Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Chết Sớm Của Nhà Giàu Bạc Vạn

Chương 1: Mộng xuân

"Nếu em không muốn, chúng ta ly hôn ngay bây giờ, không ai ảnh hưởng đến ai cả."

Vừa mới tỉnh dậy, Diệp Kiều đã nghe thấy giọng nam trầm ấm đầy mị lực. Cô nhìn lên, hít vào một hơi lạnh.

Người đàn ông trước mặt đang bán khỏa thân, thân hình cường tráng, vài giọt nước đang men theo cơ thể mà trượt xuống…

Lướt qua cơ bụng sáu múi…

Chui vào đường nhân ngư quyến rũ...

Chui vào… nơi không thể thốt ra lời.

Diệp Kiều vuốt nhẹ khóe miệng, cảm thấy giấc mơ tối nay rất tuyệt vời.

Cô nhảy thẳng lên người Lục Thừa.

Lục Thừa chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái kiêu ngạo lạnh lùng hàng ngày lại có dáng vẻ như vậy khi ở trên giường. Khi nhận ra, quần áo của anh đã bị mở bung.

"Diệp, Diệp Kiều, em, em đợi một chút." Lục Thừa một phát bắt lấy cánh tay Diệp Kiều đang làm loạn trên người anh, ý định sẽ nói chuyện với Diệp Kiều một cách nghiêm túc.

Nhưng Diệp Kiều đang mơ màng không muốn thuận theo ý anh, phản công lại bằng cách đè lên người Lục Thừa, người to cao hơn cô hai lần.

Cô cười to rồi thầm thì: "Anh không phải là đàn ông à? Hay em không phải là phụ nữ."

"Em nói ai không phải là đàn ông!" Chỉ một câu nói của Diệp Kiều đã chọc trúng lòng tự ái của Lục Thừa, anh nhìn cô gái đang đè lên người mình với đôi mắt nhắm chặt.

Để bảo vệ tự tôn của đàn ông, Lục Thừa nhắm mắt lại, nghiến răng đáp trả Diệp Kiều.

Hai người ở trong phòng không quan tâm gì đến bên ngoài, ồn ào đến mức không tả nổi.

Diệp Kiều đang đắm chìm trong ảo tưởng giấc mơ xuân của mình, hoàn toàn tuân theo bản năng. Cô nghĩ rằng dù sao sau khi tỉnh lại, không ai biết điều gì đã xảy ra trong giấc mơ của cô.

Trong khi đó, vì một câu anh không phải đàn ông của Diệp Kiều, Lục Thừa hoàn toàn bị kích động và bùng cháy trong cơn thịnh nộ. Dù anh có phải phải chết ở trên giường, anh cũng muốn cho Diệp Kiều biết rõ liệu anh có phải là đàn ông hay không!

Hai người chiến đấu một cách hăng say trên giường khiến cho ba mẹ và anh hai chị dâu của Lục Thừa ở bên cạnh cảm thấy rất khó ở.

Ở nông thôn, thường các thành viên trong gia đình sẽ sống chung với nhau dưới một mái nhà. Căn nhà của Lục gia có ba căn phòng nhưng lại có đến bảy người ở chung. Lục Thừa và Diệp Kiều mới kết hôn hôm nay nên được sử dụng phòng khách như là căn phòng tân hôn. Phòng khách lại tọa ngay chính giữa ngôi nhà này.

Ba mẹ Lục Thừa đang nằm trên giường không thể ngủ được, thậm chí cả cậu nhóc Lục Trừ mới chỉ 8 tuổi cũng không nhịn được mà hỏi: "Tiếng hét vừa nãy có phải là của chị dâu không?"

Trương Thúy Thúy, mẹ của Lục Thừa, đỏ mặt ngượng nghịu, vội lấy chiếc chăn nhỏ bên cạnh che đầu con trai mình: "Những gì không nên nghe thì đừng có nghe."

Cùng lúc đó, ngay bên cạnh, ba của Lục Thừa, Lục Kiến Quốc, thở dài và đứng dậy.

Trương Thúy Thúy cho rằng ông đến phòng của đứa con trai thứ ba gõ cửa, nên bà vội nhổm dậy ngăn cản.

Nhưng Lục Kiến Quốc chỉ đi đến bàn nhỏ uống một hớp nước lọc cho mát họng rồi nói: "Gõ cửa làm gì, tôi uống ly nước để hạ hỏa thôi."

Trương Thúy Thúy nằm trên giường nhỏ giọng lầm bầm: "Tám trăm năm cũng không thấy lên máu lấy nửa lần, còn bày đặt ở đó uống nước hạ hỏa."

Sáng hôm sau, người nhà họ Lục lần lượt tỉnh dậy, liếc nhau một cái, ai cũng có quầng thâm quanh mắt. Tuy nhiên, quầng thâm của các thành viên khác là do buộc phải thức khuya, trong khi với Lục Thừa thì đó là quầng thâm thỏa mãn.

Nhưng Diệp Kiều thì lại chưa dậy, bởi lúc tỉnh giấc, Diệp Kiều bỗng nhận ra rằng những điều xảy ra vào đêm hôm trước hoàn toàn không phải là giấc mơ xuân mà là hiện thực.

"Ờ, tôi có thể hỏi anh tên gì được không?"

Lúc này, Diệp Kiều xấu hổ đến mức có thể dùng chân đào ra ba phòng ngủ và một phòng khách, không ngờ cô lại ngủ với một người đàn ông xa lạ trong trạng thái mơ màng.

Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt đẹp trai và bộ ngực cường tráng của người đàn ông, cô không thể không thấy ngưỡng mộ.

Lén nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ, ngực còn đang để trần lồ lộ, dù sao cô cũng không thiệt gì.

Một người đàn ông tuyệt vời như vậy thật hiếm có.

Nhưng hoàn cảnh này thực sự rất khó xử…

Thế kỷ hai mươi mốt rồi, chuyện như thế này vẫn còn có khả năng xảy ra sao? Diệp Kiều khẽ nhíu mày: "Cái gì cơ? Đêm qua chơi vui rồi, hôm nay lại hỏi tôi tên gì sao? Tôi, Lục Thừa, đi không thay tên ngồi không đổi họ. Đã nhớ ra chưa?" Nói rồi Lục Thừa ghé sát đôi môi vào má Diệp Kiều và hôn một cái thật mạnh. "Đừng lo lắng Kiều Kiều, nếu đã sẵn sàng sống cùng tôi, tôi sẽ không để em phải hối hận đâu!"

"Lục Thừa? Chữ ‘Thừa’ nào?" Diệp Kiều thấy cái tên này nghe quen quen.

"Thừa trong gia giảm thừa trừ (*tăng giảm thừa thiếu). Chị tôi tên Lục Giai, anh tôi là Lục Kiện, em trai Lục Trừ." Lục Thừa đã quen với những câu hỏi như vậy từ lâu. Tên của cả bốn anh chị em họ là độc nhất trong làng. Nghe nói mẹ anh đã đi hỏi người thầy về tên chữ tốt. Cho nên tên anh tốt hơn rất nhiều so với Đại Tráng hay Nhị Cẩu trong làng.

Gia giảm thừa trừ… Thừa…

Trong đầu Diệp Kiều vang lên một tiếng "Ầm", suýt chút nữa cô đã nhảy dựng lên.

Cô nhớ ra rồi! Lúc trước cô đã đắm chìm vào việc viết một bài luận dài mười ngàn chữ về chủ đề thời đại. Trong thời đại đó, tên người cha của cô gái thực hư giàu nhất vùng là Lục Thừa!

Tên của bốn anh chị em nhà Lục Thừa ghép lại sẽ thành "tăng giảm thừa thiếu".