Một lát sau, phim bắt đầu chiếu.
Ở trong trò chơi kinh dị xem phim kinh dị, không biết sẽ phải tuột bao nhiêu trị số tinh thần đây. Đường Thiếu Không đã hiểu ra, trò chơi này luôn chọn quả hồng mềm để bóp, ai có trị số tinh thần thấp nhất thì người đó là người sợ hãi nhất. Đường Thiếu Không không muốn thừa nhận, nhưng trong đội người có trị số tinh thần thấp nhất chính là cậu, cho nên bất cứ chuyện kinh khủng gì xảy ra thì cậu luôn là người lãnh đạn.
Nghĩ tới đây, cậu đã có dự cảm bất tường, theo bản năng nhích lại gần Tống Phi Vũ.
Mở màn là cảnh trung tâm mua sắm náo nhiệt, người đến người đi, rất nhiều trẻ em đang tung tăng nô đùa.
Một cô bé mặc váy xuất hiện trên màn hình, vẻ mặt phấn khích chạy tới một cửa hàng.
“Con muốn con búp bê đó!” Cô bé chỉ vào con búp bê lớn nhất trong tủ trưng bày.
“Không được! Trong nhà đã có rất nhiều búp bê rồi!” Một người phụ nữ không xuất hiện trên màn ảnh lên tiếng, nói xong lôi cô bé đi. Cô bé liên tục quay đầu, lưu luyến nhìn con búp bê không rời.
Cô bé đi mất, màn ảnh chỉ còn lại con búp bê kia.
Ống kính nhích lại gần hơn, con búp bê lớn nhất trong tủ mặc một chiếc váy ren y hệt cô bé ban nãy, mái tóc vàng mềm mượt cột thành hai cái bím, ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt màu xanh biển, sống động như thật. (ôi y như chị Bell nhà ta, ai coi Annabell là biết nha)
TruyenHD
Ống kính nhắm ngay cặp mắt đó, đôi mắt như có như không chớp chớp hai lần, bên trong sự sống động ấy lại ẩn chứa tử khí nặng nề.
Từ lúc phim bắt đầu chiếu cho tới giờ chỉ mới mấy phút, không có cảnh tượng kinh khủng nào, nhưng Đường Thiếu Không lại thấy không thoải mái
Vì nhân vật trong phim rất giống với con người, nhưng lại có chút khác biệt, biểu cảm cứng ngắc khiến người ta khó chịu.
“Chỗ ngồi của tụi mình ở đâu?”
“Ở đây! Mau tới!”
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói thấp giọng của vài người, chỗ ngồi Đường Thiếu Không bị người ta va phải mấy lần, những người đó như đang vội vàng vào rạp sau khi phim chiếu chưa được bao lâu, an vị ngồi sau bọn họ.
Đây là lần đầu tiên sau hai ngày cậu nghe thấy tiếng nói của những du khách khác, Đường Thiếu Không muốn quay đầu nhìn thử. Có điều ánh đèn quá mờ, khe hở giữa ghế ngồi không lớn, cậu quay qua cũng không thấy được gì.
Cậu quay lại, đồng thời liếc mắt qua Tống Phi Vũ. Hai chân Tống Phi Vũ kẹp lấy hộp bắp rang, hai tay bưng cái ly Cocacola cực lớn chăm chú hút, nhìn như đứa trẻ ngu ngốc.
Đồ đần.
Khóe miệng Đường Thiếu Không cong lên, tiếp tục xem phim.
Đường Thiếu Không bỏ lỡ mấy cảnh, bây giờ đang chiếu cảnh cô bé và bạn mình chơi trong công viên giải trí gần đó. Nói là chơi, thực ra càng giống thám hiểm hơn, công viên này đã bị bỏ hoang, cỏ dại mọc thành từng bụi, trò chơi xung quanh đều bị rỉ sét gần hết.
Toàn bộ công viên là một đống phế tích, những đứa trẻ chưa đến mười tuổi không cảm thấy sợ hãi, chơi trò trốn tìm quanh mấy trò chơi.
Cô bé không tìm được bạn, một mình chạy đến chỗ khác trong công viên. Nhưng nơi đây không có chỗ núp, chỉ có cái đu quay thiệt lớn.
Trời âm u, đu quay to lớn, công viên hoang vắng, toàn bộ khung cảnh hợp lại làm người ta có cảm giác đè nén ngột ngạt.
Chợt cô bé nhìn thấy cái gì đó, trên mặt lộ ra biểu tình mừng rỡ, vui sướиɠ chạy tới chỗ đu quay. Bé không để ý mình đang mặc váy, dùng cả hai tay hai chân leo lên một cái buồng, mở cửa khoang rỉ sét ra.
Bên trong khoang, một con búp bê trơ trọi ngồi đó, chính là con búp bê xuất hiện ở cảnh đầu tiên.
Cô bé hưng phấn kêu lên, ôm chầm lấy búp bê. Trên trán búp bê có một vết lõm, như bị ai đó đập, trên miệng còn có vết đỏ. Cô bé đau lòng hôn nó một cái, nói: “Có phải mày bị vứt bỏ rồi không? Không sao, sau này tao sẽ chăm sóc cho mày thật tốt, tao sẽ trở thành mẹ của mày.”
Cô bé ôm búp bê nhảy xuống đu quay, sung sướиɠ bỏ đi.
Trong màn hình, thân ảnh của cô bé dần dần đi xa, ở một góc nơi con búp bê vừa ngồi, cái đầu vặn vẹo của một đứa trẻ bị gặm mất một nữa được nhét vào trong.
Nhìn thấy hình ảnh óc tràn ra ngoài, Đường Thiếu Không rất khó chịu, vươn tay bóc một cục bắp rang lên ăn.
Hàng ghế phía trước bọn họ phát ra tiếng cười, kế tiếp là vài tiếng thì thầm, lúc này Đường Thiếu Không mới phát hiện thì ra chỗ ngồi phía trước cũng có người. Dường như trong lúc vô tình, rạp chiếu phim đã đầy ắp người xem, chỉ là bọn họ không nhìn thấy mà thôi.
Tiếng nói thì thầm đằng trước vang lên không ngừng, Tống Phi Vũ mất kiên nhẫn đạp cái ghế trước mặt: “Im lặng đi! Muốn nói chuyện thì cút ra ngoài mà nói!”
Phía trước lập tức yên tĩnh, Đường Thiếu Không lại bóc một cục bắp rang.
Trên phim, cô bé đã về đến nhà. Con chó con trong nhà bé vừa nhìn thấy con búp bê thì lập tức vọt tới gần sủa inh ỏi.
Mẹ của bé thấy bé ôm về con búp bê bẩn thỉu, trách cứ vài câu rồi bảo bé buông búp bê ra. Cô bé không tình nguyện đặt nó trong đống đồ chơi, trước khi đi còn lấy một con Barbie để bên cạnh, nói với búp bê: “Ngày mai mẹ sẽ tắm rửa cho con, tối hôm nay hai con chơi với nhau đi.”
Cô bé lanh lợi rời đi, trong màn hình, búp bê quay đầu nhìn về phía Barbie, cặp mắt xanh xinh đẹp chớp chớp.
Đường Thiếu Không nhìn cảnh tượng con búp bê quay đầu, bất giác hít vào một hơi, vội vàng bóc bắp rang ăn từ từ.
Tuy nhiên lúc cậu đưa tay thì không chạm tới bắp rang, dời tay xuống chút nữa tìm kiếm, cậu chợt đυ.ng đến một vật ấm nóng mềm mềm. Quay đầu, thấy Tống Phi Vũ chẳng biết lúc nào đã cầm hộp bắp rang lên, bây giờ tay cậu đang ở giữa hai chân hắn.
“???”
“Ố ồ.” Tống Phi Vũ trách cứ nhìn cậu, “Quấy. Rối. Tình. Dục”
“???”
Đường Thiếu Không quả thực bị trình độ không biết xấu hổ của Tống Phi Vũ làm cho kinh ngạc đến ngây người, muốn chơi tôi sao, được thôi, thế là dứt khoát dùng sức bóp một cái.
“A!!!” Từ lúc tiến vào trò chơi này, đây là lần đầu tiên Tống Phi Vũ kêu thảm như vậy, thảm đến cực điểm, mà theo lực đạo Đường Thiếu Không càng tăng, tiếng kêu càng cao vυ't hơn, từng tiếng trằn trọc, khó chịu, đau đớn…
Tống Phi Vũ vừa kêu, những người khác liền hét ầm lên, tưởng rằng có thứ gì kinh khủng xuất hiện. Nhất thời trong rạp chiếu phim liên tiếp ré lên từng tiếng thét chói tai, so với tình tiết trong phim còn kinh dị hơn.
Sở Đông: “?”
Ngụy Đa: “Sao thế! Có quỷ xuất hiện sao! Cứu mạng!”
Đường Thiếu Không: “Không có việc gì, vật nhỏ mà thôi.”