Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới

Chương 6: Không nghĩ tới bạn cũ của ta cũng ở đây! Gặp mặt tam phu nhân cùng đồng bạn lập lại trận tự cho Ngu Phủ

Sau khi Ngu Vĩnh Chương rời đi, Tô Hành Ý bị chính không gian tĩnh lặng giữa cả hai làm cho "y" suýt nữa ngạt thở.

Ngu Vĩnh An lại rất bình tĩnh, xoay người lại đối diện với "y" , nói:

"Con lợn mập "

* Bốp *

Lời vừa thốt ra khỏi miệng Ngu Vĩnh An bỗng từ trên rơi xuống một viên gạch mái ngói màu xám đen rớt ngay bên chân Ngu Vĩnh An, suýt nữa rơi trúng đầu hắn.

Còn Ngu Vĩnh An một mặt đã quá quen với việc này ngẩng đầu lên nhìn lỗ hổng nhỏ trên mái nhà. Ánh nắng nhẹ nhàng hắt vào mặt khiến hắn không tự chủ mà nheo mắt lại, một tay đưa lên chắn nắng.

Tô Hành Ý vừa nghe vừa thấy một màn vừa rồi liền nhanh chóng bật dậy đáp lại:

"Đàn ông bên cạnh tôi đều như *** "

Hai con người đối đáp nhìn nhau bằng ánh mắt thâm tình không thể ngờ trước một màn này.

Cái giọng điệu này, cái hình ảnh quen thuộc này.

" An An"

"Thành Thành"

___________

Từ đoạn này trở đi mình sẽ đổi ngôi xưng của nhân vật Tô Hành Ý từ "y" sang "cậu" cho đỡ nhầm lẫn.

___________

Trác Thành là người bạn song tính kiếp trước của Ngu Vĩnh An. Cậu vốn dĩ là một thiếu gia nhà giàu, có gia giáo nhưng từ sau khi ba mẹ cậu gặp tai nạn qua đời, những cô dì chú bác hay họ hàng khác không những không muốn chăm sóc mà còn đua nhau tranh giành số tài sản mà ba mẹ để lại cho cậu.

Tất cả đều đeo lên mình bộ mặt giả tạo, nở nụ cười niềm nở chào đón cậu. Sau lưng lại khinh thường, sỉ nhục cậu là đồ quái vật với cơ thể quái thai.

Đến cuối người giành được quyền nhận nuôi là cậu ba của cậu. Gã là một tên trùm Yakuza bên Nhật Bản, là em trai nuôi của mẹ cậu. Gã yêu mẹ cậu từ khi còn nhỏ, năm đó mẹ cậu kết hôn gã liền sang Nhật làm ăn phi pháp, trở thành một tên trùm có tiếng ở đó.

Đó cũng chính là khởi điểm của những cơn ác mộng kiếp trước của Trác Thành. Cậu bị gã sỉ nhục, đánh đập, hành hạ suốt 1 năm.

Sau đó đàn em của gã nói công việc của gã có vấn đề cần về Nhật gấp. Cậu khi đó cứ ngỡ sẽ thoát được gã không ngờ gã lại đưa cậu tới khu buôn người. Để đám xã hội đen mà gã có giao tình giam giữ cậu lại mà trong những tên đó có Ngu Vĩnh An.

Lần đầu Trác Thành gặp Ngu Vĩnh An là khi hắn tới đón cậu, khung cảnh đó thực sự cậu cũng không biết diễn tả ra làm sao. Tới lần thứ hai chính thức gặp mặt là khi hắn đang đánh đàn piano ở phòng khách tại căn biệt thự mà gã cho người nhốt cậu lại. Người đàn ông khi đó dáng người cao lớn, đĩnh đạc, cả người đầy sẹo, xung quanh toả ra khí tức lạnh lẽo cấm người lại gần nhưng từng phím đàn được hắn đánh lên tạo lên bản nhạc mang đầy cảm xúc đau khổ, u sầu. Giống như chính chủ nhân bản nhạc ấy đang bị giam lỏng dưới đáy vực sâu, cho dù có gào thét, than khóc ra sao cũng sẽ chẳng có ai tới cứu rỗi hắn.

Khi đó Trác Thành liền nhận ra hắn và cậu giống nhau. Một kẻ bị nhốt trong l*иg giam của sự xa hoa, quyền lực như chim hoàng yến, chỉ có thể mỏi mệt cất tiếng kêu yếu ớt. Còn một kẻ dù mạnh mẽ, kiêu ngạo như mãnh thú nhưng lại bị rơi vào đống bùn lầy dơ bẩn, càng vùng vẫy càng lún sâu hơn.

Hai con người một số phận cứ vậy mà bắt gặp nhau, trao cho nhau tia hy vọng sống cuối cùng.

Thật sự đối với cậu thời gian bên cạnh làm bạn với Ngu Vĩnh An cũng chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất từ khi ba mẹ cậu mất.

Không lâu sau Ngu Vĩnh An hứa sẽ đưa cậu đi khỏi đây, rời đi càng xa càng tốt. Cái khoảng khắc mà hắn nắm tay đưa cậu chạy ra tới cổng biệt thự khi ấy trong mắt cậu hắn như thể một thiên thần sa ngã tới để đưa cậu rời khỏi chốn ngục tù này.

Nhưng hiện thực lại cho Trác Thành một cái tát đau đớn, lần chạy chốn đó cũng là lần mà gieo trong tim Trác Thành sự tuyệt vọng đến tột cùng. Còn để lại cho Ngu Vĩnh An nỗi ân hận khắc sâu trong tim.

Cậu và hắn bị người của gã bắt lại. Cả hai đều bị hành hạ từ tinh thần lẫn thể xác.

Kết cục vẫn là cậu yếu đuối nên đã quyết định tự tử sau cuộc trò chuyện cuối cùng kia.

Cái giây phút mở mắt ra một lần nữa, đối diện với bạn lại là khuôn mặt của người mà bạn căm hận nhất là loại cảm xúc như thế nào?

Trác Thành đã rơi vào hoàn cảnh đó, ngay khi vừa tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt giống gã như đúc khiến cậu tuyệt vọng tới khôn cùng song lại hận không thể gϊếŧ chết gã ngay lập tức.

Cậu bỏ mặc bối cảnh không đúng của hiện tại mà vươn tay với lấy cái kéo trên bàn toan đâm Ngu Phước một phát xuyên tim nhưng trực giác của lão rất tốt nhanh tay bắt được cái kéo trong tay cậu.

Vật lộn một lúc lâu hình ảnh phía trước dần rơi vào mơ hồ, cậu cứ thế mà ngất đi.

Phải tới ba ngày sau Trác Thành mới xác định được bản thân đã xuyên vào một cơ thể giống cậu. Chỉ là dung mạo có nét trẻ con chứ không thanh tú như cậu kiếp trước.

Tô Hành Ý 16 tuổi thành thân với Ngu Phước khi đó đã 21 tuổi, đến nay đã được gần 20 năm. Lão là một tên phá gia chi tử, khi cậu mới xuyên tới Ngu Gia đã ở trong tình trạng tồi tệ nhất. Gia đinh, thị nữ không có lấy một người, chỉ còn lại Đinh quản gia theo hầu từ thời lão gia, lão phu nhân. Cậu không còn cách nào khác chỉ có thể lấy những kiến thức ít ỏi từ kiếp trước, cùng sổ ngân sách mà lão phu nhân để lại từ từ vực dậy Ngu Gia, dần dần đưa Ngu Gia về thời kỳ đỉnh phong.

Dù cho tính cách của Ngu Phước cùng gã khác nhau nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đó cậu không khỏi bất giác rùng mình khi nhớ lại quá khứ.

Cứ ngỡ 20 năm trôi qua gông xiềng ký ức ngày càng khoá chặt, quá khứ khi đó đã dần phai nhạt và mất đi. Nhưng vừa rồi, khi Ngu Phước thay đổi thái độ trở thành dáng vẻ của lạnh lùng một sát thủ thực sự cậu đã thật sự sợ hãi. Trong một khắc ngắn ngủi cậu suýt nữa không chống cự được mà run rẩy. May tâm tính cậu bền vững, còn có cả sự xuất hiện bất ngờ của Ngu Vĩnh An nên cậu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Sau khi xác nhận được đối phương cũng giống mình xuyên qua đây cậu hận không thể nhảy bổ lên người Ngu Vĩnh An mà ăn mừng. Có trách cũng trách bộ y phục này của y quá rườm rà, hơi khó di chuyển chút.

Sau đó Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý ngồi xuống kể cho nhau nghe những gì mà cả hai đã trải qua trong suốt thời gian không gặp nhau.

"Vậy là anh có người đưa sang đây đàng hoàng nhỉ? Còn tôi thì không biết sao lại xuất hiện ở đây luôn á! Nhưng mà... "

Tô Hành Ý có chút e ngại mà chỉ vào gương mặt Ngu Vĩnh An.

"Biết rằng khi gặp lại nhau rất vui nhưng anh cũng không nhất thiết phải cười suốt như vậy chứ? "

Nhìn nụ cười công nghiệp của Ngu Vĩnh An mà cậu khẽ rùng mình. Có biết khi hắn cười như vậy đáng sợ thế nào không? Chẳng khác gì con cáo già đang tìm cách bẫy con mồi cả.

Ngu Vĩnh An lại không vui vẻ được như Tô Hành Ý. Mí mắt hắn khẽ giật, nụ cười vẫn giữ vững. Bất lực than thở:

"Không phải như vậy đâu! Do cái thân thể này lâu rồi không cử động cơ mặt nên hiện tại mặt tôi bị đơ luôn rồi! Không hạ xuống được... "

Ngu Vĩnh An khóc không ra nước mắt, hắn oan lắm đấy. Ban đầu chỉ đơn giản là diễn qua mặt Tuệ Mẫn nhưng sau cú sốc khi nhìn thấy chính sảnh cao lớn, rộng rãi nồng nặc mùi tiền thì hắn không thể hạ môi xuống được. Chính xác hơn là từ khi hắn bước vào chính sảnh mặt đã đơ chỉ một biểu cảm. Mà hắn chỉ có thể kiên trì nở một nụ cười hiền dịu nhất, chứng tỏ bản thân là một người có thể tin tưởng và đơn thuần như muốn khẳng định rằng hắn sẽ không làm hại ai cả. Nhưng ai mà ngờ lại bị người hiểu lầm thành cáo già gian xảo, đang ấp ủ âm mưu tạo phản gì đó. Lẽ nào mặt hắn trông không có uy tín như vậy sao?

Vả lại hắn sẽ không bao giờ làm hại người Ngu Gia vì Ngu Gia đối với "Ngu Vĩnh An" rất quan trọng. Kiếp trước bọn họ đều trung thành với y, Ngu Phước còn phản bội lại hoàng đế, nghe theo y phò tá Hàn Minh Dực lên ngôi. Kết quả Hàn Minh Dực chỉ coi "Ngu Vĩnh An" là quân cờ, sau khi gom đủ thế lực liền vứt bỏ y không thương tiếc.

Sai lầm đó hắn sẽ thay y sửa chữa lại.

Nhìn người trước mắt cơ mặt căng cứng vẫn đang vì chủ nhân nó cố chấp hạ xuống mà dần trở nên vặn vẹo khiến Tô Hành Ý đầu đầy hắc tuyến. Cậu cũng chỉ đành thở dài bất lực, tiến lên giúp hắn thả lỏng cơ mặt.

Sau một hồi mat - xa, thả lỏng cơ mặt Ngu Vĩnh An cuối cùng cũng có thể tự do mà thực hiện mọi biểu cảm. Hắn vui vẻ không thôi mà nhào vào lòng người bạn thân lâu năm mới gặp lại này.

"Thành Thành... Tôi nhớ cậu lắm đấy! Cái đồ tiểu vô tâm này... Đang đâu lại làm chuyện dại dột như vậy. Có biết sau khi cậu đi tôi bị hắn ta hành hạ dã man ra sao không? "

Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý kiếp trước thân thiết vô cùng. Mỗi ngày đều là cùng nhau ngắm cảnh ngoài vườn, không thì tôi đệm đàn người hát nên cho dù khoảng cách tuổi tác hơi xa vẫn luôn gọi nhau thân mật như vậy.

Tô Hành Ý không khỏi cười khổ, người đàn ông này ban đầu gặp luôn là biểu cảm cau có, khó chịu nhưng khi đã thân thiết với một người tính cách lại có phần trẻ con. Đôi lúc còn nghĩ ra mấy trò nghịch dại mà ngay cả cậu cũng không thể lường trước được.

Khi tự tử cậu chưa từng nghĩ đến việc gã sẽ quay lại trả thù Ngu Vĩnh An. Vì khi đó đã là một khoảng thời gian khá dài sau lần cuối cả hai gặp mặt. Vốn cậu đã không còn liên can gì tới hắn khiến gã buông lỏng cảnh giác. Nhờ đó mà trốn thoát được vòng vây của đám tội phạm đó.

Cậu lựa chọn gieo mình xuống dòng sông băng lạnh giá, muốn dòng chảy của nước có thể tẩy sạch đi những dơ bẩn mà gã để lại trên cơ thể cậu.

Nhưng linh hồn cậu vẫn vậy, sau quãng thời gian dài bị gã hành hạ đã dần rạn nứt. Cho dù có thay một cỗ thân thể mới không tỳ vết thì những đau khổ vẫn còn đấy, vẫn ám ảnh cậu hàng đêm.

Đôi tay Tô Hành Ý bao bọc lấy cơ thể Ngu Vĩnh An vào lòng, vô thức siết lại. Đôi mắt hoen đỏ, thì thầm:

"Xin lỗi... "

Lời xin lỗi của Tô Hành Ý vừa thốt ra, cơ thể Ngu Vĩnh An khẽ khựng lại. Hắn bặm môi một cái, bất giác mỉm cười, một nụ cười dịu dàng, thoải mái như vừa trút được gánh nặng. Đầu khẽ dụi vào l*иg ngực của đối phương, hắn hiện tại đã nhỏ tuổi hơn cậu làm hành động này quả nhiên không gượng gạo như trước nữa.

* RẦM *

"Nương tử~ Ta quên... không... nói... với... HAI NGƯờI ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐẤY, HẢ?! "

Ngu Phước khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận chỉ vào hai con người khinh thường nhìn chằm chằm lão vì bị làm phiền.

Lão vừa rồi còn đang bồi đắp tình cảm với túc phụ thì phát hiện có kẻ nghe lén trên mái nhà nên mới rời đi kiểm tra. Sau khi dọn dẹp xong phát hiện lão quên mất không đưa thư cho Tô Hành Ý nên quay lại.

Vậy mà cửa chính sảnh vừa mở ra lại là khung cảnh hai con người ôm nhau tình tứ.

Lão biết cả hai là ca nhi nhưng lão đã đi qua rất nhiều thanh lâu còn từng vào hoàng cung dạo chơi một vòng. Nên mấy khung cảnh như ca nhi với ca nhi lão sớm nhìn đã quen mắt.

Lão khẳng định chuyện đó đối với hai người Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý tuyệt đối sẽ không xảy ra. Đấy là nếu như Tô Hành Ý không ngồi trên ghế, vạt áo hơi lệch, hở cả dây yếm /đỏ mặt/ , đôi mắt hoen đỏ như muốn khóc đang đặt hai tay lên vai Ngu Vĩnh An. Còn Ngu Vĩnh An ngồi quỳ dưới đất, hai tay bao gọn vòng eo của Tô Hành Ý, mái tóc tán loạn (bị Tô Hành Ý ôm) , hai má đỏ ửng lên (mát - xa hơi mạnh tay) , môi hơi tím ẩn một màn ướt (bặm môi) . Cả hai còn nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nhu tình mật ý (anh em tốt lâu ngày gặp lại) ? Từ trước tới nay túc phụ của lão chưa từng nhìn lão như vậy.

Thấy Ngu Phước tức giận, Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý không hẹn mà cùng cho lão ăn bơ. Cả hai thậm chí còn như đôi tình nhân ân ái trước mặt lão.

Tô Hành Ý lấy bên hông ra một túi thơm thêu hoa hồng bằng vải lụa lam sắc cực kỳ tinh xảo. Túi khá lớn và nặng, đoán chắc bên trong có không ít ngân lượng.

"An Nhi, con mau cầm lấy coi như quà gặp mặt của ta" / Tôi còn rất nhiều tiền, cứ giữ lấy mà sài khi nào hết cứ tới chỗ tôi mà lấy.

"Vâng, món quà này An Nhi sẽ trân trọng " / Thành Thành, sang đây cậu vậy mà lại là đại gia nha! Vậy tôi chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh.

Hai người cứ trao đổi mật ngữ qua mắt, một màn này rơi vào tầm mắt của Ngu Phước không hiểu sao lại thành có gian tình. Lão đang toan tiến tới lôi hai người tách ra xa thì cả hai lại cùng một lúc quay đầu lại nhìn lão bằng một ánh mắt sắc lẹm khiến lão khẽ rùng mình, không dám tiến tới nửa bước.

Tô Hành Ý mỗi ngày đều dùng ánh mắt đó nhìn lão nên lão cũng đã quen. Còn Ngu Vĩnh An thì...

Ngu Vĩnh An là do thù cũ. Thật không ngờ Ngu Phước cùng tên khốn nạn kia ngoại trừ tính cách thì dung mạo chính là một khuôn đúc ra. Cái khuôn mặt mà khiến hắn chán ghét tới tận xương tủy. Cứ hễ nhìn thấy khuôn mặt này hắn lại nhớ tới kẻ đã đánh hắn gãy 8 cái xương sườn, thủng dạ dày, còn cả gãy tay trái và chân phải. Thậm chí còn bắt hắn nhìn thấy toàn cảnh kinh khủng kia hại Tô Hành Ý chết thảm. Nghĩ lại thôi là thấy tức nên dù hắn đã hứa sẽ bảo vệ Ngu gia nhưng riêng Ngu Phước thì hắn mặc kệ.

Sau đó cả hai dắt tay nhau rời đi, bỏ mặc con người nào đó khóc hết nước mắt. Ngơ ngác đứng giữa chính sảnh không biết bản thân đã làm sai điều gì để bản thân bị người ghét tới vậy.

Hai người Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý đi bên cạnh nhau vui vẻ cười cười nói nói khiến cho đám hạ nhân trong phủ ngạc nhiên tới mức bàng hoàng.

Dù sao họ cũng đã theo hầu Ngu phủ một quãng thời gian dài, lâu dần cũng biết vị nhị thiếu gia Ngu Vĩnh An kia bài xích người trong Ngu gia như thế nào. Thậm chí suốt 7 năm qua mỗi lần đi qua đại phu nhân đều là bộ dáng khúm núm như hạ nhân khiến vị đại phu nhân nào đó vào mấy hôm trước, khi được đại thiếu gia nhắc tên mới biết tới sự tồn tại của hắn.

Theo hiểu biết của họ nhị thiếu gia cùng đại phu nhân hôm nay mới là lần gặp mặt đầu tiên vậy mà tình cảm đã thăng tiến không ngừng. Tới mức có thể nhìn thấy bầu không khí bao quanh hai người đang nở hoa.

Ở phía xa xa, Ngu Phước đang nấp ở phía sau một bóng cây lớn. Lão khuôn mặt rõ vẻ ấm ức nhìn Tô Hành Ý, liếc sang Ngu Vĩnh An lại là một mặt ghen tỵ cùng tức tối.

"Ta nhờ ngươi để ý tới túc phụ ta, chứ không phải ngang nhiên cướp người như vậy" - Ngu Phước tức tối nghĩ.

Đám hạ nhân sớm đã quen cảnh tượng này mà một mặt làm ngơ Ngu Phước, chỉ chú tâm ngắm hai vị ca nhi "xinh đẹp" , khí chất hơn người kia.

Dù Ngu Phước ở bên ngoài hay trước mặt tam phu nhân đều là vẻ mặt của một lão vô lại chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn chơi hưởng lạc. Thế nhưng khi ở trước mặt Tô Hành Ý lại là một mặt vô sỉ, bám dính không rời, đôi lúc còn làm ra mấy hành động khiến người không thể ngờ tới.

Nữ tỳ canh cửa phòng tắm của Tô Hành Ý cho biết, nàng sớm đã quen cảnh lão gia nhà mình đứng bên ngoài rình chủ tử nàng tắm. Không những vậy lão còn một mặt đê tiện mà chảy nước miếng trông cực kỳ da^ʍ tục, doạ không ít người phát sợ.

Đám gia đinh canh cổng hay quét dọn viện tử cũng chia sẻ việc vị lão gia nào đó của họ không có tiền đồ tới mức mỗi ngày đều đến xin đại phu nhân ngân lượng. Kết quả lại bị cậu đá bay ra khỏi phủ, cấm không được quay về là chuyện quá bình thường.

Bọn họ còn cẩn thận dặn dò người mới nếu một ngày nào đó, khi ngươi nhìn thấy lão gia vẫn mang bộ mặt vô sỉ đang tìm cách trèo tường vào phủ. Đôi lúc lão không trèo tường được liền chui lỗ chó thì cứ coi như chưa thấy gì mà đi ngang qua. Nếu để đại phu nhân biết có người giúp lão trốn vào phủ thì tương lai của ngươi chắc chắn rất mịt mờ.

Hay có vài lần họ sẽ bắt gặp được cảnh lão gia cùng Đinh quản gia ngồi lại với nhau bàn bạc chuyện đại sự một cách nghiêm túc. Sau khi Đinh quản gia đi, lão sẽ ngồi thẫn thờ một chỗ, nghĩ về việc da^ʍ tục nào đó, miệng không ngừng rêи ɾỉ gọi "Nương tử~ Nương tử~ ". Rồi đến cuối ngày lại thấy tiếng thét ai oán của lão khi bị Tô Hành Ý cho người đánh một trận vì dám có mưu đồ bất chính với cậu thì cứ mắt điếc tai ngơ tiếp tục làm công việc của mình.

Không những thế trong Ngu phủ sớm đã truyền tai nhau, theo ai thì theo chứ đừng theo Ngu lão gia. Cẩn thận lại bị lây cái tính của lão trở thành kẻ không có tiền đồ như vậy.

Còn nếu muốn sống tốt, ăn sung mặc sướиɠ, đặc biệt là nữ nhân và ca nhi thì nên an phận với thân phận hiện tại của bản thân chứ đừng cố gắng trèo cao. Vì đại phu nhân ghét nhất kẻ dối trá, mang tâm địa bất chính vào Ngu phủ. Còn vị tam phu nhân lại là nữ nhân độc ác, có mấy người không yên phận nhắm tới lão gia liền bị bà ta hành hạ không thương tiếc.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đám hạ nhân nhanh chóng đồng loạt cúi đầu, quay trở lại với công việc hàng ngày. Trong lòng họ không khỏi thầm than "sao vừa nhắc tào tháo tào tháo đã tới" .

Mạc Uyển dáng đi thướt tha đi từ phía đối diện với Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý mà tới. Phía sau là một nữ tỳ dáng người cao lớn, dung mạo có chút doạ người đang ôm một đống đồ nặng nhẹ. Còn bà ta không kiêng nể thân phận mà kiêu ngạo nói:

"Aiyo! Ca ca tâm tình hôm nay có vẻ tốt quá nhỉ? Còn cùng với dã nhi tử này đi dạo vui vẻ như vậy! "

Tô Hành Ý ngoài mặt cười nhưng tâm không cười đáp lại Mạc Uyển một cái nhìn sắc bén.

Ngu Vĩnh An nhìn nữ nhân trước mắt mà âm thầm đánh giá.

Mạc Uyển nhỏ hơn Tô Hành Ý 1 tuổi nhưng luận về dung mạo bà ta lại có nét thành thục, trưởng thành đúng với tuổi hơn. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng hồng cùng đôi mắt hoa đào câu nhân vậy mà lại có nếp nhăn mờ ở đuôi mắt như chứng tỏ tuổi xuân thì của bà đang dần trôi qua. Nữ nhân có sóng mũi cao thẳng, đôi môi được tô một màu son đỏ tươi khẽ nhếch lên trông chẳng khác biệt với mấy nhân vật phản diện là bao. Còn thêm cả mái tóc đen dài được vấn lên, tô điểm đầy trang sức bằng vàng và ngọc quý. Huyền y bên trong đơn giản, bên ngoài là một lớp áo khoác trong suốt như cánh ve màu ngân sắc thêu mây thêu gió. Kết hợp với từng bước đi thanh tao, bộ dáng cao ngạo của bà như đang chứng minh bản thân mới là nữ chủ nhân của Ngu gia vậy.

Tính cách của bà ta cũng kiêu ngạo, ngang ngược không kém là bao. Thậm chí còn không muốn chia sẻ phu quân của mình với bất kỳ ai, ngay cả với đại phu nhân.

Năm đó Mạc Uyển là vũ nữ nổi tiếng nhất kinh thành. Bà không chỉ có sắc mà mà còn có tài, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông. Chỉ là tính tình quá khinh người, mấy vị đại gia tới đều bị nàng ta nói tới phát thẹn mà bỏ đi.

Mà Mạc Uyển vừa gặp đã yêu Ngu Phước ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lão khi đó nhờ phu nhân của mình mới có ngân lượng liên tục tới lui thanh lâu. Mỗi lần ở lại là vung ra cả túi lớn ngân lượng, chưa kể tới dung mạo anh tuấn bất kham cùng miệng lưỡi trơn chu lão vừa nói được vài ba câu liền đánh gục Mạc Uyển, vừa ý cái liền rước bà ta về phủ.

Mạc Uyển khi đó còn chưa biết Ngu phủ đã có một đại phu nhân. Vào ngày xuất giá mặc giá y lụa là cao sang, kiệu hoa 8 nam nhân tráng kiệt tới rước, kèn trống nổi lên linh đình.

Vừa đến trước Ngu phủ liền bị người chặn lại, bắt bà phải cởi bỏ giá y vì bà thân là thϊếp không được phép mặc giá y vào ngày thành thân. Thậm chí chỉ có thể âm thầm đi cửa sau vào phủ.

Nhưng Tô Hành Ý cũng không nhẫn tâm tới vậy. Cậu là người hiện đại tới nên hiểu nữ nhân chỉ có thể thành thân một lần trong đời. Đây là ngày đáng quý nhất, cho nên vẫn mặc bà đi cửa trước, riêng giá y phải thay ra vì Đinh quản gia phản đối.

Nào ngờ Mạc Uyển lại dở thói ngang ngược, bà ta nhất quyết muốn mặc giá y vào phủ nếu không sẽ dừng kiệu ở trước cửa phủ không đi.

Tô Hành Ý cũng chẳng để tâm, Mạc Uyển bước chân vào Ngu gia cậu lại phải kiếm tiền nuôi thêm một miệng ăn, còn chưa tính nữ tỳ đi bên cạnh bà ta nếu đã không muốn vào cậu cũng chẳng ép làm gì.

Cứ thế Mạc Uyển ở bên ngoài Ngu phủ suốt 2 ngày 1 đêm. Đến đêm thứ hai ông trời thương cảm cho bà ta liền trút xuống một trận mưa dữ Mạc Uyển cũng vì thế mà bị ép vào phủ trong thầm lặng.

Sau cả kinh thành lan truyền tin Mạc Uyển là tiểu thϊếp mà không biết thân biết phận, đến cuối còn chịu nhục nhã, thanh danh hủy hoại. Từ đó Tô Hành Ý cũng bị bà ta ghim.

Sau ngày bước chân vào Ngu phủ, Mạc Uyển được đưa vào ở viện tử phía Tây, là nơi xa nhất với viện tử phía Đông của Tô Hành Ý.

Một kẻ ở hướng mặt trời mọc, kẻ còn lại ở hướng mặt trời lặn song song với nhau sống trong thầm lặng, nước sông không phạm nước giếng.

Đấy chỉ là suy nghĩ của Tô Hành Ý, cậu nào biết Mạc Uyển ở Tây Viện liên tục làm càng, hống hách nói bản thân mới là nữ gia chủ. Còn ra tay đánh đập hạ nhân một cách tàn ác. Liên tục tiêm nhiễm vào đầu họ cái ý niệm bà ta mới là nhất, nếu không nghe lời chắc chắn sẽ sống không yên ổn trong Ngu Phủ.

Tô Hành Ý ở phía Đông khá kín tiếng vả lại Ngu Phước cũng ít khi đến viện tử của cậu (do bị cậu cấm lão xâm phạm) . Việc này như chứng thực lời bà ta một phần. Bọn họ cũng vì thế mà biết điều không dám ho he gì mấy bí mật của bà ta, sống tách biệt với mấy hạ nhân còn lại.

Cậu không biết trong phủ có chuyện này, còn lấy người trong viện tử của bà ta tới chăm sóc Ngu Vĩnh An nên mới có một màn kịch xảy ra trước viện tử của hắn. Cuối cùng bọn họ còn phá rối không ít.

Trên đường ngắm hoa nghe Tuệ Mẫn thuật lại sự việc một cách rõ ràng Tô Hành Ý tức giận không thôi. Dù cho sáng hôm nay Ngu Vĩnh Chương đã thay người mới nhưng vẫn không khiến cậu nguôi giận. Tay cậu siết chặt thành quyền, răng nghiến chặt kêu ken két. Cậu cứ nghĩ đều là con người như nhau, không nên quá đè ép bọn họ khi làm việc nhưng cậu đã sai. Có lẽ đã đến lúc cậu phải lập lại tôn ti trật tự cho cái phủ này rồi.

Tô Hành Ý không quan tâm tới lời châm chọc của bà ta, trực tiếp ra lệnh cho một tên gia đinh đang quét sân gần đó:

"Ngươi! Mau đưa hết người từng làm ở Tây Viện đến trước chính sảnh cho ta! "

"V - âng... "

Tên gia đinh nghe vậy không khỏi run rẩy, gã đã nghe hết đoạn hội thoại giữa cậu và Tuệ Mẫn liền biết đám người làm kia khó giữ mạng. Phận là hạ nhân trong phủ như bọn họ chỉ được phép làm việc và hoạt động trong phạm vi công việc của mình. Nếu gia chủ đã có ý gọi họ tới trước chính sảnh chỉ có thể là nghiêm phạt.

Đây là lần đầu tiên gã thấy Tô Hành Ý tức giận với người làm trong phủ như vậy vì mỗi ngày cậu đều nở một nụ cười dịu dàng trên môi, mỗi cử chỉ, động tác đều là kinh diễm động lòng người. Mỗi lần bọn họ phạm lỗi đều chỉ cười cười cho qua nên cậu rất được lòng mọi người.

Lần đầu tiên Tô Hành Ý tức giận nên gã cũng không biết cậu sẽ nghiêm phạt đám người kia ra sao. Chỉ mong cậu nhẹ tay chút vì bên trong đám người đó có con gái và nương tử của gã.

Nhìn người đã dần rời đi cho tới khi khuất bóng, Tô Hành Ý mạnh mẽ quay về hướng Mạc Uyển, ánh mắt vẫn chứa đầy hận ý chưa nguôi:

"Còn cô - Mạc Uyển! Mau đi theo ta... "

Bị người trừng mắt nhìn còn bị gọi cả tên lẫn họ, đây là lần đầu tiên Mạc Uyển bị sỉ nhục như vậy. Bà ta không khỏi tức giận mà trừng lại Tô Hành Ý nhưng cậu đã xoay người rời đi trước. Tay vẫn không quên kéo theo Ngu Vĩnh An đi cùng. Bị người lơ đi bà ta càng tức giận hơn mà dậm chân tại chỗ sau vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau.

.

Trước chính sảnh là một vùng sân rộng lớn lát gạch đá đi thẳng từ chính sảnh ra là cửa phủ rộng lớn đang được đóng chặt lại, dù sao việc trong nhà cũng không nên để người ngoài biết.

Xung quanh sát bên tường trồng rất nhiều loại cây và hoa quý.

Giữa sân toan một đám hơn hai mươi người cả nam lẫn nữ đang quỳ gối quay lưng lại với cửa phủ. Đối diện với họ là hai thân ảnh đang ngồi trên ghế. Bên phải là Tô Hành Ý, bên trái là Ngu Vĩnh An. Đứng phía sau là hai thư đồng, thị nữ thân cận của họ. Một là Đổng Nguyên, hai là Tuệ Mẫn.

Còn Mạc Uyển, bà ta tuy là tam phu nhân nhưng lại là người phạm lỗi nên đang bị một đại nam nhân cường tráng giữ lấy. Thị nữ của bà ta cũng không thoát khỏi cảnh bị hai người vây chặt.

Nhìn Tô Hành Ý ngồi thảnh thơi uống trà còn Ngu Vĩnh An đang cắn hạt dưa khiến lửa giận của Mạc Uyển càng tăng cao. Bà ta cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi sự kìm hãm của nam tử kia nhưng không được, chỉ đành phun tào:

"Cái tên nam nhân thối nhà ngươi vậy mà dám đối xử với ta như vậy? Nếu phu quân của ta biết chuyện chắc chắn sẽ không tha cho ngươi... Mau buông ta ra... "

Mạc Uyển tức giận gào thét với nam nhân đang giữ bà lại. Song lại như nhận ra điều gì bà ta nở một nụ cười tự mãn, khinh thường nhìn Tô Hành Ý.

"Hứ! Ngươi vì ghen ghét tình cảm mặn nồng giữa ta và phu quân nên mới tính chỉnh ta hay gì? Người như ngươi đừng mong chiếm được trái tim của chàng. "

Ngu Vĩnh An cùng Tô Hành Ý không hẹn cùng một biểu cảm mắt cá chết mà nhìn bà ta.

Tỉnh lại trước tiên là Ngu Vĩnh An, hắn đưa một tay lên xoa xoa vành tai, đưa ánh mắt thương cảm nhìn về phía Mạc Uyển.

Tính ra Mạc Uyển này cũng thật đáng thương, bị Ngu Phước lừa dối suốt bao nhiêu năm qua. Lão mỗi ngày ra bên ngoài hay ở trước mặt Mạc Uyển đều là bộ dạng như bản thân là gia chủ, nắm giữ cả Ngu gia. Đôi lúc còn mạnh miệng nói quá lên, gieo vào tâm bà ta đầy đủ thứ hy vọng viển vông để rồi tự bà ta ảo tưởng về bản thân mình. Ngu Vĩnh An biết đây chỉ là cái cớ để cái tên "Ngu Phước là một tên bại hoại" lan ra xa nhưng lừa được Mạc Uyển với giấu được Tô Hành Ý suốt mười mấy năm như vậy lão đúng là không tầm thường. Đúng là miệng lưỡi rắn tinh, chỉ bằng một câu nói liền biết giả thành thật, sự thật hoá hư vô.

Còn nữa cái gì mà "phu quân của ta" chứ? Chính thất được người ta cưới hỏi đàng hoàng còn đang ở trước mặt bà ta đây này. Nếu không phải Tô Hành Ý không quan tâm tới lão già Ngu Phước kia thì lão cũng chẳng thèm vác xác tới viện tử của bà ta làm gì.

Tô Hành Ý bên này đã sớm tức giận tới mức nghiến chặt răng, khoé môi cậu giật giật hỏi lại:

"Có phải phu quân CỦA NGƯơI nói ta yếu đuối, vô năng, suốt ngày khóc nháo đòi lão phải yêu thương có đúng không? Còn nói... ngươi mới chính là người mà lão yêu nhất, cái gì tốt cũng cho ngươi còn ta thì mặc kệ, PHẢI KHÔNG? "

Mạc Uyển nghe lời Tô Hành Ý tường thuật lại kinh ngạc không thôi, cậu vậy mà lại nói đúng hết:

"Sao... Làm sao ngươi biết?... "

Ngu Vĩnh An cũng kinh ngạc không kém, Ngu Phước là thần sao? Đây không phải đang miêu tả Tô Hành Ý kiếp trước à?

Nhận được lời chắc chắn từ Mạc Uyển, nụ cười bên môi Tô Hành Ý dần vặn vẹo. Tách trà trên tay cậu run lên từng đợt sau đó "Choang" một cái, bay thẳng tới bóng người đang lấp sau gốc cây cao.

Đúng chỉ cao thôi chứ thân cây rất hẹp vì đó là cây mía mà - Ngu Vĩnh An nội tâm dậy sóng - Thành Thành! Tài sản của cậu lên mấy con số rồi? Có thể cho tôi một khúc không? Cây mía thời này có giá lắm đó!

"Mau ra đây cho ta... "

Tô Hành Ý vừa quát vừa chỉ tay vào bóng người toàn thân một kiện y phục loè loẹt hết xanh, tím, đỏ rồi lam bị cậu ném ướt một mảng lớn kia.

Ngu Phước dịch từng bước chậm rãi để lộ diện mạo.

Mạc Uyển vừa thấy bóng người liền nhận ra lão, bà ta như với lấy được tia hy vọng cuối cùng mà uất ức gào thét:

"Phu quân cứu thϊếp! Cái tên nam nhân đáng chết này không biết tốt xấu sai người bắt thϊếp lại! Còn đánh thϊếp nữa... Hức... Huhu... "

Mạc Uyển nét diễn không tồi, nước mắt còn thật sự rơi xuống khiến Ngu Vĩnh An không thể không giơ một like ra cổ vũ.

Còn Tô Hành Ý lại nhếch mép tỏ vẻ khinh thường.

Tô Hành Ý mất hết kiên nhẫn, thật con mẹ nó phiền phức mà. Một Mạc Uyển thôi cũng khiến cậu mệt mỏi nay lại thêm một Ngu Phước.

"Cây của ta mà mất một cái lá thì ngươi xác định tới chùa Linh An mà ở luôn đi! "

Vừa nhìn thấy Ngu Phước tay chân luống cuống bứt bứt mấy cái lá trên cây mía mà cậu cực khổ tìm kiếm, mua với giá ngàn lượng vàng về khiến Tô Hành Ý suýt ngất vì trụy tim. Cơn tức giận của cậu còn chưa nguôi lại có dấu hiệu bùng nổ.

Còn Ngu Phước vừa nghe tới chùa Linh An thì rén thật sự, lùi ra xa cái cây kỳ lạ mà Tô Hành Ý đem về tháng trước.

Chùa Linh An là một ngôi chùa cũ nát rất gần nhà lão, mỗi lần bị đuổi ra khỏi phủ là lão đều tới đó ở tạm. Nhưng dạo gần đây người tị nạn chạy tới kinh thành rất nhiều, nơi đó cũng bị bọn họ chiếm. Mấy lần lão tới đó không bị cướp cũng bị bắt nạt một trận.

"Bước Tới Đây! NHANH LÊN! "

Ngu Phước vừa lùi ra xa khoảng 1m, Tô Hành Ý liền quay lại với vấn đề chính, bắt lão tới trước mặt cậu để hỏi tội.

Cho dù Ngu Phước hiện tại thấy rất sợ nhưng vẫn rất ngoan ngoãn mà chậm rãi tới gần Tô Hành Ý. Lão còn cách cậu một khoảng ngắn đã bị cậu vươn tay ra túm chặt lấy tai, xách đến trước mặt Mạc Uyển.

"A.... A Nương tử... Nương tử... Đau... Đau... Á... "

"Phu quân của ngươi đây! "

Tô Hành Ý giọng điệu tỏ ý châm chọc người mà nhìn Mạc Uyển.

Còn Mạc Uyển đã sớm bị một màn này doạ tới ngơ người, nước mắt nuốt ngược vào trong nhìn Ngu Phước vẫn đang ngồi bò trên đất. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

"Không thể nào... Ngươi... Sao ngươi dám... "

"Sao ta không dám? Có cái gì mà không dám đánh hắn chứ? "

Tô Hành Ý vừa nói vừa tiến lên đánh Ngu Phước cho bõ tức.

Đám hạ nhân ở Tây Viện thấy cảnh này mặt đã sớm trắng bệch cắt không còn giọt máu. Đây là lần đầu tiên họ thấy Ngu Phước như vậy. Đám người này ở Tây Viện còn tự tách bản thân ra đương nhiên không biết về mấy chuyện vô sỉ mà lão làm ra. Còn kênh kiệu, tự hào vì lão thường xuyên tới Tây Viện sủng Mạc Uyển.

Ngu Vĩnh An lắc đầu thương cảm, đây là kết quả của việc tin tưởng sai người đấy.