Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 2: Mẹ chồng ác độc trong niên đại văn (2)

Khi Lý Lưu Trụ bị bắt, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đều không ở nhà, đợi bọn họ về, Lý Lưu Trụ đã bị nhốt vào đồn công an rồi, còn cấm thăm hỏi.

Lý Đại Ngân và Lý Tam Thuận không gặp được con trai, tất nhiên không biết vì sao hai người cãi nhau, càng không biết tiền cứu mạng của cháu trai đã không còn.

Đợi nhà họ Lý biết hướng đi của tiền, tới tìm nhà họ Giang lý luận, mẹ Giang lại đáp trả hùng hồn đầy lý lẽ, nói một năm sau có thể trả lại hết tiền, tuyệt đối không chậm trễ cháu ngoại chữa bệnh.

Nhưng cháu trai nhỏ nhà họ Lý không thể chờ đến một năm sau, mùa đông bị cảm một trận, khiến bệnh tình nặng thêm, đợi nhà họ Lý vất vả vay mượn thêm được mấy chục đồng mang tới bệnh viện tỉnh, bác sĩ lại lắc đầu nói một câu, đã muộn!

Người nhà họ Lý không chịu nổi đả kích này, Lưu Đại Ngân đang sống sờ sờ bị tức chết, Lý Tam Thuận chồng của Lưu Đại Ngân, tâm trạng buồn bực, bệnh không dậy nổi, cũng qua đời không lâu sau đó, con trai Lý Lưu Trụ không chịu nổi đả kích, đầu óc xảy ra vấn đề, cả ngày mơ màng hồ đồ, cháu trai cả Lý Khai Nguyên không ai quản giáo, trở thành lưu manh.

Còn cuộc sống của nữ chính “Xinh đẹp lương thiện” lại rất hạnh phúc, sau này sinh được một đôi long phượng thai thông minh đáng yêu.

Lưu Đại Ngân đang ngủ ngon lành bị chọc giận bừng tỉnh.

Con mẹ nó lương với chả thiện, thiện lương sẽ cho người khác mượn tiền cứu mạng của con trai ruột sao?

Sáu giờ sáng, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.

Giang Văn Chung đã dậy từ lâu, nằm trên giường thêm một lát anh ta mới rời giường.

Đại học công nghiệp tỉnh B là một trường đại học có lịch sử lâu đời, được xây dựng đã hơn năm mươi năm, là một trong số trường đại học công nghiệp sớm nhất trong cả nước, rất có danh tiếng.

Giang Văn Chung có thể thi đỗ trường đại học này, chứng minh anh ta thật sự có thực lực.

Sau khi tan học buổi sáng, trên đường về ký túc xá Giang Văn Chung gặp Lão Lục ngay trước cửa: “Lão Ngũ, cậu về rồi à, có người tìm cậu đó, đang ở phòng quản lý ký túc.”

Giang Văn Chung không có thân thích nào ở tỉnh thành, ai đến tìm anh ta nhỉ?

Mang theo nghi vấn, Giang Văn Chung vào ký túc xá, sau đó gặp được ba người Lưu Đại Ngân đang chờ mình ở đó.

Sao người nhà họ Lý lại tới nơi này? Bọn họ tới tỉnh thành tìm mình làm gì? Chẳng lẽ bọn họ đã biết……

Trên mặt Giang Văn Chung lộ vẻ hoảng loạn.

Có điều rất nhanh anh ta đã trấn tĩnh lại, nụ cười trên mặt vẫn trước sau như một, nhanh chân bước tới chỗ ba người: “Bác trai, bác gái, chị hai, sao mọi người lại tới đây? Tìm cháu có việc gì sao?”

Lưu Đại Ngân vẫn luôn để ý đến Giang Văn Chung, tất nhiên là thấy được sắc mặt anh ta thay đổi.

Đến tận lúc này, trong lòng bà ấy mới hoàn toàn tin tưởng, hóa ra những gì “Quyển sách kia” viết đều là sự thật.

Tiền thật sự ở trong tay Giang Văn Chung.

Đầu tiên Lý Đại Ngân cực hận, lại nghĩ mà sợ, nếu không phải bà mơ thấy giấc mơ kia, bây giờ chắc chắn bản thân đang ngồi nhà sốt ruột, sao có thể nghĩ tới chuyện tiền cứu mạng cháu trai đã không cánh mà bay?

Hôm nay Giang Văn Chung phải nộp học phí, nộp rồi dù đến tìm đối phương, cũng không lấy lại được.

Nghĩ tới hậu quả của việc không có tiền, trời nóng như vậy mà Lưu Đại Ngân lại rùng mình một cái.

Giang Văn Chung cười rất thân thiết, giống như ba người nhà họ Lý rất thân với anh ta vậy!

Trên mặt Lưu Đại Ngân lại không chút biểu cảm: “Chúng tôi tới tìm cậu, tất nhiên là có việc rồi, nếu không chúng tôi tới tỉnh thành làm gì? Nhiều tiền quá mua vé tàu hỏa đi chơi sao? Hay nhàn quá cố ý chạy tới tìm cậu tiêu khiển. Văn Chung này, vì sao chúng tôi tới, cậu thật sự không biết sao?”

Lưu Đại Ngân không có tâm trạng nào nói lời vô nghĩa với anh ta, càng không có thời gian công sức khách sáo qua lại, hư tình giả ý.

Trên xe bò mơ một giấc mơ như vậy, khiến lòng Lưu Đại Ngân không yên ổn, nhanh chóng bảo Lý Tam Thuận chồng mình mau mau đánh xe bò về nhà.

Nhưng xe bò có thể nhanh đến đâu, đợi bọn họ về đến nhà, con trai Lý Lưu Trụ đã bị công an thị trấn bắt đi rồi.

Trưởng thôn và mấy vị trưởng bối đang ở nhà bọn họ khuyên giải Giang An Ni khóc đầy mặt là nước mắt!

Mẹ Giang nhìn thấy Lưu Đại Ngân, lập tức xông lên, lời nói kẹp đao giấu kiếm đâm chọc một phen.

Lưu Đại Ngân không để ý đến bà ta, trực tiếp hỏi Giang An Ni nguyên nhân cãi nhau.

Giang An Ni khóc sưng mắt, mở miệng: “Lưu Trụ hỏi tiền con, con tìm lại không thấy tiền, lo lắng ngã ngửa ra đất. Lưu Trụ giận con không bảo quản tốt, nên động tay với con.”

Mẹ Giang kêu lên: “Tiền bị trộm mất, con gái tôi không đau lòng sao? Bà nhìn con trai tốt của bà xem, ra tay nặng như vậy, nó còn xứng là đàn ông không?”

Lưu Đại Ngân nhìn chằm chằm vào Giang An Ni hỏi: “Tiền thật sự bị trộm?”

Giang An Ni lập tức thề thốt, tiền không thấy đâu chắc chắn là bị kẻ trộm trộm mất.

Lưu Đại Ngân nhớ kỹ lời con dâu nói, tiền thật sự bị trộm, bà ấy phải đi tìm kẻ trộm kia, lấy tiền về mới được.

Lưu Đại Ngân nhanh chóng đưa ra quyết định, lên tỉnh thành với chồng Lý Tam Thuận và con gái thứ hai Lý Liên Hoa, tìm Giang Văn Chung đòi tiền.

Vé tàu hỏa bọn họ đã mua từ trước, vốn dĩ định hôm nay đưa cháu trai nhỏ lên tỉnh thành.

Không ngờ cháu trai không đi được, bọn họ phải tới tỉnh thành tìm Giang Văn Chung trước.

Ý cười trên mặt Giang Văn Chung cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục: “Bác gái, cháu thật sự không biết vì sao mọi người lại tới đây. Cháu đâu phải con giun trong bụng mọi người, sao có thể biết mọi người tìm cháu vì chuyện gì.”