Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 33: Ngựa giống pháo hôi (11)

Gà nướng ủ trong nồi mười mấy tiếng đồng hồ, mùi hương đã hoàn toàn thẩm thấu vào từng thớ thịt.

Lý Tam Thuận vớt tất cả gà nướng ra để ráo, lại dùng lá sen và giấy dầu bọc kín. Bọc gà nướng cũng là một môn học vấn, sau khi bọc xong gà nướng phải chỉnh tề, thịt gà không được nát, mở ra bề ngoài phải đẹp.

Sau này nói không chừng có thể mở một cửa hàng gà nướng, ngày ngày bán gà nướng thì sao?

Lý Tam Thuận thầm ảo tưởng trong lòng.

Ông ấy vừa bọc gà nướng, vừa giải thích cho con trai: “Con xem, gà nướng phải đặt như vậy, hai chân phải ở phía trước, như vậy người mua vừa vạch dây thừng ra là có thể nhìn thấy hai chiếc đùi gà béo mập.”

“Khi bọc lá sen tay phải giữ chắc, nhưng không được dùng quá nhiều sức, bọc trái phải trên dưới, như vậy mới giữ được lâu.”

Lưu Đại Ngân vớt ra hai chiếc móng từ trong nồi, cho hai đứa cháu trai mỗi đứa một chiếc: “Ra ngoài chơi đi.”

Bà ấy nhìn hai người đàn ông làm việc, thuận miệng nói: “Tam Thuận, đợi bọc xong hết gà, ông bọc thêm chút móng gà nhé.”

Lý Tam Thuận dừng tay, ngẩng đầu hỏi vợ mình: “Bọc cái đó làm gì? Bà còn định lấy cái đó ra bán sao?”

Nếu không phải trên tay dính đầy nước canh, Lưu Đại Ngân thật sự muốn gõ đầu đối phương một cái.

“Bác sĩ Tiền giúp đỡ chúng ta việc lớn như vậy, ông không cần cảm tạ người ta sao? Nhà chúng ta không có thứ gì khác, mang một phần chân gà cho người ta, cũng là có lòng rồi.”

Nhìn dáng vẻ hận sắt không thành thép của vợ mình, Lý Tam Thuận mới hiểu ra: “Tuy rằng móng gà không có bao nhiêu thịt, nhưng cũng là thức ăn mặn, hơn nữa, móng gà nhắm rượu còn ngon hơn gà nướng đó.”

Lý Tam Thuận quen tay định gãi đầu, giơ tay lên rồi mới nhớ ra tay mình đầy dầu mỡ, lại cười ngây ngô: “Vẫn là bà có đầu óc.”

Lưu Đại Ngân: Sao lão chồng nhà mình càng nhìn càng ngốc thế này!

Phải tối mới phải ra ga tàu, Lưu Đại Ngân chờ đến khi trời tối hẳn, mới đi cùng con trai ra ngoài.

Trong nhà không có xe đạp, cũng không có xe bò xe lừa, Lưu Đại Ngân chỉ có thể đi bộ cùng con trai lên huyện thành.

Hơn hai mươi cây số, còn phải vác đồ, nhưng Lưu Đại Ngân không cảm thấy mệt, ngược lại vô cùng phấn chấn.

Thứ bọn họ đang vác không phải gà nướng, mà là phí giải phẫu của cháu trai út, là học phí tương lai của cháu trai cả, là hy vọng của nhà họ Lý bọn họ… Không nặng chút nào, nặng hơn càng tốt, càng nặng càng tốt.

Lưu Đại Ngân lên tàu, hai mẹ con ở hai khoang xe khác nhau, Lý Lưu Trụ không yên tâm: “Mẹ, một mình mẹ có được không?”

Lưu Đại Ngân để gọn bao tải: “Sao không được, mẹ ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy, được rồi, tàu sắp chạy, con mau đi đi.”

Lý Lưu Trụ lại dặn dò mẹ hắn thêm vài câu, rồi lưu luyến rời đi.

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế, cẩn thận quan sát từng hành khách một, nhìn xem ai là khách hàng tiềm năng của mình.

Ngày mai chính là Tết Trung Thu, không ít người đều là dìu già dắt trẻ, về nhà thăm người thân.

Trong khoang xe này có vài hành khách ăn mặc rất thời thượng, theo phong cách tây, Lưu Đại Ngân âm thầm nhớ kỹ bọn họ trong lòng. Ngoài ra Lưu Đại Ngân còn gặp một “Người quen”. Chính là người thanh niên mua hai con gà nướng của bà ấy ở hành lang bệnh viện.

Lần này anh ta mặc trên người một bộ quân trang màu xanh lục, trên mặt không mang chiếc kính đen cực lớn kia, là thanh niên vô cùng có tinh thần.

Ban đầu, căn bản Lưu Đại Ngân không nhận ra đối phương, đợi tàu bắt đầu chạy, thanh niên kia lấy kính râm đeo lên, Lưu Đại Ngân mới nhận ra anh ta.

Khi mua gà nướng của Lưu Đại Ngân, cả quá trình anh ta đều đeo kính râm, đã che khuất nửa khuôn mặt mình, cũng khó trách Lưu Đại Ngân không thể nhận ra.

Thằng nhóc rõ đẹp trai, sao đầu óc lại không bình thường vậy nhỉ? Đã lên tàu rồi, sao lại đeo cặp kính đen xì kia lên?

Chẳng lẽ đây là phong cách tây đang lưu hành trên tỉnh?

Người thanh niên kia không đi một mình, là ba người trẻ tuổi cùng ngồi một chỗ. Không biết anh ta nói câu gì, chọc đồng bạn đều cười ha ha.

Nhìn qua cách ăn diện của bạn anh ta, chắc cũng là con cháu gia đình giàu có.

Lưu Đại Ngân cõng bao tải lên, đi về phía bọn họ.

“Chàng trai, cậu còn nhớ tôi không?”

Chu Kiến Quân đang nói chuyện phiếm với đám anh em họ, đột nhiên một giọng nói vang lên trên đầu anh ta.

Anh ta hoảng sợ, mở miệng có chút không vui: “Ai thế?”

Ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là người quen cũ, hôm trước bọn họ vừa gặp nhau.

“Là bác à, bác gái.”

Lưu Đại Ngân đẩy túi da rắn về phía trước, để Chu Kiến Quân nhìn rõ: “Chàng trai, tôi lại mang theo vài con, cậu có muốn không?”

Lần này Chu Kiến Quân về quê với mấy người anh em họ là đi thăm ông cả. Ông cả là anh trai ruột của ông nội hắn, cả đời không lập gia đình, nuôi lớn ông nội hắn và bà út.

Trong mấy năm ông nội hắn chịu nạn kia, cha mẹ chú bác hắn đều bị hạ phóng tới thâm sơn cùng cốc ở biên cương xa xôi.

Biên cương điều kiện cực khổ, ông cả không nỡ nhìn mấy đứa cháu chịu khổ, đã đón bọn họ về quê.

Hắn và mấy anh chị em họ gần như đều do một tay ông cả nuôi lớn. Lần này ông nội bị ốm nằm viện không cách nào về quê, bọn họ về quê ăn tết với ông cả.

Nhìn thấy là Lưu Đại Ngân, Chu Kiến Quân lập tức trở nên nhiệt tình. Hương vị gà nướng nhà đối phương thật sự không tồi, ăn rồi lại muốn ăn thêm.

Nếu không phải vì không biết người bán gà nướng ở nơi nào, Chu Kiến Quân đã tới nhà mua từ lâu rồi.