Trong phòng tắm, Tống Phi Vũ giội nước nóng, cẩn thận tắm rửa.
Ngay từ đầu hắn tự hỏi có cần ở lại cùng Đường Thiếu Không hay không, nên chỉ tắm sơ sơ không cọ rửa gì mấy. Có điều trò chơi này có chức năng khôi phục tình trạng thể chất, trên thực tế hắn rất thích hoạt động, ở trong game chơi nửa ngày chảy không ít mồ hôi. Hắn sợ một thân mồ hôi bẩn, sẽ huân chết tiểu Oa Oa nhà hắn thì không tốt.
Đương nhiên, ngoại trừ tắm rửa, hắn còn muốn làm chuyện khác….
Nhanh chóng tắm xong, Tống Phi Vũ nhàm chán đứng trong bồn tắm, mặt đối diện tấm màn.
Lát sau, một trận gió nhẹ lay động màn tắm.
Đến rồi, Tống Phi Vũ đợi chính là đây. Hắn không có kiên nhẫn, dứt khoát kéo thẳng tấm màn ra.
Thấy phía sau màn có một cô gái áo trắng đang đứng, toàn thân cô ta ướt đẫm, cái đầu ẩm ướt che khuất nửa khuôn mặt, nữa bên còn lại thì bị ngâm nước đến sưng vù, đôi mắt không tròng đen hoắn oán hận nhìn Tống Phi Vũ.
Tống Phi Vũ: “...”
Tống Phi Vũ không nói nhảm, trực tiếp nắm lấy đầu nữ quỷ, tàn bạo đập lên tường.
Là mày đúng không? Chính mày dọa sợ vợ tao đúng không? Ánh mắt Tống Phi Vũ so với nữ quỷ còn oán hận hơn, nghĩ tới chỉ có mình hắn mới được khi dễ Đường Thiếu Không, bị con quỷ này hù dọa đến xù lông, hắn tức giận không thôi.
Dù sao chỉ là trò chơi, Tống Phi Vũ tuyệt không nương tay, “Rầm rầm rầm” dập liên gồi mấy phát, từ lúc ma nữ xuất hiện cái gì cũng chưa kịp làm đã bị dập đến nỗi hóa thành sương mù tan biến mất tiêu, lúc này Tống Phi Vũ mới hả giận, bước ra khỏi bồn tắm lớn đến bồn rửa tay rửa sạch cái tay đã nắm cái đầu nữ quỷ.
Tống Phi Vũ ngẩng đầu lên thấy trên gương có chữ “Đừng quay đầu”, đại khái có thể đoán được vừa rồi Đường Thiếu Không đã xảy ra chuyện gì.
Hắn im lặng, cảm thấy trò chơi này quá độc ác, rõ ràng là muốn làm cho Đường Thiếu Không về sau không dám tự mình tắm rửa nữa. Hắn đưa tay lau mấy chữ kia đi, vẽ một ngón giữa lên. Nhìn một chút, hắn xoá đi vẽ cái khác.
Lúc Tống Phi Vũ từ phòng tắm đi ra, Đường Thiếu Không đang nằm trên giường, mặt hướng về phía phòng tắm ngẩn người, suy nghĩ sáng sớm ngày mai nên ăn cái gì, ăn hay không ăn. Hay là cứ xem thử, biết đâu có đồ ăn ngon….
Đổi lại góc nhìn của Tống Phi Vũ thì hắn cảm thấy tiểu Oa Oa đáng thương đang ngóng trông hắn đi ra, lúc thấy hắn thì hai mắt đều phát sáng, như thấy được cứu tinh. Hắn vui mừng nghĩ anh đến đây đến đây, mặt ngoài vẫn ra vẻ lạnh lùng đi đến bên giường.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện.
Còn chưa đi cửa sổ, Tống Phi Vũ đã thấy một người giả từ cửa sổ thò nửa cái thân vào, không có gương mặt đối diện với hắn.
Tống Phi Vũ: “...”
Đêm hôm khuya khoắt tự nhiên nhảy ra cái đồ quỷ xứ này, Tống Phi Vũ nói không bị hù là xạo, cho nên hắn tức lên, xông tới leo lên ban công.
Người giả: “???”
Người giả không biết người chơi đang trốn trong phòng lại leo lên ban công tới chỗ nó đứng, nên chậm nửa nhịp không kịp phản ứng. Mà trong nữa nhịp đó, Tống Phi Vũ lôi thẳng cái chân nó, dùng sức hất lên! Đem nó từ trong cửa sổ kéo ra, quăng cho mày bay xuống dưới lầu luôn đi!
Tống Phi Vũ đi vô phòng lại, thở phì phò đóng cửa sổ.
Mẹ nó, nửa đêm mở cửa sổ, lỡ Đường Thiếu Không cảm lạnh thì làm sao? Tiểu tiện nhân được cưng chiều từ nhỏ bình thường đã khó chịu, ngã bệnh rồi là càng khó chiều hơn!
“Tống Phi Vũ...” Trong lúc ngủ mơ Đường Thiếu Không cảm giác không thấy nhiệt độ cơ thể của Tống Phi Vũ đâu, mềm nhũn kêu một tiếng. Tống Phi Vũ nghe liền lập tức muốn về đi về giường hiến dâng hơi ấm, có điểu lúc hắn vừa quay đầu lại, đã giận đến nỗi không có chỗ phát tiết.
Vì có một con quỷ đen xì, tỏa ra mùi cháy khét đứng bên cạnh chỗ Đường Thiếu Không đang nằm, đưa tay trợn mắt tính gϊếŧ Đường Thiếu Không
“!!!”
Đây là lần chạy nhanh nhất trong cuộc đời Tống Phi Vũ.
Hắn không tiếng động vọt tới bên giường, tóm lấy con quỷ đó xông về phía cửa sổ, mở cửa, ném quỷ ra ngoài, đóng cửa, một loạt động tác lưu loát liền mạch, Đường Thiếu Không còn chưa cảm nhận được cái lạnh của quỷ, quỷ đã phải hứng chịu gió lạnh bên ngoài.
Sau khi bắt quỷ xong tay Tống Phi Vũ dinh dính, lần mò đi tới phòng tắm rửa sạch tay, nhân tiện thả trôi giọt máu trên vòi sen nhỏ xuống đất, tránh khỏi ồn lỗ tai.
Đang lúc Tống Phi Vũ nghĩ mình có thể đi ngủ rồi, đột nhiên chuông điện thoại chói tai vang lên.
“!!!”
Tống Phi Vũ sắp điên lên rồi, quay người lao nhanh đến chỗ điện thoại. Điện thoại chưa kịp treo, lúc này nó lại reo lên.
“Ưm…” Đường Thiếu Không nhíu mày xoay người.
Làm sao đây? Không thể ngắt điện thoại! Cái khó ló cái khôn trực tiếp phá hủy máy điện thoại, lại đi tới cửa sổ, mở cửa, ném điện thoại, đóng cửa, động tác trôi chảy vô cùng.
Cuối cùng cũng an tĩnh, Tống Phi Vũ thở phào, mở đèn ngủ rồi leo lên giường.
Một loạt mấy chuyện quỷ quái vừa rồi cũng không quấy rầy đến Đường Thiếu Không, Đường Thiếu Không luôn ngủ say, lúc đầu có chút lạnh lùng bây giờ nhìn đặc biệt ngoan. Tống Phi Vũ yêu thích không thôi, nhếch môi cười. Hắn cầm lấy tay Đường Thiếu Không xem xét, trên tay Đường Thiếu Không có vết thương nhỏ lúc mua giày.
Hắn lấy một cái băng vết thương lúc lấy ở đại sảnh để dán lên tay cậu, trên miếng băng còn có in hình hoạt hình.
Chó con, không được, Đường Thiếu Không sợ chó; đầu lâu, không được, Đường Thiếu Không sợ ma; con rùa, không được, Đường Thiếu Không đối với mai rùa rất yêu thích, còn thích nó hơn là thích hắn….
Cuối cùng Tống Phi Vũ chọn con mèo, mèo con nhìn rất ngoan, giống Đường Thiếu Không. Tống Phi Vũ cẩn thận từng li từng tí dán lên miệng vết thương trên ngón tay Đường Thiếu Không. Dán xong, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên đó.
Sáng ngày thứ hai sáu giờ, Đường Thiếu Không tỉnh.
Lúc mở mắt cậu phát hiện mình cùng Tống Phi Vũ lăn thành một đoàn, vội vàng từ trong ngực Tống Phi Vũ chui ra.
Tống Phi Vũ còn ngủ, qua một đêm Đường Thiếu Không không còn giận hắn nữa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt khi ngủ của Tống Phi Vũ. Tống Phi Vũ bình thường đã đẹp trai, lúc yên tĩnh ngủ lại càng đẹp trai hơn, thấy thế Đường Thiếu Không có chút dao động….
Không được, không thể quay lại, người nào quay lại người đó là chó!
Lúc trước người nói chia tay là mình, nếu như tỏ ra ý muốn quay lại, vậy không phải là tự đánh vô mặt mình sao. Huống chi cậu biết, hôm qua Tống Phi Vũ lúc lạnh lúc nóng, chính là chờ khi cậu yếu thế, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Đường Thiếu Không xuống giường, sáng sớm trong trò chơi không có ánh nắng, bên ngoài cửa sổ là một khoản trời mông lung sương mù. (mông lung như một trò đùa))))
Thế mà tâm tình Đường Thiếu Không lại không tệ, vì tối hôm qua ngủ rất ngon, cả sức chịu đựng và trị số tinh thần đều đầy. Cậu còn cho rằng thừa dịp lúc cậu ngủ cái trò chơi này sẽ bày trò với cậu, nhưng xem ra nó vẫn rất có lương tâm.
Có điều cậu phát hiện điện thoại bên giường không thấy đâu, không biết điện thoại biến mất có nhảy ra nhiệm vụ gì hay không.
Bảy giờ, tất cả mọi người ngồi ở trong nhà ăn, ngoại trừ Đường Thiếu Không và Tống Phi Vũ thì mấy người còn lại đều mang vẻ mặt uể oải.
Mắt Ngụy Đa thâm quầng, yếu ớt nói: “Hôm qua điện thoại reo cả một đêm, nửa đêm con gián còn bò lên gối em…. Vừa rồi hơn sáu giờ còn bị morning call, nói chờ em xuống ăn điểm tâm, không gặp không về nữa chứ.”
Tần Hoan cũng gật đầu, trong phòng bọn họ tuy không có côn trùng, nhưng nửa đêm liên tục có người gõ cửa, khiến cô ngủ không ngon. Tấn Hải càng bị dọa đến một đêm không ngủ, vừa nhắm mắt lại bị morning call đánh thức.
“Ồ, thế à.” Đường Thiếu Không gật gật đầu, “Còn bọn tôi thì không xảy ra chuyển gì cả, ổn lắm.”
Sở Đông nhìn cậu đầy nghi hoặc, kỳ quái, rõ ràng căn phòng y chọn cho họ là phòng đáng sợ nhất, có hai con quỷ và một con người giả, sao không có chuyện gì được? Hệ thống xảy ra bug rồi?
“Anh, tối nay anh với em đổi phòng đi!” Ngụy Đa kêu rên.
“Đó là phòng anh rút thăm được, không đổi.” Đường Thiếu Không quả quyết cự tuyệt, “Hơn nữa còn không có ma, chắc có lẽ dó anh một thân chính khí, nếu em mà vào ở sẽ không được như vậy đâu.”
Tống Phi Vũ ngồi bên cạnh im lặng cực kỳ, em có thể ngủ ngon như vậy là nhờ ai, vì em đáng yêu mà ông xã lại thương em, biết không hả?