Theo ánh mắt của Sở Nhiên, Tần Tranh cũng nhìn về phía chậu hoa này, bất giác lầm bầm:
- Hoàng Thảo Phi Điệp?
Chậu hoa có kích thước khá lớn, ở một vùng ban công râm mát nhưng có thể đón nắng vào buổi sáng, bao gồm những thân cây có màu xanh bóng và lớp vỏ màu bạc dài gần một mét. Lá cây có dạng hình mác, xanh thẫm và dài hơn một tấc. Hoa của nó là những chuỗi dài màu vàng, to khoảng năm phân, cánh hoa vàng rực có dạng hình phễu, giữa hoa có vài đốm màu tím đỏ điểm xuyết, hương hoa thơm nức một góc ban công.
Tần Tranh nhìn về chậu hoa, tầm mắt trong chốc lát đã trở nên xa xôi, liếc về phía cô gái bên cạnh, Sở Nhiên mất tự nhiên quay đầu đi.
Khóe môi anh nhếch khẽ, vẻ mặt trở nên dễ chịu lạ thường.
Sau một hồi truy xét mọi ngóc ngách và di vật Đường Thi Dật để lại, đã không còn việc gì làm nên đội trưởng Tần dắt theo cái đuôi lên xe trước ánh nhìn dại ra của cấp dưới. Thường Thanh líu lưỡi:
- Mẹ ơi, bình thường thanh tâm quả dục như hòa thượng, tới hồi động một cái là rước con gái nhà người ta về nhà luôn hả?
Người cảnh sát có tuổi kế bên vỗ vỗ vai cậu ta:
- Cậu không hiểu đâu, đây chính là biểu hiện của mấy người có tính chiếm hữu đó. Cái gì rơi vào tay cậu ta thì thảm rồi, mọc cánh cũng khó thoát!
Bên kia đội trưởng Tần đang dắt con mồi về hang, à không, về nhà.
Đúng như lời của anh nói, căn nhà của anh nằm trong một khu vực biệt lập được canh phòng cẩn thận. Việc đầu tiên là mang thẻ căn cước của Sở Nhiên đến đăng ký ra vào chỗ cổng bảo vệ, lại nhập vân tay ở thang máy và bãi đỗ xe, lên đến nhà lại một lần vân tay nữa.
Sở Nhiên bước vào căn nhà nhỏ trang trí có phần đơn điệu với hai màu đen trắng, đồ dùng trong nhà tối giản hết sức, nhìn là biết chủ nhân nó không quan tâm mấy đến chuyện sắp xếp nhà cửa, xem ra Tần Tranh thực sự rất ít khi ở nhà.
Càng tốt chứ sao, ít nhất cô đỡ phải ngại vì làm xáo trộn cuộc sống của người khác.
Quét mắt sơ qua căn nhà, Sở Nhiên thở phào nhận ra nó có hai căn phòng ngủ, cô sẽ có không gian riêng cho mình.
Nhưng Tần Tranh kéo hành lý của cô băng băng bước vào phòng ngủ chính. Sở Nhiên giằng vali lại, gằn giọng:
- Anh làm gì vậy? Anh đã hứa..
Tần Tranh xoa sống mũi, giọng có chút mỏi mệt:
- Em ở tạm phòng này vài hôm đã. Tôi phải gọi người dọn dẹp căn phòng kia xong mới vào ở được. Trước nay sống một mình nên phòng ngủ phụ biến thành phòng chứa đồ lặt vặt lúc nào không hay. Tạm thời tôi sẽ ngủ trên sô pha phòng khách.
Sở Nhiên nhìn đôi mắt đỏ ngầu của anh, đã hơn ba giờ sáng, giờ mà còn làm mình làm mẩy với anh nữa thì thật sự rất thất đức, thế nên đành kéo vali bước vào phòng ngủ chính.
Trước khi đóng cửa, cô không quên dặn dò:
- Anh cần lấy đồ gì trong phòng cũng phải gõ cửa trước đó, anh mà đυ.ng đến tôi một lần nữa thì không xong đâu.
Anh nhướng mày nhìn cô, bắt gặp ánh nhìn cảnh cáo của Sở Nhiên liền cúi đầu bật cười.
- Biết, tôi biết mà.
Sở Nhiên trở tay đóng cửa, ngẫm nghĩ một hồi lại tiện tay khóa lại luôn, giặc nhà khó phòng bị nhất mà.
Sở Nhiên rửa mặt sơ qua rồi lên giường nằm ngủ, không biết có phải tâm lý của cô có vấn đề hay không mà cứ cảm thấy mùi hương quen thuộc của anh tỏa ra từ chiếc giường đang quanh quẩn khắp người.
Nhưng trải qua một đêm với nhiều biến cố xảy ra, Sở Nhiên cảm thấy thân thể mình cạn kiệt sức lực, không còn muốn cử động nữa. Cơn mệt mỏi kéo đến, nhấn chìm cô vào mộng mị.
* * * Chàng trai trẻ nắm tay một cô gái chạy băng băng trên cánh rừng già, cổ thụ ven đường vươn tán lá sum suê, vô số rễ cây to nhỏ từ thân cây vươn xuống đất, chồng chéo như đan võng.
Sâu trong tấm lưới ấy có một thân cây rỗng một nửa, che chắn được diện tích cho hai người, trăng mười sáu tròn đầy xuyên qua cành cây trên cao, chiếu xuống bóng hai người nép vào nhau.
Có tiếng bước chân và ánh đuốc rầm rộ phía sau, trải qua rừng rễ cây cũng không dừng lại, không gian từ từ im ắng, chỉ còn lại tiếng thở hào hển của hai người.
Cô gái sau cuộc rượt đuổi nghẹt thở kia đã sớm không còn chút sức lực, khuôn mặt đỏ bừng dán vào thành gốc cây thở dốc. Chàng trai khá hơn một chút, chống hai tay lên đầu gối điều chỉnh nhịp thở.
Một lúc sau, giọng chàng trai rít khẽ:
- Em điên rồi hả? Không muốn sống hay sao mà mò xuống tận nơi đó?
Vừa nói vừa tóm lấy vai cô lắc mạnh.
- Em không thấy bọn họ đối xử với mấy cô gái phản bội kia tàn nhẫn ra sao à?
- Ai cần anh lo? Đi mà dỗ dành Xuân Hoa, Thu Nguyệt gì đó của anh đi, đồ trăng hoa, đồ bay bướm, đồ.. ưʍ.
Chàng trai dùng miệng cắt ngang lời mắng mỏ của cô gái, cô vùng vằng không chịu, bàn tay anh tóm lấy phần eo thon mịn màng, cô gái giật mình hé miệng, thế là chính thức bị chiếm thành đoạt đất.
Đôi môi lành lạnh mơn man khuôn miệng nhỏ mềm ướt, mυ'ŧ lấy làn môi hồng hào, cướp đoạt lấy chút không khí ít ỏi.
Một tay ôm siết lấy eo cô, ép thân hình cô dán sát vào người anh, tay còn lại nâng gáy, ép cô ngửa mặt ra làm chiếc hôn càng thêm sâu.
Tiếng chuông báo thức vang lên khiến Sở Nhiên giật mình mở mắt.
Phải mất mấy chục giây cô mới nhớ ra mình đang ở chỗ nào. Cảm giác ẩm ướt giữa hai chân rành rành nhắc nhở: Cô từng tuổi này rồi, thế mà còn làm một giấc mộng xuân! Còn mộng rất chi tiết, rất cấm kị nữa!
Đều tại chiếc giường ấy, tại con người ấy, tại cả chậu hoa lan ấy nữa.
Tự nhủ thầm là chắc tại mình cô đơn trong một thời gian dài nên mới xuất hiện tình trạng đó, cô thở dài xuống giường.
Đi đến phòng bếp, người mà cô tưởng lúc này đang ở sở làm thế mà vẫn còn ở nhà. Trên người sếp Tần mặc chỉ mặc mỗi một chiếc quần jean, nửa thân trên trần trùi trụi đang đứng khuấy cháo.