Trò Đùa Kinh Dị

Chương 21: Cứu người

"Tí tách, tí tách..."

Bạch Nghiên Lương đang dẫn Khương Lê xuống cầu thang, bỗng đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe.

Khương Lê thấy anh ta đột ngột dừng lại thì cũng dừng lại theo, nghi ngờ hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Khương tiểu thư, cô có nghe thấy gì không. . . . . . nghe như tiếng nước đập lên ngói nhà vậy?"

Lời của Bạch Nghiên Lương làm Khương Lê ngẩn ra, cô ta ngay lập tức cẩn thận lắng nghe, dần dần cũng nghe thanh âm tí tách rất nhỏ. Chỉ là. . . . . quá nhỏ, nếu không phải khách sạn này quá mức yên lặng, chút động tĩnh này cơ hồ không thể bị nghe thấy.

"Có gì đó không ổn..."

Bạch Nghiên Lương trầm giọng nói, sau đó nhìn Khương Lê rồi nói: "Cô đi trước đi, tôi muốn quay lại tầng sáu kiểm tra.”

Sắc mặt Khương Lê biến đổi, cô không ngờ Bạch Nghiên Lương sẽ hành động như vậy, nhưng ... để cô một mình đi xuống cầu thang tối tăm, cô thật sự không dám!

Hơn nữa... tuy rằng không nói ra miệng, nhưng ở bên người Bạch Nghiên Lương thật sự cảm thấy rất an toàn.

Người đàn ông này dường như không hề sợ hãi bất cứ điều gì?

Vì vậy, Khương Lê cũng không nghĩ nhiều, lập tức đưa ra quyết định: “Tôi đi cùng anh!”

Thấy vậy, Bạch Nghiên Lương cũng không thuyết phục gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người xoay người, bắt đầu trở lại lầu sáu.

...

Sự tuyệt vọng lấp đầy mọi ngóc ngách trong cơ thể Hứa Trí An.

Dưới cái nhìn của hắn ta, "người đàn ông" với khuôn mặt đẫm máu chậm rãi quay đầu lại.

Cùng lúc đó, nước trong bồn cũng đã tràn ra ngoài...

Nước tràn lan về phía Hứa Trí An, hắn kinh hãi tiếp tục lùi lại, lui về phía hành lang.

Đôi mắt của Hứa Trí An mở to, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ trong vũng nước ...

Đó là ai?

"Ngươi. . . Ngươi là ai?" Tuy rằng tâm trí Hứa Trí An lúc này gần như sụp đổ, nhưng theo bản năng vẫn hỏi ra vấn đề này.

Không có gì đáng ngạc nhiên, cả "hắn" và "cô ta" đều không đưa ra bất kì câu trả lời nào.

Sau đó, dưới con mắt kinh hoàng của Hứa Trí An, bóng người trong nước chợt bước ra!

Đầu tiên cô ta duỗi ra cánh tái nhợt tay, sau đó là một đầu tóc dài, thân thể bị vặn vẹo rất nặng, cả người nằm bò trên mặt đất, mềm nhũn như không xương.

Hứa Trí An muốn đứng dậy và bỏ chạy.

Tuy nhiên, đã quá muộn...

"Người đàn ông" không thể nhận ra đã chặn phía sau hắn từ lúc nào.

Mà trước mặt hắn , "người phụ nữ" này đang dần tới gần.

Tuyệt vọng!

"Xong rồi... Lần này mình toi thật rồi..."

Hứa Trí An toàn thân run rẩy, đầu óc hỗn loạn.

Mặc dù hai mắt mở to, nhưng hắn vẫn không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt.

Chỉ cảm thấy trong cơn bàng hoàng, người phụ nữ vặn vẹo không xương đã vươn tay tóm lấy cổ Hứa Trí An...

Cảm giác ngột ngạt ập đến, Hứa Trí An điên cuồng đá chân, cố gắng bẻ ngón tay của "cô ta" ra.

Tuy nhiên, tất cả những điều này đều vô ích, Hứa Trí An chỉ có thể cảm thấy bàn tay lạnh như băng chạm vào người mình... thật lạnh... ẩm ướt, như thể bị ngâm trong...

"Chết tiệt... chết tiệt..." Sắc mặt Hứa Trí An từ đỏ bắt đầu chuyển trắng, sau đó dần tái xanh.

Mạch máu trên cổ trồi lên, nước mắt nước miếng bắt đầu tuôn ra một cách mất kiểm soát.

Hứa Trí An có thể cảm thấy sinh mệnh đang trôi qua nhanh chóng ...

Tiếng nhỏ giọt ngày càng rõ ràng.

Bạch Nghiên Lương bước nhanh hơn, trên thực tế, khoảng cách từ tầng bốn đến tầng sáu không quá xa, vì vậy anh cũng không mất quá nhiều thời gian.

Khương Lê theo sát hắn, đồng thời trong lòng Khương Lê đã chuẩn bị sẵn sàng... đối mặt với quỷ.

Bạch Nghiên Lương hẳn đã phát hiện ra điều gì đó nên vội vàng quay lại tầng sáu.

Rất nhanh, hai người trở lại.

Tuy nhiên... cảnh tượng trước mắt khiến Khương Lê choáng váng, cho dù đã chuẩn bị tâm lý.

Cô ta đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, nhưng cô không ngờ mọi chuyện lại như thế này?

Hứa Trí An, vị nhân viên bán hàng ba mươi tuổi đó, đang nằm trước cửa nhà vệ sinh, tự siết cổ một cách tuyệt vọng!

Mắt anh ta đã chỉ còn lòng trắng, nhưng vẫn cố gắng bóp mạnh!

Tay dùng sức đã nổi lên từng mảng gân xanh, hắn sắp tự bóp chết bản thân rồi!

"Mau tới hỗ trợ!"

Giọng nói của Bạch Nghiên Lương cắt ngang những suy nghĩ lộn xộn của Khương Lê, nỗi sợ hãi bắt đầu lan rộng, máy móc tuân theo mệnh lệnh của Bạch Nghiên Lương.

Bạch Nghiên Lương cậy mạnh các ngón tay của Hứa Trí An, đồng thời không ngừng gọi tên anh.

"Anh Hứa? Anh sao vậy, anh Hứa?"

Khương Lê vội vã chạy đến theo tiếng gọi của Bạch Nghiên Lương, hai người kéo mạnh ngón tay của Hứa Trí An từ trái sang phải, nhưng không có tác dụng!

Có trời mới biết tại sao sức mạnh của Hứa Trí An lại lớn như vậy! Bạch Nghiên Lương chắc chắn rằng sức của bản thân không hề yếu. Dù sống trong bệnh viện tâm thần Nghiệp Thành, anh vẫn không ngừng rèn luyện cơ thể, mặc dù không bằng sức khỏe và độ dẻo giai của vận động viên đã trải qua quá trình rèn luyện lâu dài, nhưng sức mạnh và tốc độ của Bạch Nghiên Lương đã vượt qua trình độ của người bình thường.

Nhưng... như vậy vẫn không thể bẻ gãy tay của Hứa Trí An!

Bạch Nghiên Lương nhìn hắn ta chằm chằm, Hứa Trí An dường như đang ở trong cơn ác mộng, dù có gọi thế nào cũng không thể tỉnh lại, mặt tái mét, sắp thắt cổ chết!

Vì lý do nào đó, anh cảm thấy điều này có phần quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra.

Điều này rất không bình thường, bởi vì Bạch Nghiên Lương hiếm khi quên mọi thứ, nhưng lúc này lại không thể nhớ được cảm giác quen thuộc đến từ đâu.

"Không... không được rồi!" Khương Lê thở hổn hển kêu to: "Tôi căn bản không xê dịch được tay của anh ấy chút nào!"

Khương Lê đã cố hết sức, cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng hoang mang, cơ thể Hứa Trí An như bị người khác điều khiển, khiến bản thân có thể sử dụng một thứ sức mạnh vượt xa bình thường để tự sát!

"Tránh ra!"

Bạch Nghiên Lương đột nhiên hét lên.

Khương Lê không nghĩ nhiều vội vàng đứng dậy, vừa mới đứng lên, liền nhìn thấy một bóng đen xẹt qua, đập lên chỗ đốt ngón tay của Hứa Trí An!

"Răng rắc"

Khương Lê mở to mắt, không thể tin được nhìn một Bạch Nghiên Lương dịu dàng hiền hòa, có thể đánh Hứa Trí An đến mức gãy cả xương tay!

Khuỷu tay phải của Hứa Trí An hoàn toàn bị lộn ngược, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy đau đớn không chịu nổi.

Ngay khi Khương Lê đang sững sờ, Bạch Nghiên Lương lại đá thêm phát nữa!

"Răng rắc"

Lần này đến lượt cánh tay trái của Hứa Trí An!

Mặc dù trông có vẻ thảm hại, nhưng ít nhất Hứa Trí An còn giữ được mạng sống!

Hai cánh tay vặn vẹo ở một góc độ quái dị bị Bạch Nghiên Lương dùng sức đá ra, cuối cùng, ngón tay của Hứa Trí An hoàn toàn không dùng được lực, mềm nhũn buông ra khỏi cổ.

Đến lúc này, Khương Lê mới hiểu Bạch Nghiên Lương đang cố làm gì.

Cô nhìn Bạch Nghiên Lương, thấy hắn vẫn bình tĩnh, vỗ nhẹ vào mặt Hứa Trí An, cố gắng đánh thức anh ta.

Khương Lê thậm chí còn không phát hiện tia cảm xúc đang lóe lên trong mắt mình, không khác mấy khi đối mặt với lũ quỷ quái, thứ cảm xúc gọi là sợ hãi...