Một buổi sáng ấm áp, thành phố C trở mình bắt đầu nhịp chuyển động hối hả và nhộn nhịp thường lệ.
Mặt trời ló dạng rồi từ từ vươn cao vượt những ngôi nhà cao tầng. Ánh nắng rực rỡ ấm áp xuyên qua mành vải mỏng bên trong cửa sổ làm cô gái nằm trên giường thấy khó chịu.
Cô gái không nhịn được càu nhàu, khẽ trở mình tránh đi cái cảm giác nóng rực ấy.
Mái tóc óng ả uốn lượn trên gối, lan tràn trên vai và che phủ một phần khuôn ngực tròn trịa đầy những dấu hôn chói mắt.
Vừa xoay người, nắng ấm lại quét đến tấm lưng yêu kiều, cô khó chịu muốn mở mắt ra.
Thế nhưng cơn say tối qua khiến cho đầu cô lúc này vẫn còn đau buốt. Mà khoan đã, thứ khiến cho cô cảm thấy đau cũng không phải chỉ có vùng đầu. Cảm giác này đã từng có một lần rồi, ở một ngày đã xa, rất xa.
Chút ký ức dần dần hiện rõ, cô nhớ lại buổi tối hôm qua mình cùng cô bạn Hàn Lâm đi bar quẩy một trận xả stress. Vừa định uống mấy ly rượu rồi lượn ra sàn nhảy, chưa kịp đổ mồ hôi thì Cố Bắc Cực xuất hiện đã vác cô ấy về nhà rồi.
Sau đó... sau đó thì sao nhỉ?
Sở Nhiên phát bực vỗ mạnh vào đầu mình, cứ như là làm thế thì ký ức sẽ tự động làm được đầy vậy.
- Đầu óc em vốn đã không đủ để sử dụng rồi, cứ vỗ như thế không khéo lại biến thành cô gái ngốc luôn à!
Cái giọng điệu chua ngoa quái đản này...!
Sở Nhiên mạnh mẽ quay đầu lại, phát hiện trên giường còn có một gã đàn ông trần trùi trụi đang thản nhiên dùng đôi mắt như ra-đa quét lên quét xuống khắp thân thể mình, đáng chết nhất là thời gian mắt anh ta cúi xuống lại rất lâu.
- A... a..a! Khốn kiếp! Lưu manh!
Sở Nhiên phát rồ rồi, cô thế mà bị tên khốn độc mồm độc miệng Tần Tranh ăn sạch sành sanh rồi.
Tần Tranh không kịp phòng bị, bất ngờ bị cô đạp rớt xuống giường, may mà phản ứng nghề nghiệp của anh coi như lanh lẹ tránh được mép tủ nhọn hoắt kề bên giường, anh lồm cồm ngồi dậy mắng:
- Mẹ kiếp! Em phát điên gì chứ? Cũng phải lần đầu bị tôi nhìn thấy... Ôi!
Một tiếng "Bịch" vang lên, chiếc gối trên giường chuẩn xác rơi vào giữa mặt Tần Tranh, thành công chặn đứng lời anh. Sở Nhiên nhân cơ hội đó vọt lẹ vào phòng tắm khóa cửa lại.
Đợi nhịp đập tưng bừng của trái tim từ từ chậm lại, hít sâu một hơi, Sở Nhiên ngồi trên thành bồn tắm cố nhớ lại xem buổi tối qua làm sao lại dẫn đến cớ sự này.
10 giờ tối, quán bar M.R
Tiếng nhạc xập xình sôi động, bầu không khí trong club này càng nóng dần lên, trên sàn nam thanh nữ tú dồn dập nhún nhảy. Hai cô gái ngồi trên chiếc bàn cao trong góc còn mải mê cụng ly.
Mỹ nữ thì ngồi trong hốc kẹt cũng có khả năng tỏa sáng, hai cô gái với hai phong cách trái ngược nhau nhưng có một điểm chung là đều xinh đẹp xuất sắc.
Cô bên trái mặc bộ đầm ngắn màu xanh có làn da trắng ngần với đôi môi đỏ như son, mái tóc dài được tết thành một bím to cầu kỳ, những lọn tóc mai lòa xòa ôm lấy gương mặt tú lệ, đó là vẻ đẹp gái nhà lành tiêu chuẩn.
Cô còn lại như chiếc gương phản chiếu ngược lại. Cô ấy có làn da hơi nâu khỏe mạnh, mái tóc được giắt sơ sài bằng một chiếc bút, mặt mày xinh đẹp sắc sảo, phong cách thoải mái lại tự tin.
Mỹ nữ mặc một chiếc váy bằng da màu đen, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi với phong cách thoải mái, có điều vạt áo được thắt thành một chiếc nơ ngay dưới ngực khoe trọn vòng eo thon bánh mật khiến cánh đàn ông không thể rời mắt.
Chỉ nghe mỹ nữ váy xanh cất cao giọng xen lẫn tiếng nhạc ồn ào:
- Sở Nhiên, thôi đừng uống nữa. Loại Biển Sâu này nghe nói vị ngọt mát nhưng uống nhiều sẽ say nha. Hơn nữa, hôm nay là tớ trốn Cố Đình Lập ra chơi với cậu, lúc nữa mà tớ bị say là không yên với anh ấy đâu.
- Hứ, cậu rõ ràng là gặp sắc quên bạn, sao cứ phải nghe lời anh ta như thế? Tớ nói cho cậu biết, cho dù Cố Bắc Cực có đến chỗ này, tớ cũng không ngần ngại mà tống cổ anh ta ra ngoài luôn.
Lúc đang nói hăng say, cô cũng không chú ý đến vẻ mặt dần biến đổi của bạn mình.
- Vậy sao? Tôi thật sự tò mò là cô sẽ dùng cách gì đấy!
Giọng nói lành lạnh vang lên sau lưng, Sở Nhiên quay đầu đã thấy đối tượng mình vừa chì chiết đang đứng ở ngay sau lưng, cô khựng lại mấy giây rồi mặt dày cười ha ha chào hỏi:
- Hi, Cố B... tổng! Đã lâu không gặp.
- Cũng không lâu lắm đâu. Tuần trước khi cô dắt bà bầu nhà tôi đi ăn lẩu cay thì đã gặp một lần rồi.
Sở Nhiên Nhiên nghẹn lời, cô cũng biết mình có chút đuối lý. Dù sao thì việc rủ bà bầu hơn năm tháng đi club quẩy cũng không phải là chuyện phúc hậu cho lắm. Mặc dù cô đã chọn cái club đàng hoàng và lịch sự nhất trong khu này rồi, nhưng ai cũng không thể ngờ trước chuyện gì, Cố Đình Lập tức giận cũng là phải.
Dù đã chếnh choáng say nhưng cô vẫn biết lý lẽ, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Hàn Lâm đặt vào tay cô ấy.
Cố Đình Lập nhìn Sở Nhiên hừ lạnh. Có một ngày nào đó anh sẽ cho bà tám này biết tay. Suốt ngày đeo dính vợ anh đã không nói, còn dẫn cô ấy vào chốn phức tạp này trêu ong ghẹo bướm.
Anh nhìn cô vợ xinh đẹp của mình mà cảm thấy bụng dạ chua lè. Hàn Lâm mặc một bộ váy xanh bồng bềnh, vóc dáng mảnh khảnh nhìn không ra đã có thai gần năm tháng. Từ nãy giờ anh chỉ đứng ngoài quan sát đã thấy không dưới hai mươi gã đàn ông mải miết nhìn về bàn của hai người. Cố tổng phải chịu đựng đến lúc hũ giấm tràn bờ rồi mới bước tới đòi người.
Đôi tay mạnh mẽ nhấc bổng Hàn Lâm trên vai, Cố Đình Lập xoay người rời đi, giọng Hàn Lâm vang lên lí nhí:
- Cũng không thể để cô ấy một mình ở lại uống nữa, nguy hiểm lắm.
- Em cũng biết nguy hiểm? Em cứ lo cho bản thân mình trước ấy, bài học lần trước chưa bao lâu thì em đã quên nhỉ? Xem ra cần phải ôn lại cẩn thận rồi.
Tiếng lí luận của Hàn Lâm tắt lịm, cô chưa quên lần "học bài" trước đó, con sói đói trước mặt này không phải hù dọa suông đâu.
Cố Đình Lập cất giọng hừ khẽ :
- Cũng không cần em tốn công lo lắng, có người đã trông nom cô ấy nãy giờ rồi. Sao em không thử nghĩ xem vì sao hai người ngồi lâu như vậy mà không có ai đến làm phiền?
Anh xoay vai để cô nhìn thấy hoàn cảnh trong quán. Ở một góc quầy bar nhập nhoạng, có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm về phía con sâu rượu Sở Nhiên, khuôn mặt bị bóng tối nhấn chìm, nhưng đôi mắt màu hổ phách thì sáng lấp lóe.
Hàn Lâm thở ra, cuối cùng cũng chấp nhận số phận. Cùng lắm thì cắt thịt bồi thường, bây giờ cô rất tự tin vào bản lĩnh vuốt lông sư tử của chính mình. Ai bảo anh yêu cô, còn yêu đến thảm luôn?
Lúc Sở Nhiên từ phòng vệ sinh quay lại thì ly rượu trên bàn đã được rót đầy, một thanh niên tròn trịa với mái tóc sặc sỡ đang ngồi đối diện, thấy cô đến thì xoay người điều chỉnh tư thế, bộ dạng muốn tỏ ra lõi đời mà làm chưa tới trông rất buồn cười.
- Mỹ nữ, uống một mình không có gì vui, tôi mời em một chén tâm sự nhé!
- Em trai, thời điểm này trường cấp ba không phải đã nhập học sao? Nhìn bộ dạng của cậu thì chắc chưa đủ tuổi vào đây. Có cần chị đây gọi bảo vệ tới tâm sự mỏng không? Tiện thể gọi gia đình đến đón cậu về luôn?
- Cô... Không thích thì thôi, làm chuyện vô vị để làm gì chứ.
Cậu ta nói xong nhanh chóng bấm nút biến. Sở Nhiên hừ lạnh rồi uống hết ly rượu, miệng làu bàu:
- Oắt con, miệng còn hôi sữa đã tập tành cưa gái rồi à?
- Thằng nhóc cũng khá đó chứ? Rất phù hợp với khẩu vị trước kia của em mà.
Sở Nhiên nhìn về phía người phát ra câu nói ấy, trong ánh đèn mờ ảo nhấp nháy, khuôn mặt Tần Tranh không biểu cảm nhìn cô. Cái gì mà "khẩu vị trước kia"? Đừng có làm cái kiểu như hiểu biết về cô lắm vậy chứ!
- Mắc mớ gì đến anh chứ, sếp Tần?
- Tôi sợ gặp em trong đồn vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên thôi.
Giọng điệu chế nhạo của Tần Tranh làm cô khó chịu không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, Sở Nhiên quyết định lấy túi xách đứng dậy.
Bỗng nhiên một cơn choáng váng kéo tới làm cô suýt đứng không vững phải vịn cạnh bàn ngồi xuống. Dần dà Sở Nhiên lại cảm giác người có chút nóng bèn đưa tay kéo cổ áo lệch ra một chút.
Chiếc cúc áo chịu không nổi sức kéo căng đột ngột, "phựt" một tiếng lăn xuống sàn rồi biến mất trong bóng tối. Làn áo ren cùng bầu ngực căng tròn lấp ló làm yết hầu Tần Tranh giật giật, anh mạnh mẽ quay đầu sang chỗ khác.
- Để tôi đưa em về.
- Không về! Tôi nóng quá, tôi muốn tắm... muốn tắm!
Thần trí bắt đầu rối loạn, Sở Nhiên vừa nói vừa nắm lấy cổ áo muốn lột ra. Tần Tranh hoảng hồn bèn túm lấy bàn tay cô, Sở Nhiên mất đà liền ngã vào lòng anh.
Tần Tranh quay sang nhân viên pha chế trong quầy nói muốn mượn một căn phòng cho cô nghỉ tạm, người nhân viên rất hào phóng đưa cho anh chìa khóa căn phòng khách trên tầng thượng. Tần Tranh vừa ngăn bàn tay tác loạn của Sở Nhiên vừa dìu cô vào thang máy.
Cánh cửa vừa đóng lại, Sở Nhiên đã dán cả người vào người anh, tay không an phận rờ rẫm, mặt chôn vào hõm vai mát rượi của anh để làm dịu đôi chút cái nóng trong người. Đôi mắt màu hổ phách của anh sẫm lại, nâng chiếc cằm nhỏ nhấc đầu cô lên nhìn anh, giọng khàn đi một chút.
- Em cứ sờ soạng lung tung thế này, có nghĩ đến hậu quả không?
Sở Nhiên nhìn đôi môi mím lại của anh, đột nhiên có một khát khao dùng môi lưỡi cạy mở nó để nếm thử mùi vị trong đó. Nghĩ là làm, cô vươn đôi tay câu lấy cổ anh, chỉ buông một câu ngắn gọn.
- Mặc kệ!
Lời vừa nói dứt thì làn môi đỏ mê người đã áp lên môi anh, chiếc lưỡi đinh hương nhanh chóng miêu tả bờ môi anh tìm kiếm lối vào.