Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 7: Mẹ chồng ác độc trong niên đại văn (7)

Hai cảnh sát lấy tiền trong khăn tay ra, cầm từng tờ lên giơ cao trước cửa sổ xem xét.

Tim Giang Văn Chung rơi chạm đáy cốc, bắp chân bắt đầu run lên.

Ngoài tiền lẻ ra, còn còn hơn hai mươi tờ mười tệ và năm tệ anh ta không đem đổi, lỡ như một hai tờ trong số đó có lỗ kim châm, anh ta biết phải giải thích thế nào?

Vừa rồi anh ta còn khăng khăng nói mình không lấy tiền nhà họ Lý, bây giờ tiền nhà họ Lý làm ký hiệu đánh mất lại bị phát hiện ra ở chỗ anh ta, anh ta phải phản bác ra sao?

Đến lúc đó cảnh sát sẽ xử lý thế nào? Có bắt anh ta tới đồn công an không? Bạn học và giáo viên trong trường sẽ có cái nhìn ra sao về anh ta?

Hậu quả nghiêm trọng nhất là, trường học có vì việc này mà đuổi học anh ta hay không? Tiền đồ tương lai anh ta vất vả cố gắng kiếm được, chẳng lẽ cứ như vậy bị phá hủy sao?

Đều do người nhà họ Lý, rõ ràng là do chị gái đem tiền cho mình vay, bọn họ còn tìm tới làm gì? Còn ấn cho anh ta tội danh trộm tiền nữa…

Bác sĩ chữa bệnh cho Khai Lâm đã nói, phẫu thuận muộn một năm cũng được, chẳng lẽ bọn họ không thể chờ thêm một chút, thế nào cũng muốn đẩy anh ta vào chỗ chết sao?

Giang Văn Chung đẩy hết trách nhiệm lên người nhà họ Lý, nhưng mà anh ta đã quên, học phí cấp ba của anh ta là người nhà họ Lý trả, lương thực anh ta với mẹ Giang ăn quá nửa là do Lý Lưu Trụ mang tới.

Người nhà họ Lý cũng đã cho anh ta cơ hội, nếu khi Lưu Đại Ngân hỏi anh ta, anh ta còn chút lương tâm trả lại tiền cho người nhà họ Lý, căn bản người nhà họ Lý sẽ không báo cảnh sát.

Rất nhanh, một cảnh sát đã nói: “Trên tờ tiền này có lỗ kim.”

“Tờ này cũng có.”

“Tờ này cũng có.”

……

Cuối cùng cảnh sát tìm ra năm tờ mười tệ, mười ba tờ năm tệ, tổng cộng mười tám tờ tiền có lỗ kim.

Lưu Đại Ngân đánh đòn phủ đầu: “Không phải cậu nói cậu không lấy tiền nhà tôi à? Sao tiền tôi làm ký hiệu lại ở chỗ của cậu thế?”

Giang Văn Chung nhỏ giọng nói: “Tiền này là chị gái cháu đưa cho cháu, cháu cũng không biết tại sao lại như vậy.”

Khi cảnh sát phát hiện ra tờ tiền đầu tiên có ký hiệu, anh ta đã nghĩ ra lý do.

Tiền là chị gái cậu ta đưa cho, còn chị gái cậu ta lấy đâu ra số tiền đó, cậu ta không biết.

“Cậu nói bậy.” Lý Liên Hoa hô lên: “Vừa rồi cậu còn nói học phí là cô út cho, là mẹ cậu vay tiền trong thôn, sao bây giờ lại nói là chị gái cậu cho cậu rồi?”

“Cô út cho em một chút, mẹ em vay mượn một chút, chị gái em cũng cho em một chút.” Giang Văn Chung cúi đầu, giọng lại nhỏ hơn vài phần: “Em biết chị gái em không thể đứng ra làm chủ trong nhà, em sợ nhà chị biết chị ấy cho em tiền, về nhà tìm chị ấy tính sổ, nên mới không dám nói.”

Mẹ chồng làm chủ nhà, con dâu lén lút cho em trai tiền học phí, lý do này cũng chấp nhận được.

Lưu Đại Ngân đã nghĩ ra từ trước Giang Văn Chung sẽ đẩy hết lên người Giang An Ni, dù sao bản thân cậu ta chính là người ích kỷ như vậy.

“Cậu nói bậy.” Lưu Đại Ngân nhìn về phía cảnh sát, nói: “Đồng chí cảnh sát, ngài không biết đấy thôi, cháu út nhà tôi, cũng chính là cháu ngoại ruột thịt của Giang Văn Chung, từ khi sinh ra sức khỏe đã không tốt, tới bệnh viện kiểm tra mới phát hiện ra là bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói, nhất thiết phải phẫu thuật. Cả nhà chúng tôi ăn mặc cần kiệm, vất vả lắm mới tích cóp được chút tiền, nhưng chút tiền đó còn lâu mới đủ.”

Bà ấy dùng mu bàn tay thô ráp lau nước mắt một cái, rồi nói tiếp: “Không đủ tiền, bạn bè thân thích chúng tôi đều vay mượn cả rồi, nhưng thân thích nhà chúng tôi đều là nông dân, làm sao có nhiều tiền? Tôi với lão già nhà mình vứt bỏ thể diện, dập đầu vay từng nhà trong thôn, vất vả lắm mới ki cóp đủ tiền phẫu thuật cho thằng bé…”

Hai mắt Lưu Đại Ngân nhìn Giang Văn Chung chằm chằm, hỏi: “Giang Văn Chung, tôi hỏi cậu một câu, cậu có biết sức khỏe cháu ngoại cậu không tốt, cần phẫu thuật không?”

Giang Văn Chung cúi đầu, không dám dối diện với bà ấy, rõ ràng giọng nói nhỏ đi không ít.

“Biết.”

“Vậy được, tôi lại hỏi cậu.” Lưu Đại Ngân tiếp tục hỏi đối phưưng: “Cậu có biết Khai Lâm không đủ tiền giải phẫu, tôi và ông nội thằng bé phải đi vay tiền khắp nơi không?”

“Biết.”

“Cậu nói tiền là chị gái cậu cho cậu, chị gái cậu sẽ ngu như vậy, đem tiền giải phẫu của con trai ruột cho cậu sao? Lui một vạn bước, cho dù tiền này thật sự là chị gái cậu cho cậu, cậu không biết nghĩ, rốt cuộc chị ta lấy đâu ra tiền, rốt cuộc tiền này để làm gì sao?”

Giang Văn Chung không đáp.

Đương nhiên những lời Lưu Đại Ngân nói, cậu ta đều biết.

Khi chị gái đưa tiền cho cậu ta, cậu ta đã biết chị gái lấy tiền ở đâu, nhưng cậu ta không hỏi, chị gái cậu ta cũng không nói, cả hai giả vờ như không có chuyện này.

Giang Văn Chung nghĩ thế nào, Lưu Đại Ngân cũng đoán được bảy tám phần.

Trong lòng bà ấy thầm phỉ nhổ một tiếng, giả vờ chính nhân quân tử làm gì, còn không phải vừa làm gái điếm vừa muốn lập đền thờ trinh tiết sao?