Văn Phòng Số Mười Hai

Chương 4

Nhưng ngay cả trong một bức ảnh ngẫu nhiên như vậy, người thanh niên trẻ tuổi trong ảnh cũng anh tuấn đến mức làm người ta choáng váng. Blogger đăng ảnh nói cũng không ngoa, cho dù là minh tinh nhưng nếu không trang điểm, không ánh sáng, không chỉnh sửa mà đẹp đến này thì đúng là hiếm thấy, hơn nữa còn có mấy danh hiệu mỹ miều như “Đại học danh giá”, “Nghiên cứu sinh”, “Học bá”, không nổi lên mới là chuyện lạ.

Tiền Tiền nhìn chằm chằm bức ảnh trong vài giây, sau đó nhấp vào bài đăng để đọc bình luận.

“Tôi cũng có đi nghe tọa đàm! Tiểu ca Harvard bên ngoài còn đẹp hơn trong ảnh!!! Khoảnh khắc tiểu ca Harvard bước lên sân khấu, nữ sinh trong khán phòng hò hét suýt nữa muốn lật tung nóc nhà! Thật sự không có nói quá đâu!!!”

“A a a a a a tôi và chủ blog là bạn cùng trường! Lúc phụ đạo viên hỏi chúng tôi có muốn báo danh đi nghe diễn thuyết không, tôi còn tưởng người diễn thuyết sẽ là một đại thúc hói đầu nên tôi mới không đi, trốn trong phòng ngủ chơi game. Nhìn thấy ảnh chụp của đồng học gửi lại tôi thật sự hối hận muốn chết! Tôi muốn nghỉ game!!!”

“Trời ơi trời ơi trời ơi! Thật sự quá soái! Tên thật của tiểu ca là gì vậy? Bao nhiêu tuổi? Có bạn gái không? Có bạn trai không? Có dự định debut không vậy?!”

Top bình luận đa phần đều là những bình luận hoa si, thỉnh thoảng cũng có một hai câu không vừa ý.

“Còn trẻ như vâjy có thật là nghiên cứu sinh Harvard không đó? Mua bao nhiêu báo rồi? Chẳng lẽ có công ty giải trí nào đó đang push người mới, cố ý lăng xê đúng không?”

“Tôi cũng cảm thấy giống lăng xê, mấy năm nay có rất nhiều chiêu trò marketing tương tự.”

Tiền Tiền đứng trên thùng xe tàu điện ngầm ở gần chỗ đổi toa. Tàu điện ngầm băng nhanh qua đường hầm nhanh phát ra âm thanh gầm rú chói tai. Chờ đến khi tiếng ồn dần lắng xuống, cô nghe thấy mẹ đứng ở đối diện kêu tên mình.

“Tiền Tiền, chuẩn bị xuống xe!”

Tiền Tiền bỗng nhiên tỉnh táo lại, “Vâng” một tiếng, cất di động đi về phía cửa xe của toa tàu.

“Vừa rồi con xem cái gì thế? Chăm chú như vậy, mẹ nói chuyện với con mà con cũng không nghe thấy!”

“Con lướt xem vòng bạn bè thôi.” Tiền Tiền nói, “Trên tàu điện ngầm ồn quá, con không nghe thấy tiếng mẹ gọi.”

“Đừng có lướt xem vòng bạn bè cả ngày nữa,” Tiền Mỹ Văn bắt đầu lải nhải, “Tranh thủ lúc còn trẻ học thêm mấy chuyện hữu ích đi, nhớ thêm nhiều từ vựng cũng tốt. Hai năm nữa con cũng đi ra nước ngoài học hay gì đó…”