- Mang thai? Vậy chẳng phải là một xác hai mạng sao? Thật sự là quá thảm thương rồi!
Vốn dĩ cô hơi mất tình cảm với những cô gái ham mê vật chất hư vinh mà sẵn sàng đem thân thể và tôn nghiêm một người phụ nữ ra đổi chác.
Nhưng vào lúc này, nghĩ đến sự ra đi của cô gái trẻ và bào thai chưa kịp thành hình kia, Sở Nhiên cũng không khỏi xót xa.
- Em không biết việc này? Nghe nói cẩu... à, phóng viên giải trí như kiểu em thì cái gì cũng biết, lợi hại tới nỗi như nằm dưới gầm giường nhà các ngôi sao lớn mà.
- Sếp không cần xỏ xiên như vậy đâu, sếp Tần à! Phóng viên giải trí cũng có chừng mực chứ không phải lúc nào cũng hành động lỗ mãng như phim ảnh đâu.
- Vậy mà tôi cứ tưởng phóng viên nào cũng lăn xả đến độ có thể bất chấp nguy hiểm, không ngại chui vào phòng nam giới không quen đó chứ.
Tần Tranh nhìn cô, giọng nói mang theo âm điệu trêu tức.
Sở Nhiên biết anh đang nhắc tới lần đầu tiên bọn họ gặp lại, sau bảy năm tưởng chừng như hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm chung.
Hôm ấy là tuần thứ hai sau khi Sở Nhiên đổi tòa soạn, trở thành một phóng viên săn tin giải trí. Đối tượng hôm ấy là đại minh tinh Lâm Tả, siêu sao điện ảnh, người tình trong mộng của vô số cô gái, ừm, trong đó có Sở Nhiên.
Lâm Tả có một thân phận rất bí ẩn, trong giới giải trí cũng không chơi thân với bất kì ai, chuyện tình riêng tư của anh ta lại càng là một ẩn số.
Gần đây trong giới săn tin có một tin đồn, Lâm Tả thường xuyên hẹn hò một cô gái thần bí trong một câu lạc bộ hạn chế thành viên, phải có thẻ VIP mới ra vào được. Bảo vệ ở đó rất siêu, nhận ra hầu hết những tay săn tin của các tòa soạn, vì thế phóng viên thử việc Sở Nhiên được tổng biên ưu ái phân công trà trộn vào đó, thẻ VIP thì anh ta lo, cô chỉ việc tìm cơ hội và tác nghiệp thôi.
Buổi tối chín giờ, Sở Nhiên hóa trang và luyện lại những kỹ năng chụp ảnh cơ bản, chiếc máy ảnh mini bỏ gọn trong xắc tay.
Cô nhìn mình trong gương, cô gái có thân hình nóng bỏng trong bộ váy hai dây ôm sát thân hình dong dỏng như siêu mẫu đang nhìn cô, mắt vẽ xếch híp lại đầy kiêu sa.
Bờ lưng trần mịn màng lộ ra dưới làn váy xẻ sâu được che lại bằng những lọn tóc đen gợn sóng, tà váy xẻ cao đến đùi khoe đôi chân thon dài hút mắt.
Lúc này phong cách của Sở Nhiên nhìn đã có tám phần giống như những cô diễn viên nho nhỏ mới tập tành ăn chơi.
Sở Nhiên chọn một đôi bốt cổ thấp đế vừa phải để tiện di chuyển. Đêm mùa hè không hề lạnh, nhưng chiếc váy hở hang quá mức này khiến cô không thấy tự nhiên lắm, bèn khoác thêm một chiếc áo da bên ngoài.
Mười giờ, Sở Nhiên cầm thẻ sải những bước đi uyển chuyển tự tin vượt qua hàng dài bảo vệ. Tiếng "Tích" xác nhận của máy quét thẻ khiến tảng đá trong lòng cô hạ xuống nhanh chóng, cô liếc nhìn biển hiệu rồi bước vào.
Khác với những câu lạc bộ bình thường, khung cảnh nơi đây rất yên tĩnh, Sở Nhiên chầm chậm bước trên hành lang, vừa đi vừa xác định phương hướng.
Hội sở này chia làm hai khu riêng biệt. Khu A bên trái được trang hoàng theo phong cách phương Tây, vừa bước vào là một sàn bar lớn, số lượng người cũng không nhiều lắm. Trên gác là một dãy phòng riêng đóng kín cửa. Nghe nói một số thành viên VIP khi chi tiêu đến hạn mức cao kỷ lục sẽ được dành riêng một căn phòng cố định trên đó để chiêu đãi bạn bè.
Hôm nay Lâm Tả vừa đóng máy một bộ điện ảnh, kinh phí đầu tư rất khủng, anh ấy hẹn đạo diễn cùng dàn diễn viên chính đến đây để tụ họp chia tay.
Sở Nhiên bước đến quầy bar, gọi cho mình một ly Cocktail, lặng lẽ nhấm nháp, trong đầu đang tính toán làm cách nào để tìm ra căn phòng của Lâm Tả.
Mười phút sau, mọi sự tính toán đã không cần thiết.
Cánh cửa một căn phòng bật mở rồi đóng lại gây tiếng động lớn, một cô gái ăn mặc giản dị không phù hợp hoàn cảnh với vẻ mặt bừng bừng tức giận từ vị trí ấy hối hả xuống lầu, bóng người khác từ trong phòng đuổi theo.
Dưới ánh sáng chập chờn u ám rất khó để nhìn thấy rõ mặt người đang trên cầu thang, nhưng kinh nghiệm đu idol nhiều năm khiến Sở Nhiên vừa nhìn nửa bên mặt đã nhận ra đó là Lâm Tả.
Cô gái đã xuống tới chân cầu thang, Lâm Tả lợi dụng ưu thế chân dài cũng đuổi kịp, kéo lại tay cô. Cô gái vùng vẫy, đánh đạp đủ loại nhưng anh ấy vẫn kiên trì không chịu buông, kéo người đi về phía cuối hành lang phía sau.
Sở Nhiên buông ly rượu vội vã bước theo.
Gần đến góc rẽ hành lang, tiếng tranh cãi dần dần trở nên rõ ràng.
- Vì sao tránh anh? Vì sao vừa thấy mặt anh đã bỏ đi?
Là giọng của Lâm Tả, người nhã nhặn như anh ta không ngờ cũng có lúc dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi này để nói chuyện cùng một cô gái.
Giọng nữ lành lạnh vang lên, rất dứt khoát.
- Vì ghê tởm!
- Ghê tởm? Sao lúc em nằm dưới thân tôi cầu xin tôi chiếm lấy em thì không cảm thấy như thế?
Một tiếng "bốp" vang lên vang dội, Sở Nhiên rụt vai nheo mắt. Đã đoán trước, giọng điệu thiếu đòn như vầy thì ăn tát là phải. Cô lấy máy ảnh ra, mở nắp ống kính rồi nép sau chậu cây cảnh quan sát.
Lâm ảnh đế bị tát mặt nghiêng sang một bên, tay đang cầm lấy tay cô gái dán lên tường, tay còn lại bóp lấy cằm của cô.
Cô gái kia vóc dáng không thấp nhưng đứng cạnh người như anh ta lại nhìn có vẻ nhỏ bé, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp cứng cỏi nhìn chằm chằm lại anh ta, mím môi không nói.
Tình cảnh này giống mấy phim thần tượng quá đi, Sở Nhiên bấm máy ảnh liền mấy bức.
Lâm Tả đang tức giận muốn nói gì đó, nhưng nhìn đôi mắt đẹp trừng trừng nhìn mình dần dần xuất hiện bóng nước, chỉ đành thở dài nói khẽ:
- Anh xin lỗi!
Vừa nói xong đã nâng cằm người ta lên hôn rồi.
Sở Nhiên nhìn nam thần đang cuồng nhiệt ép cô gái vào tường hôn đắm đuối kia, cảm thấy mình ngày xưa khen anh ta lãnh ngạo cấm dục gì đó, thật sự là bị vả mặt.
Giương tay bấm vội hai bức ảnh, chưa kịp cất máy ảnh thì phía sau có tiếng người kinh ngạc:
- Cô làm gì đó?
Sở Nhiên hốt hoảng xoay người, phía sau cô có một cậu trai trẻ mang kiếng cận đang nhìn cô, hình như là trợ lý của Lâm Tả.
Không chút chần chừ, Sở Nhiên cất máy ảnh vào túi rồi chạy nhanh qua một lối rẽ. Thanh niên kia vội vã đuổi theo, từ phía góc hành lang, hai người đàn ông cao to vest đen lịch sự cũng chạy về phía cô.
Tim Sở Nhiên đập như trống đánh, đã rất lâu rồi cô mới gặp lại cảm giác bị truy đuổi gắt gao như thế này, thật sự rất là kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Xuyên qua hết dãy hành lang, Sở Nhiên đã bỏ rơi được anh chàng kính cận, còn hai người kia vẫn đuổi theo cô không bỏ.
Nhìn lại lối trang trí, có lẽ trong lúc chạy cô đã vòng qua tới khu B.
Đây là một dãy nhà được xây dựng theo phong cách hoài cổ, từng căn phòng được trang trí rất thanh nhã, cửa gỗ sơn bóng, dọc hành lang đặt những chậu hoa mùa hè đang nở rất rực rỡ.
Sở Nhiên chạy quá nửa dãy phòng, thấy bản thân mình đang cạn kiệt sức lực, thế là nhẹ nhàng mở một cánh cửa phòng bước vào. Đang xoay lưng khép cửa phòng, bờ vai đã bị một bàn tay cứng như thép chộp lấy.
Sở Nhiên theo phản xạ vùng ra, người kia như dự liệu được động tác này, giương tay tóm lấy tay cô bẻ ngoặc về phía sau, ép mặt cô vào tường, trầm giọng hỏi:
- Cô là ai?
Âm thanh này làm tim Sở Nhiên run lên, nhịp thở đang dồn dập dường như tắt lại. Cô cố gắng xoay đầu.
Sau bảy năm, cô thế mà lại gặp được anh ta, ở tại thành phố C này. Sở Nhiên nghe thấy thanh âm bình tĩnh lạ thường phát ra từ chính miệng mình.
- Thật sự là trùng hợp. A Dương, à không phải, cảnh sát Tần mới đúng, đã lâu không gặp!