Ái Thượng Nữ Hài 300 Tuổi

Chương 4

***

“Tổ Ninh ơi Tổ Ninh! Không ngờ anh lại có thể ngược đãi bản thân mình như thế!” – Một người nào đó ôm mặt khóc bên cạnh Lâm Tổ Ninh: “Tôi nuôi dạy anh khôn lớn chừng này vậy mà anh lại hủy hoại bản thân mình, anh không thấy có lỗi với tôi một chút nào sao? Anh xem đi! Đứa con gái lên Vũ Lan kia đã hại anh ra nông nỗi này, từ đầu vốn dĩ cũng chẳng tốt đẹp gì. Vậy mà anh một mực muốn ở cạnh cô ta! Được được! “Con cãi cha mẹ trăm đường con hư” mà! Hiện tại ngay cả chân cũng bị gãy mất, sau này lỡ trở thành một tên què thì phải làm sao đây? Một ngày nào đó bị tàn phế, ai thèm ngó ngàng nữa? Dòng dõi nhà họ Lâm chân truyền qua mấy đời, nếu anh không sinh được cháu trai nối dỗi, mọi người nhất định cười chết tôi, lúc đó tôi cũng sống không bằng chết! Anh mãi mãi cũng không hiểu được nỗi khổ tâm trong lòng tôi! Sau khi cha anh qua đời, một mình tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi anh cho đến khi trưởng thành, vậy mà…. anh lại vì một người phụ nữ xấu xa liền xem nỗi khổ của tôi xem như gió thoảng mây bay. Đó, bây giờ tự xem báo ứng tới đi…”

“Bài ca than khóc” cứ liên hồi, buộc anh phải mở mắt ra.

Nếu là trước đây, chỉ cần đợt oanh tạc đầu tiên, Lâm Tổ Ninh sẽ tìm cách trốn tránh: thường thì lí do tốt nhất là đi toilet…

Đã lâu lắm rồi, anh không nghe thấy âm thanh quen thuộc này. Lúc bản thân đau ốm, lại nghe được giọng nói quen thuộc đó, tự nhiên trong lòng cảm thấy tràn đầy ấm áp! Thế nhưng… nhiều năm qua, bao nhiêu lần “nghe” những lời đó, phản xạ tự nhiên của Lâm Tổ Ninh vẫn là né tránh: quay đầu bỏ chạy!

“Ai nhaaaa!”

Nửa người bị ngã xuống đất, toàn thân mất thăng bằng, đập đầu vào sàn đá mài cứng ngắt!

Một cái chân nặng ngàn cân khác cũng “đυ.ng” một cái! Cứ thế mà rơi tự do xuống!

Khỏi phải nói, loại đau nhức này, chỉ có thể là thấu tận xương tủy!

Đang tiếc là anh không có đường nào thoát thân!

“Aizzoo!!” – Một giọng nữ nhân sắc bén vang lên, càng làm cho anh thấy thảm hại hơn: “Anh sắp chết rồi! Không cần phải muốn chết đến như vậy đâu! Lỡ như bị chấn thương sọ não thì sao? Trở thành một tên ngớ ngẫn, vậy Lâm gia coi như xong rồi! Tôi cũng không muốn có một đứa con trai ngu ngốc ah…”

Lâm Tổ Ninh lại càng muốn né tránh.

Đầu anh đập xuống đất tuy đau đớn nhưng cũng không bằng những lời nói bén nhọn kia. Anh tựa như một con thú bị sa lưới, mất hết tất cả khí lực để giãy dụa, chỉ còn cách khoanh tay chịu chết, kêu lên một tiếng:

“Mẹ!!!”

“Con ngoan!” – bà Lâm Chương Quỳnh Tử quan tâm vỗ đầu anh: “Có đâu không? Có biết đau chưa? Tổn thương tại thân con mà đau lòng tại tâm của mẹ đây…”

Thấy bà Lâm Chương Quỳnh Tử định lớn tiếng nói thêm, Lâm Tổ Ninh nhanh trí lên tiếng trước:

“Mẹ… con --- không đau!” - Ngữ khí cực kỳ chắc chắn.

Lúc này, bỗng nhiên Lâm Tổ Ninh chợt nghĩ đến một câu chuyện cười lúc cha còn sống đã kể cho anh – có lẽ cũng không phải là một câu chuyện cười thật sự, nhưng lúc đó hai cha con vô cùng ăn ý, cười ngô nghê, hết mười phút vẫn chưa dừng lại được.

Cha anh là Lâm Thắng, kể rằng:

“Con trai, lúc trước khi cha còn đi học, Địa lý lão sư dạy chúng ta rằng, sau này nếu muốn làm ăn thì phải đến Quảng Châu, muốn cưới vợ thì phải tới Tô Châu, muốn du sơn ngoạn thủy thì phải tới Hàng Châu, còn muốn mua quan tài thì phải tới Liễu Châu… Trừ cái cuối cùng ra, mấy điều kia cha đã làm xong hết rồi! Nhưng mà… Ai daa! Bất quá, sau này con tuyệt đối không được đi theo gót cha ông biết chưa hả….”

Nhân sinh tựa như đại dương rộng lớn! Lâm Tổ Ninh hiểu được tại sao cha lại nói những điều đó. Lâm Thắng, quả thực là một người cha có khiếu hài hước, sâu sắc, đồng thời ông cũng đã truyền khiếu hài hước này cho con trai mình. Hai cha con cực kỳ ăn ý nhau.

Anh biết quá khứ năm đó của cha.

Đến Quảng Châu làm ăn, bị lừa mất cả chì lẫn chài, trên người chỉ còn lại một cây bút máy trở về nhà.

Đến Hàng Châu, nhìn quanh cảnh sắc khắp nơi, lúc đó cũng không kịp thưởng thức, bất quá là đang chạy nạn mà thôi.

Lấy vợ Tô Châu, mỹ mạo hiền tuệ, đáng tiếc… nói quá nhiều lời! Mẹ của Lâm Tổ Ninh – bà Lâm Chương Quỳnh Tử, là một mỹ nhân chính gốc Tô Châu, sau ngày bước sang tuổi ba mươi, không biết nguyên do tại sao, bà chợt phát hiện mình có thiên phú ngôn ngữ, từ đó về sau, rất ít khi “đóng miệng”, lời nói cứ thể mà ào ào dậy sóng!!!

Thậm chí đang chìm trong giấc ngủ, bà cũng không ngừng nói mớ! Cho nên, hai mươi năm qua, ông Lâm Thắng vẫn bị chứng mất ngủ kéo dài.

Lâm Thắng qua đời ngay trong lúc ngủ, ông bị đột quỵ, nhưng nét mặt vẫn an tường, bình thản, vui vẻ, không lưu lại bất cứ di ngôn gì. Lâm Tổ Ninh học theo ngành thiết kế nội thất, trải qua biết bao thiên tân vạn khổ, mới mang được một chiếc quan tài gỗ từ Liễu Châu về, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cha! Mong rằng nó không phải đồ giả!!!

Sau khi người bạn gia qua đời, bà Lâm Chương Quỳnh Tử chĩa mũi nhọn lên đầu ái tử Lâm Tổ Ninh. Lâm Tổ Ninh tốt nghiệp đại học trước một năm, quyết ý muốn thoát ly khổ ải! Lấy đủ trăm loại lý do không chính đáng, muốn chuyển đến ký túc xá ở.

Mà công việc về sau, lại càng không có khả năng ở nhà với mẹ đại nhân!

Cũng may, bà Lâm Chương Quỳnh Tử, phàn nàn thì phàn nàn vậy thôi, nghe con trai nói xong cũng đồng ý chiều chuộng. Bà tự mở một trường luyện thi ẩm thực, chuyên dạy các món ăn từ nhiều quốc gia khác nhau, bà cũng rất nhiệt tình làm các việt công ích, thậm chí bận rộn đến không có thời gian cảm thấy tịch mịch, cô đơn.

“Sao con lại ở đây?”

“Con bị xe tông, còn không nhớ sao? Thật là… không biết thương tiếc sinh mệnh của mình gì cả! Tuổi trẻ lỗ mãng, sớm muộn cũng xảy ra chuyện…”

Lâm Tổ Ninh chỉ có thể dùng câu hỏi để đẩy lùi vấn đề:

“Ai đã đưa con tới đây?”

Anh thực sự không nghĩ ra là người nào!

“Là một người tốt bụng! Một cô gái ah! Cô ấy đưa con đến bệnh viện, còn tìm điện thoại trong người con, gọi tới cho mẹ biết! Lúc đó mẹ mới biết! Trách sao, đêm qua nằm mãi vẫn không nủ được, còn nhìn thấy cha con mặt mày ủ dột trở về tìm…”

Lâm Tổ Ninh đành phải giả vờ hôn mê bất tỉnh.

Ba phút sau, bà Lâm Chương Quỳnh Tử thấy con trai mình không phản ứng lại, cũng ngừng nói tiếp.

Đầu Lâm Tổ Ninh lúc này mới trở nên yên tĩnh đôi chút.