng, chỉ im lặng.
Ông ta không nói, những người khác đương nhiên cũng không dám mở miệng, trước mắt là cảnh tượng kỳ dị hoàng thượng ngồi, thái tử và Hoài Vương đứng, Tưởng Khâm quỳ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài cuối cùng cũng có tiếng người. Phó thống lĩnh Cấm Vệ Quân đã đến, sau khi hoàng thượng cho vào, hắn coi như không nhìn thấy mọi chuyện trong phòng, chỉ quỳ xuống cung kính nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, chúng thần vừa đến phủ thái phó thì tình cờ bắt gặp thái phó rời phủ, chúng thần đã trực tiếp bắt lại."
Hoài Vương hài lòng âm thầm gật đầu. Có lẽ sau khi thái phó tỉnh, Trịnh Phi không đánh ngất ông ta nữa mà lén trốn đi, sau đó để ông ta ra ngoài báo tin. Ông ta cũng không nghĩ thử, bản thân hôn mê nửa ngày, bây giờ mới đi báo tin thì còn ích gì?
"Chúng thần đã lục soát phủ thái phó, tạm thời vẫn chưa có phát hiện gì, thần đã để mấy Cấm Vệ tiếp tục ở lại lục soát. Ngoài ra, thần phát hiện ra thái phó phu nhân trong tẩm phòng của thái phó, nàng ta bị trói trên giường, nhìn có vẻ không có gì đáng lo, thần đã đưa nàng ta đến."
Hoàng thượng gật đầu: "Cho nàng ta vào."
Tưởng Nhuỵ liền bị hai thị vệ đưa vào ngự thư phòng.
Nàng ta vô cùng hoảng sợ, lúc nhìn thấy Tưởng Khâm còn không quan tâm quy củ, lớn tiếng gọi: "Ca!"
Tưởng Khâm nói: "Hơn ba tháng không gặp, A Nhuỵ, muội gầy đi rồi... Tên súc sinh Lê Thời Huy!"
Vừa nói dứt lời, Tưởng Nhuỵ khẽ ngẩn người, nhưng hôm nay sau khi bị Lê Thời Huy trói về, nàng ta đã ý thức được mình lại bị Lê Thời Huy lừa lần nữa, vì thế khóc lóc: "Đúng, hắn chính là tên súc sinh!"
Còn "hơn ba tháng không gặp" mà Tưởng Khâm nói, mặc dù nàng ta nghi hoặc nhưng cũng không dám trực tiếp phản bác, tuy nàng ta ngu ngốc nhưng vẫn có mắt nhìn...
Đợi Tưởng Khâm ra hiệu cho Tưởng Nhuỵ xong, Hoài Vương mới tức giận nói: "Hai người các ngươi coi nơi này là nơi nào?! Ăn nói xằng bậy trước mặt hoàng thượng, ra thể thống gì?!"
Lúc này Tưởng Nhuỵ mới phản ứng lại, vội vàng hành lễ với hoàng thượng. Khoé mắt nàng ta liếc thấy thái tử đang yên ổn đứng kia, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Tại sao chỉ nhắc đến thái phó, không nhắc đến thái tử?
Nhìn ánh mắt của Tưởng Nhuỵ, Hoài Vương sợ nàng ta sẽ nói bừa, vẫn may lúc đó hoàng thượng đã nói: "Thái phó quả thực đã giam ngươi ba tháng, dùng ngươi để uy hϊếp ca ca ngươi?"
Tưởng Nhuỵ nhìn Hoài Vương khẽ chớp mắt, chỉ đành nuốt nước miếng nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, đúng, đúng vậy..."
Phó thống lĩnh Cấm Vệ bên cạnh nói: "Hoàng thượng, sau khi bị bắt, thái phó vẫn luôn nói muốn gặp người và thái tử."
Sắc mặt thái tử trắng bệch, liếc nhìn hoàng thượng, mà hoàng thượng chỉ nhắm mắt, lắc đầu nói: "Trước tiên đưa thái phó đến Đại Lý Tự. Bây giờ trẫm, không muốn gặp hắn."
Ông ta liếc nhìn Tưởng Khâm một cái: "Tưởng Khâm... cũng giam trong Đại Lý Tự."
Tưởng Nhuỵ vừa nghe Tưởng Khâm sắp bị giam trong Đại Lý Tự liền không nhịn được muốn khóc, nhưng hoàng thượng lại nói tiếp: "Phủ thái phó, trước tiên niêm phong lại, ngoại trừ người lục soát thì không ai được vào. Vụ án này do Hoài Vương chủ thẩm đi, trẫm, sẽ luôn để ý."
Giọng nói của ông ta rất mệt mỏi, nhưng ông ta để Hoài Vương thẩm án thì tức là đã cắt đứt đường sống của thái phó.
Hoài Vương quỳ xuống: "Nhi thần nhất định sẽ nghiêm túc thẩm tra theo pháp luật Đại Mẫn!"
Hoàng thượng day day mi tâm, nói: "Tưởng... Nhuỵ, đúng không, ngươi cũng không cần ra vào phủ thái phó nữa, đón nhi nữ của ngươi đến, tìm một nơi ở, cứ để Cấm Vệ Quân sắp xếp cho ngươi, ở gần Đại Lý Tự Khanh, vụ án này cần truyền gọi hai ngươi bất cứ lúc nào."
Không thể ra vào phủ thái phó, thực ra cũng là tiền đề cho tịch thu tài sản rồi. Tưởng Nhuỵ run rẩy nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, thần thϊếp đã hiểu..."
Hoàng thượng phất tay: "Lui xuống hết đi. Hôm nay trẫm mệt rồi... Ngày mai, lại giải quyết tiếp... Thái tử, con ở lại."
Sắc mặt thái tử trắng bệch: "... Vâng."
Mấy người Hoài Vương lần lượt rời khỏi ngự thư phòng, Tưởng Khâm bị giải đến Đại Lý Tự, Hoài Vương gật đầu với hắn ta. Chủ thẩm vụ án này là hắn, mà trong Đại Lý Tự còn có Chu Tuấn Hựu, tính mạng Tưởng Khâm ít nhất cũng không đáng lo. Tưởng Nhuỵ cũng được đưa đi, Tưởng Nhuỵ thút thít khóc lóc, còn trừng mắt nhìn Hoài Vương vài lần. Hoài Vương chỉ coi như không nhìn thấy. Đợi khi mọi người đã đi hết, hắn sải bước đến cạnh xe ngựa của mình, Chương Thuẫn quả nhiên đang canh bên xe ngựa. Thấy Hoài Vương bước ra, Chương Thuẫn ngước mắt nói: "Vương gia!"
Hoài Vương gật đầu, câu đầu tiên lại là: "Vương phi đâu?!"
Chương Thuẫn nói: "Mau, vương phi đang ở điện Thanh Tịnh!"
Hoài Vương lập tức bước lên xe ngựa, nghiến răng nói: "Sao ngươi lại để một mình nàng ấy ở điện Thanh Tịnh?!"
Chương Thuẫn ngồi bên ngoài nói: "Là vương phi điện hạ bảo tiểu nhân đưa Tưởng đại nhân ra ngoài. Sau khi đưa Tưởng đại nhân đến, tiểu nhân cũng không dám lập tức quay lại, chỉ có thể đứng bên ngoài đợi người, bằng không người vừa ra ngoài mà không thấy ta, cũng không thấy vương phi điện hạ thì nhất định sẽ rất lo lắng."
Bây giờ trong lòng Hoài Vương đã rất sốt sắng, hắn không nói lời nào, chỉ hận không thể lập tức bay tới điện Thanh Tịnh!
Khó khăn lắm mới đến được điện Thanh Tịnh, từ xa bọn họ đã nhìn thấy kiệu phượng hoàng của hoàng hậu. Giọng nói của Hoài Vương gần như lạc đi: "Tại sao kiệu phượng hoàng của hoàng hậu lại ở đây?!"
Chương Thuẫn nói: "Chính vì hoàng hậu nương nương tới nên vương phi điện hạ mới ở lại, nói muốn giữ chân nàng ta..."
Hoài Vương xuống xe, nhìn Chương Thuẫn nói: "Ngươi dám để một mình nàng ấy ở đây đối phó với hoàng hậu... Chương Thuẫn, đầu ngươi bị chó ăn rồi?!"
Lúc này Chương Thuẫn cũng ý thức được không ổn, nhưng lúc đó vương phi điện hạ rất bình tĩnh, trên mặt còn có ý cười, bộ dạng tự tin, khiến hắn cũng bị lây nhiễm, cảm thấy vương phi điện hạ có thể giải quyết ổn thoả... Bây giờ nghĩ lại, bình thường vương phi điện hạ dịu dàng yếu ớt, không có thủ đoạn, lần duy nhất giở trò là vào đêm thái hậu mất, còn dễ dàng bị vương gia và hắn nhìn thấu, ờ... nàng quả thực không giống người có thể giải quyết được hoàng hậu...
Chương Thuẫn nhất thời cũng hơi ảo não, hắn không nói được lời nào, Hoài Vương thì mặc kệ hắn, vội vàng bước về phía đó.
Nhưng hai người mới đi được vài bước thì một bóng người đột nhiên nhảy ra từ trong góc, người đó một thân bạch y, đầu tóc rối loạn, trên mặt còn có vết máu đã khô, trông rất quỷ dị dưới ánh đèn, giống hệt bóng ma trong cung, còn trực tiếp lao về phía Hoài Vương. Hoài Vương không hề nghĩ ngợi đã vô thức vung nắm đấm...
"Áaa..." Nhưng bóng ma bị tấn công kia lại phát ra tiếng r3n rỉ, hơn nữa, âm thanh đó rất quen tai.
Hoài Vương ngẩn người, thu tay, kéo bóng ma đó, đổi giọng: "A Tĩnh?!"
Khắp mặt Tả Xu Tĩnh toàn máu khô, mắt trái còn bị đấm một cái. Nàng che mắt trái, mắt phải rưng rưng nước mắt, vô cùng ấm ức: "Vương gia, người đánh người làm gì?!"
Hoài Vương hoàn toàn sững sờ, Chương Thuẫn ở bên cạnh ngượng ngùng ho một tiếng, xoay người bước về phía xe ngựa, vô cùng tự giác.
Ngón tay Hoài Vương khẽ run: "A Tĩnh, nàng bị thương rồi? Tại sao trên mặt lại nhiều máu như vậy..."
Ngón tay của hắn dừng bên gò má Tả Xu Tĩnh, muốn chạm, nhưng lại sợ làm nàng đau nên không dám chạm.
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, nhớ lại, không chút để ý mà dùng tay lau, nói: "Ồ, đây là máu của Chương Thuẫn, ta bôi lên mặt để doạ hoàng hậu. Ta nói người hay, nàng ta bị ta doạ cho nhảy dựng, trực tiếp hôn mê, ha ha ha, sau đó ta lén lút chạy ra ngoài, trốn ở đây đợi mọi người tới tìm ta..."
Nàng quả thực rất đắc ý, quên luôn cả việc xưng là thần thϊếp, trên mặt vẫn còn vết máu đáng sợ và nụ cười hồn nhiên. Hoài Vương nhìn nàng tuỳ tiện lau đi vết máu, đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy nàng.
Động tác của Tả Xu Tĩnh khựng lại, nàng nhẹ giọng nói: "Vương, vương gia...?"
Hoài Vương ôm chặt nàng, tựa như muốn hoà tan nàng vào cơ thể mình, khẽ nói: "Doạ chết ta rồi, ta rất sợ nàng sẽ lại chết ở điện Thanh Tịnh..."
Tả Xu Tĩnh không ngờ Hoài Vương sẽ phản ứng mạnh như vậy, lập tức có chút cảm động. Nàng không nhịn được muốn vươn tay ôm Hoài Vương, nhưng lại đột nhiên khựng lại.
Nàng nói: "Đợi chút, vương gia, vừa rồi người... nói cái gì? Thế nào là... "lại" chết ở điện Thanh Tịnh?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Thái hậu nương nương biểu thị, giả ma mà không cẩn thận bắt được hai con ma, một con ma chột dạ, một con ma lừa người...